Chương 7
9
Ôn Nghênh mất nửa tiếng mới chấp nhận được sự thật rằng tôi có thể liên lạc với chính mình của mười năm sau.
Cô ấy nhìn hai người trong màn hình, mặt đầy chờ mong, nói thẳng:
“Hai người có thể hôn nhau một cái không? Xem như vì tôi đi.”
Cô ấy có nghe rõ chính mình đang nói gì không vậy.
Tôi lập tức lao qua bịt miệng cô ấy.
Dù đã từng trải qua bao sóng gió, nhưng cả hai người gần ba mươi kia cũng bị lời lẽ trắng trợn này làm cho giật mình.
Tôi trừng Ôn Nghênh một cái thật dữ, cô ấy mới chịu yên.
Ngay sau đó lại hớn hở hỏi tôi và Trì Trú rốt cuộc làm sao mà ở bên nhau.
Khi biết hai người lãng phí đến mười năm, cô ấy lập tức liếc Trì Trú một cái khinh thường.
“Đúng là chỉ được cái mã, thế mà mất tận mười năm.”
“Mười năm thì heo cái cũng biết leo cây rồi, cậu làm gì suốt thời gian đó vậy?”
Khóe miệng Trì Trú mười năm sau giật giật.
“Tôi nói đủ rồi đó, lúc tôi và Tiểu Mạch kết hôn cô đã lặp lại câu này tám trăm lần rồi.”
“Sao bao năm rồi mà vẫn y nguyên thế.”
Một câu này thành công chọc giận Ôn Nghênh.
“Cậu có thái độ gì đấy? Tin không tôi cản cậu hiện tại tỏ tình ngay bây giờ!”
“Vậy cô cứ đi đi, tốt nhất chạy nhanh một chút, tôi còn mong đấy.”
Nhìn dáng vẻ dửng dưng của hắn, cuối cùng Ôn Nghênh cũng hiểu ra.
“Có người sao lại ghen với cả bản thân của mười năm trước thế không biết.”
“Xin lỗi nhé, tôi nhất định không để cậu như ý đâu, tôi sẽ lập tức tác hợp hai người họ, tức chếc cậu cho xem.”
Hai người một lời qua lại, cãi nhau kịch liệt.
Lúc này tôi mới thật sự thấy thế nào là “kẻ thù truyền kiếp”.
Khung cảnh suýt nữa thì mất kiểm soát, may là tôi kịp thời tắt video, mới ngăn được trận đại chiến.
Ôn Nghênh vì muốn ghép đôi tôi và Trì Trú, bèn trực tiếp tổ chức một buổi tụ tập.
Trì Trú nghe vậy thì hài lòng lắm, còn tự tin nhắn riêng cho tôi, bảo sẽ thể hiện thật xuất sắc.
Thế mà vừa thấy tôi, hắn lại không dám ngẩng đầu, cứ cắm cúi gửi tin nhắn cầu cứu “chính mình của mười năm sau”.
Thấy hắn như vậy, tôi cố tình nhắn lại:
【Liều một phen, xe đạp biến thành mô tô, hay là hôm nay cậu tỏ tình đi.】
Mắt hắn trợn tròn.
【Hôm nay?】
【Cậu không đùa đấy chứ.】
【Không lẽ cậu vì không ở bên được Tiểu Mạch nên muốn kéo tôi xuống nước theo?】
Tên này đôi khi cũng khá thông minh.
Tôi và hắn nhắn qua nhắn lại sôi nổi, trong mắt Ôn Nghênh thì chẳng khác nào hai kẻ nghiện điện thoại, thấy crush xuất hiện liền biến thành đà điểu chui đầu xuống cát.
Cô ấy sốt ruột lắm, lập tức lôi tôi và Trì Trú ra chơi trò chơi.
Không biết từ đâu lôi ra hai cái máy đo nói dối đặt ngay lên bàn.
Chỉ đích danh tôi và Trì Trú thử đầu tiên.
Trong ánh mắt hóng hớt lấp lánh của mọi người, tôi và hắn chẳng khác gì bị ép buộc, đành đưa tay lên.
Trong mắt Ôn Nghênh thoáng hiện lên một tia gian xảo.
Một dự cảm chẳng lành trỗi dậy trong lòng tôi.
Quả nhiên, ngay giây sau đã nghe thấy giọng cô ấy vang lên bên tai.
“Cậu luôn biết bọn tôi ghép đôi cậu với Trì Trú và còn viết cả đồng nhân văn, đúng không?”
Xung quanh lập tức náo loạn, mọi người kích động đến mức sắp nhảy dựng lên.
Ngoại trừ Trì Trú còn đang ngơ ngác chẳng hiểu gì, tất cả đều cười đầy ẩn ý.
Tôi đành cắn răng, cứng mặt trả lời “Đúng.”
Máy đo nói dối không sáng.
Nhưng Ôn Nghênh nào chịu buông tha cho tôi.
“Cậu không chỉ biết có đồng nhân văn, mà chính cậu cũng từng đọc qua, đúng không?”
Tiếng reo hò trêu chọc trong phòng càng lúc càng lớn.
Ánh mắt Ôn Nghênh dán chặt lấy tôi, đến mức lòng bàn tay tôi bắt đầu toát mồ hôi.
Cuối cùng, tôi dứt khoát “phó mặc số phận”, gật đầu thừa nhận.