Chương 6
8
Tôi đem cái suy nghĩ có phần đáng sợ này kể cho tôi của mười năm sau nghe, cô ấy lại nở nụ cười đầy an ủi.
“Cậu vẫn giỏi hơn tôi một chút, tôi phải mất gần mười năm mới nhận ra lòng mình, còn cậu chỉ cần một tháng.”
Trì Trú mười năm sau nghe vậy thì tỏ rõ vẻ khó chịu.
“Ý gì đây? Hai người còn thành đôi phương thầm mến nữa hả?”
“Không lẽ thằng nhóc đó vay mượn vận may của tôi sao?”
“Hóa ra ngọt ngào lúc trẻ, đắng cay lại để phần tôi khi về già.”
Hắn lải nhải nửa ngày, cuối cùng tự nói mà tự bực mình.
Tôi của mười năm sau chỉ còn cách cúp máy, vội vàng đi dỗ hắn.
Hai người kia chỉ lo âu yếm nhau, chẳng thèm quan tâm đến sống c/h/ế/t của tôi và Trì Trú hiện tại.
Mãi đến khi Ôn Nghênh đi du lịch về, nhắc chuyện liên quan đến Trì Trú với tôi.
Tôi thề là tôi chỉ ngẩn ra đúng một giây khi nghe đến tên hắn, ngoài ra không hề khác gì thường ngày.
Nhưng Ôn Nghênh chỉ dựa vào một giây đó đã khẳng định giữa tôi và Trì Trú có gì đó.
Bị cô ấy ép hỏi mãi, tôi đành thừa nhận rằng hình như tôi thích Trì Trú.
Cô ấy chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào.
“Có gì mới lạ đâu, ai có mắt đều nhìn ra hai người thích nhau cả thôi.”
“Không phải tôi nói hai người mù, nhưng tôi chưa từng thấy ai suốt ngày đem cái người mình ‘ghét’ ra treo trước miệng.”
“Cậu nói chuyện với tôi mười câu thì hết một câu nhắc đến Trì Trú, cậu chưa kêu phiền tôi mà tôi đã thấy phiền thay rồi.”
Nghe đến đây, tôi bắt đầu hoài nghi chính mình.
“Có rõ ràng vậy sao?”
Ôn Nghênh liếc tôi một cái, tiếp lời:
“Cũng chưa đến mức, so với Trì Trú thì cậu còn nhẹ đấy.”
“Đôi mắt hắn hận không thể mọc luôn trên người cậu.”
“Người trong cuộc tiết lộ, lần trước hắn hát Ngày Nắng, mấy phút đồng hồ mà liếc nhìn cậu đến mấy chục lần.”
“Hắn còn tưởng che giấu giỏi lắm chắc?”
Ôn Nghênh càng nói càng kích động, gương mặt tràn đầy vẻ “hận sắt không thành thép”.
“Không ngờ nha, cuối cùng cậu cũng tự giác ngộ rồi. Tôi còn tưởng muốn uống rượu mừng hai người chắc phải đợi thêm mười năm nữa cơ.”
Cô ấy đoán không sai.
Chỉ là trong đó có chút sai lệch.
Ôn Nghênh còn định tiếp tục trút bực dọc thì chuông video call trên điện thoại tôi bất ngờ reo lên.
Cô ấy tiện tay cầm lên, lại vô tình bấm nhầm vào nút nhận.
Màn hình lập tức hiện ra một người.
Ôn Nghênh nhìn rõ đó là ai, ánh mắt lập tức chuyển sang đầy oán trách nhìn tôi.
“Thẩm Khinh Mạch, cậu thật chẳng ra gì, đã ở bên Trì Trú mà không nói cho tôi biết?”
Tôi tròn mắt khó hiểu.
“Tôi nào có ở bên hắn.”
“Còn chối nữa à, hắn mặc áo tắm gọi video với cậu, thế mà bảo không ở bên nhau?!”
Cô ấy nói rồi định đưa điện thoại sát vào tôi, nhưng vừa lúc ấy, trên màn hình xuất hiện thêm một người nữa.
Một người có gương mặt giống hệt tôi.
Ôn Nghênh c/h/ế/t lặng nguyên một phút, giọng run run cất lên:
“Hình như tôi vừa gặp ma rồi.”
Lúc này tôi mới nhận ra ai là người gọi đến.
Quả nhiên, trong video, tôi của mười năm sau và Trì Trú đang cười nghiêng ngả, hoa lê rung rinh.