Chương 2
2.
Tôi ngồi tính lại.
Mỗi tháng tôi kiếm năm vạn, thêm phần trăm hoa hồng, thưởng cuối năm và cả cổ phiếu. Tổng cộng gần ba chục triệu tệ đều nằm trong tay Nghiêm Hoài.
Còn anh ta?
Một tháng tám nghìn, ngoài ra chẳng có gì.
Ấy vậy mà giờ anh ta sống như bậc “tài phiệt” – thân giá cả chục triệu, hễ vui miệng là sắm ngay chiếc đồng hồ hơn mười vạn, thêm đủ loại hàng hiệu xa xỉ.
Còn tôi?
Chẳng có gì hết.
Trang sức châu báu của tôi đều bị khóa trong két, muốn đeo cũng phải điền đơn xin, ghi rõ cần cho dịp nào.
Theo lời anh ta thì: tôi có quá nhiều tiệc tùng, mỗi tối rượu chè, ăn uống ngoài đường chẳng tốt cho sức khỏe; ăn cơm nhà mới lành mạnh nhất.
Trang sức cũng không cần, càng đơn giản càng đẹp.
Trước đây tôi cũng từng tin, nghe anh ta nói mà thấy có lý. Công việc bận rộn, mấy món phụ kiện tối giản đúng là dễ phối, tiện lợi hơn so với trang sức cầu kỳ.
Thế là tôi bỏ qua, không nghĩ ngợi thêm.
Giờ nhìn lại, mới thấy mình bị anh ta PUA suốt bao năm.
Ý nghĩ đó khiến tôi hít sâu, chỉnh lại tinh thần, bước thẳng ra ngoài, tiến đến két sắt.
Nghiêm Hoài đi theo sau, giọng điệu ngọt nhạt:
“Vợ à, em định làm gì vậy?”
“Tôi có buổi họp báo sau hai ngày nữa, cần lấy ít trang sức phối đồ.”
Thế nhưng khi nhập mật khẩu, màn hình báo sai.
Tôi quay phắt lại nhìn anh ta:
“Anh đổi mật khẩu rồi?”
Anh ta gật đầu thản nhiên:
“Ừ, muốn lấy gì thì nói với anh. Toàn bộ mật khẩu trong nhà anh đều đã đổi hết rồi.”
Một cơn tức nghẹn bốc lên.
“Anh dựa vào cái gì? Cái két này là của tôi, mật khẩu cũng là tôi đặt, bên trong đều là đồ tôi tự bỏ tiền ra mua. Anh có tư cách gì mà đổi?”
“Từ hôm nay, tôi sẽ không để anh động tới bất kỳ đồng nào thuộc về tôi nữa. Anh tự lo cho mình đi!”
Nghiêm Hoài lại thản nhiên, ánh mắt chẳng hề dao động.
“Em yêu, chắc em mệt quá rồi. Gần đây áp lực công việc lớn quá phải không? Lúc trước chính em ủy quyền cho anh, giờ lại hối hận, có phải ai đó xúi giục em không?”
Anh ta còn đưa tay xoa đầu tôi. Tôi lập tức hất mạnh, tát phăng bàn tay đó ra.
“Đừng chạm vào tôi. Anh khiến tôi thấy xa lạ đến mức rùng mình!”
Ánh mắt hắn thoáng tối lại. Nhìn bàn tay đỏ lừ của mình, hắn nhếch môi, mang theo cảnh cáo:
“Vợ à, ngoan ngoãn nghe lời thì chẳng có chuyện gì. Nếu không, anh sẽ phải trừng phạt em.”
Nghe vậy, cơn giận trong tôi bùng lên.
“Nghe rõ đây, mở két sắt, tôi phải lấy trang sức ra!”
“Không được. Muốn thì nhớ nộp đơn xin nhé!”
Tôi hít sâu, giơ tay định đánh, nhưng cổ tay đã bị hắn bóp chặt đến đau điếng.
“Tuệ Vy, em đang mất kiểm soát. Tài sản chung trong gia đình sau này em không cần động vào nữa. Nghe lời, mọi việc để anh lo. Muốn tiền thì cứ nộp đơn cho anh.”
Tôi tức đến mức bật cười:
“Anh nghĩ tôi không làm gì được anh à?”
Hắn chỉ cười nhạt, ra vẻ nắm chắc phần thắng:
“Em suy nghĩ nhiều quá rồi. Ngoan, ngủ một giấc đi.”
Thái độ tự tin ấy đủ để thấy hắn chẳng hề sợ tôi ly hôn.
Không cần nhìn, tôi cũng biết: những gì trong két sắt chắc chắn đã bị tẩu tán sạch sẽ.
Tôi không thể nhịn nổi nữa. Quay người bỏ đi.
Vừa xuống đến tầng dưới, điện thoại đã rung lên. Là hắn.
“Em định tới căn hộ ở phía tây thành phố đúng không? Tiếc là… anh đã bán rồi.”
Bước chân tôi khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt lạnh lẽo.
Nghiêm Hoài đứng bên khung cửa sổ căn hộ cao tầng, nhìn tôi cười nhạt:
“Về đi thôi, trời tối rồi.”
Tôi siết chặt bàn tay, không ngờ anh ta lại dám bán căn hộ đứng tên tôi!
“Nghiêm Hoài, giả mạo chữ ký là phạm pháp!”
Hắn chỉ cười khinh miệt:
“Chúng ta cứ chờ xem.”
Tôi lập tức nhắn cho luật sư, yêu cầu soạn thảo đơn ly hôn gửi thẳng cho anh ta. Sau đó, không chút do dự, tôi lên xe rời đi.
Điện thoại liên tục rung, toàn là cuộc gọi của Nghiêm Hoài. Tôi không bắt máy, cũng chẳng muốn phí thêm một lời.
Thời gian không chờ ai. Đã đến nước lật mặt rồi thì chẳng cần giữ thể diện cho hắn nữa.