Hôn Nhân Duyên Nợ - Chương 3

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 3
3.
 
Tôi tìm ngay một người bạn làm trong ngành máy tính, chuyển cho cậu ấy bốn vạn, nhờ điều tra toàn bộ dòng tiền ra vào trong tài khoản của Nghiêm Hoài, kèm theo cả nguồn gốc tiền bạc liên quan đến gia đình anh ta.
 
Song song đó, tôi gửi đơn tố cáo, báo cáo về khối tài sản bất minh của Nghiêm Hoài.
 
Anh ta là nhân viên quốc doanh, dạo này cơ quan kiểm tra gắt gao. Vừa sắm chiếc đồng hồ hơn ba mươi vạn, lại lái con xe giá cả trăm vạn. Giờ ai cũng biết thói khoe của phải giấu bớt, riêng anh ta thì “nghèo trúng mánh” nên càng khoa trương bao nhiêu càng thấy hãnh diện bấy nhiêu, sớm muộn cũng chọc người ta ngứa mắt.
 
Trước kia anh ta lấy lý do “toàn là tiền vợ tôi”, vậy thì giờ cứ để cấp trên điều tra tận gốc xem số tiền đó rốt cuộc từ đâu ra.
 
Trong lúc này, tôi cũng tranh thủ gom chứng cứ.
 
Bạn tôi ra tay rất nhanh, chẳng mấy chốc đã gửi toàn bộ báo cáo chi tiết qua.
 
Mắt lướt qua bản sao kê, tim tôi càng lúc càng lạnh buốt.
 
Ba năm qua, Nghiêm Hoài lấy cớ “phụng dưỡng cha mẹ”, mỗi tháng đều đặn chuyển cho họ năm nghìn, dịp lễ tết thì ít nhất năm vạn. Tổng cộng đã hơn hai trăm vạn.
 
Ngoài ra, anh ta còn thẳng tay bỏ ra ba trăm vạn mua nhà cho anh trai chị dâu.
 
Chưa kể đủ loại chi tiêu vô tội vạ dưới danh nghĩa “quà cáp” – chị dâu anh ta thay túi xách hiệu như thay áo, chẳng bao giờ thấy lặp lại.
 
Nực cười nhất là mỗi lần anh ta khoe khoang với đồng nghiệp, đều nói mua cho tôi. Thực chất, tất cả đều dồn hết cho chị dâu!
 
Tiền của tôi đổ vào nuôi cả nhà anh ta, còn bản thân tôi thì ngay đến tiền thuốc men cũng phải nộp đơn xin duyệt.
 
Với gia đình ruột, anh ta tận tâm hết mức; còn với tôi, lạnh lùng đến tàn nhẫn. Nghĩ tới đây, lửa giận trong lòng tôi bùng lên.
 
Lần này nếu không khiến anh ta trả giá, tôi thề không mang họ Từ nữa!
 
Đúng lúc đó, bạn thân của tôi cũng gọi điện. Cô ấy làm ở ngân hàng, vừa hay biết được đơn vị của Nghiêm Hoài yêu cầu in toàn bộ sao kê tài khoản.
 
“Chị em ơi, Nghiêm Hoài gặp chuyện rồi à?”
 
“Ừ.” Tôi thản nhiên đáp, “Chính tôi là người tố cáo.”
 
Cô ấy sững sờ, nghe tôi kể toàn bộ tài sản đều bị Nghiêm Hoài khống chế, lập tức bùng nổ:
 
“Tuệ Vy, đầu óc cậu bị nước vào rồi à? Hai người vốn dĩ đã không môn đăng hộ đối, cậu còn dại dột kết hôn với anh ta, đã thế còn dâng hết tiền cho anh ta giữ!”
 
Tôi cười gượng:
 
“Cho nên bây giờ tôi mới hối hận, chuẩn bị ly hôn đây.”
 
Nghe vậy, cô ấy im lặng vài giây, rồi dịu giọng:
 
“Có gì cần thì nói với tớ.”
 
Nói xong dập máy, một phút sau chuyển thẳng cho tôi mười vạn. Đồng thời gửi thêm tin nhắn WeChat:
“Biết giờ cậu trong tay chẳng còn đồng nào, chị đây chống lưng cho, đừng khách sáo!”
 
Nhìn dòng chữ ấy, tôi bật cười, nhưng nước mắt cũng ào ra cùng lúc. Cười rồi khóc, khóc rồi lại cười, tôi ngồi phịch xuống vỉa hè, khiến người đi đường nhìn thấy đều né tránh.
 
Tôi lau nước mắt, đứng dậy. Đúng lúc đó, điện thoại lại rung. Là Nghiêm Hoài.
 
“Tuệ Vy, em định hại chết anh sao? Người tố cáo anh là em đúng không? Lãnh đạo vừa tìm anh nói chuyện, nhưng em đoán xem nào? Anh bình an vô sự! Em chẳng làm gì được anh đâu!”
 
Tôi chỉ bật cười nhạt:
 
“Không sao, tôi có thừa thời gian để chơi với anh. Đơn ly hôn đã gửi rồi, tự mà lo lấy!”
 
Đầu dây bên kia im lặng một nhịp, giọng hắn mang theo kinh ngạc không tin nổi:
 
“Em nói gì cơ? Em muốn ly hôn với anh?! Chỉ vì một món trang sức mà em tố cáo anh, rồi còn muốn bỏ anh sao?”
 
“Đúng, chỉ vì chuyện đó thôi!”
 
Tôi dứt khoát cúp máy, sau đó lại một lần nữa mở Douyin, mua lượt đẩy top, nhân lúc đơn vị của hắn đang tra xét, trực tiếp tung chuyện hắn lên mạng.
 
Không cần nêu tên, chỉ cần dòng tin này lan ra, ắt sẽ có người biết tôi đang nói ai.
 
《Chồng quốc doanh nghiện quyền lực: tiêu một đồng cũng phải nộp đơn xin duyệt!》
 
Tiêu đề vừa đăng, ngay lập tức bùng nổ thành đề tài nóng, dân mạng ồn ào bàn tán.
 
Tôi tung hết những tờ đơn xin – duyệt chi mà hắn bắt tôi phải điền, chọn ngẫu nhiên vài “tác phẩm tiêu biểu” đăng lên.
 
Ví dụ: một cái bánh sinh nhật giá 128 tệ, hay một đôi tất da chân 98 tệ.
 
Ngay cả mấy dòng bút phê của hắn cũng không bỏ sót.
 
“Vợ à, bánh sinh nhật mua theo nhóm chỉ có 38 tệ thôi. Sinh nhật năm nào chẳng có, tội gì phải phí tiền mua đắt thế.”
 
“Em hay làm hỏng tất, đừng mua loại mắc. Lên Pinduoduo mua sỉ là được rồi.”
 
Nghiêm Hoài, hy vọng anh đủ sức chống đỡ cơn bão dư luận sắp ập tới!
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo