Chương 5
7
Trong tất cả những gì từng nghe được, tin nhắn lần này mang đến cho tôi cú sốc lớn nhất.
Bởi vì nó dường như cuối cùng cũng để tôi nhìn thấy rõ ràng tình cảm thận trọng mà Trì Trú dành cho tôi.
Thấy tôi không trả lời, hắn bắt đầu tự mình lẩm bẩm.
【Nếu bây giờ cô ấy sống rất hạnh phúc, vậy thì tôi có thể tha thứ cho việc tại sao tôi không ở bên cô ấy.】
【Dù sao thì việc cô ấy không thích tôi, cho dù bao nhiêu năm trôi qua, cho dù là tôi hay là cậu, cũng đều bất lực.】
Tôi và Trì Trú quen nhau từ nhỏ, sau khi lên cấp hai thì bắt đầu đối nghịch.
Bao nhiêu năm nay, trong mắt tôi hắn luôn là tên chẳng nghiêm túc, đáng ghét, chẳng để tâm đến điều gì.
Tôi chưa từng nghĩ hắn sẽ nói ra những lời như thế.
Trong sâu thẳm lòng tôi, dường như có điều gì đó đang bén rễ nảy mầm.
Nhìn thấy hắn có vẻ như đã muốn từ bỏ, tôi vội vàng đổi hướng cuộc trò chuyện.
【Ý cậu là sao? Lần này tôi liên lạc với cậu không phải để cậu đóng vai nam phụ si tình cao thượng đâu.】
【Tôi đến là để giúp cậu vừa tranh vừa giành.】
【Lần này nhất định cậu phải theo đuổi được Thẩm Khinh Mạch.】
Mấy câu này của tôi lập tức thổi bùng lên ngọn lửa trong hắn.
Hắn gửi tới hơn chục cái icon biểu cảm.
Tràn đầy khí thế.
Nhưng tôi chẳng hiểu hắn đang hăng hái cái gì nữa.
Mọi chuyện dần dần đi theo một hướng mất kiểm soát.
Tôi cũng chẳng hiểu vì sao lại vô duyên vô cớ đi giúp Trì Trú theo đuổi chính mình.
Đến khi kịp ý thức được mình đang làm cái gì, thì đã quá muộn.
Tôi gửi đoạn trò chuyện này cho tôi của mười năm sau, đổi lại là tiếng cười nhạo thẳng mặt.
Trì Trú mười năm sau lại tỏ vẻ không phục.
“Thằng nhóc này số cũng đỏ thật, khi đó tôi làm gì có điều kiện thế này.”
“Được chính người trong lòng hướng dẫn cách theo đuổi, khác gì trực tiếp ở bên nhau đâu.”
“Cuối cùng chỉ có mình tôi phải nếm hết khổ sở của mối tình thầm lặng.”
Con người quả nhiên không bao giờ có thể thật sự đồng cảm với chính bản thân trong quá khứ.
Có sự hỗ trợ của tôi, Trì Trú vô cùng đắc ý, còn đăng ngay một dòng Weibo.
【Tôi của mười năm sau sẽ giúp tôi theo đuổi Tiểu Mạch, lần này tôi có dự cảm chắc chắn sẽ thành công.】
Phía dưới toàn là những lời mắng hắn điên.
【Xong rồi, lại thêm một kẻ phát rồ.】
【Tin hắn là cậu của mười năm sau chẳng thà tin tôi là Tần Thủy Hoàng còn hơn.】
【Tôi bắt đầu tò mò rốt cuộc Tiểu Mạch này là thần thánh phương nào, lại khiến chủ blog vì cô ấy mà hóa thành ngốc nghếch.】
【Ai kia mà ác quá vậy, thấy chủ blog một lòng chân thành lại dùng thủ đoạn vụng về này để lừa hắn, thế mà hắn còn tin được.】
Giữa một rừng chê bai, có một bình luận thu hút sự chú ý của tôi.
【Chỉ có mình tôi thắc mắc sao anh trai thầm mến thích Tiểu Mạch đến thế, mà cuối cùng lại đi vào ngõ cụt, trở thành kẻ thù không đội trời chung với cô ấy sao?】
Không chỉ người đó tò mò, tôi cũng rất tò mò.
Nhưng có một điều tôi chắc chắn, tất cả là do Trì Trú khởi đầu trước.
Đó là một buổi chiều bình thường, mặt hắn bỗng đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nửa ngày mới nói được một câu:
“Tôi ghét cậu.”
Kể từ đó, trận chiến dây dưa nhiều năm giữa tôi và hắn chính thức mở màn.
Tôi gửi bình luận này cho Trì Trú xem.
Giọng hắn có phần ảm đạm.
“Cậu chẳng lẽ không biết sao, khi nhận ra mình dành cho Thẩm Khinh Mạch thứ tình cảm khác thường, hoang mang nên gán nó vào ‘ghét bỏ’.”
“Nhưng trong quá trình cãi vã qua lại, dần dần mới hiểu ra bản thân thích cô ấy, nhưng khi ấy đã quá muộn.”
Giọng điệu hối hận của Trì Trú vang vọng trong căn phòng.
Âm thanh trầm thấp kích thích vành tai tôi.
Tim tôi đập loạn, như có một câu trả lời đang phá đất trồi lên.
Từng mẩu chuyện trong Weibo hắn viết thoáng hiện trước mắt.
Cho dù không cố ý ghi nhớ, nhưng vẫn khắc sâu trong lòng.
Giây phút này tôi rốt cuộc cũng bừng tỉnh —
Có lẽ tôi và Trì Trú đã cùng phạm phải một sai lầm.