Chương 1
Lương tôi 5 vạn mỗi tháng, vậy mà đứng ở quầy thu phí bệnh viện lại đỏ mặt vì tài khoản không đủ tiền.
Tôi nhắn cho chồng: “Chuyển cho em 300, em cần mua thuốc, đang chờ thanh toán.”
Rất nhanh, anh ta gửi về một tờ biểu mẫu: “Vợ à, nhớ điền đơn xin ứng trước nhé.”
Khoảnh khắc ấy tôi hiểu, hôn nhân này đến đoạn kết rồi.
Tôi buông hóa đơn, quay lưng đi thẳng tới văn phòng luật sư.
“Làm phiền anh, giúp tôi làm thủ tục ly hôn.”
1
Kết hôn 3 năm, toàn bộ tài sản đứng tên tôi đều gom vào tài khoản chung theo đề nghị của Nghiêm Hoài.
Anh ta bảo hôn nhân phải bình đẳng, thu nhập hai bên chênh lệch dễ sinh mâu thuẫn, gộp tiền lại một mối để anh quản cho đỡ lãng phí.
Tôi đã gật đầu.
Và giờ cái giá là dạ dày tôi đau quặn, thẻ bảo hiểm không đủ, còn thiếu 200 để lấy thuốc.
Nhân viên thu phí sốt ruột giục, “Xong chưa, phía sau còn nhiều người.”
Tôi cầm hóa đơn, nhỏ giọng, “Xin lỗi, hôm nay… thôi không lấy thuốc nữa.”
Bụng co rút từng cơn, tôi ôm lấy mình mà quay về.
Điện thoại rung liên tục, tin nhắn của Nghiêm Hoài dồn dập, “Vợ ơi, sao chưa điền. Quá 10 phút hệ thống không duyệt đâu nhé.”
Theo quy định của anh ta, đơn xin ứng tiền phải hoàn tất trong 10 phút, quá hạn là mất quyền dùng tiền trong ngày.
Tôi cười mà tức, hít sâu, nhắn bạn thân vay tạm 1.000.
Chưa đầy 1 phút, cô ấy gọi tới, “Vy Vy, gấp hả.”
Tôi kể sơ, cô ấy chuyển thẳng 5 vạn, “Không đủ thì nói tớ.”
Nhìn con số nhảy vào tài khoản, lòng tôi lạnh buốt.
Người nằm cạnh mình, 200 cũng bắt điền đơn.
Bạn thân, một câu là chuyển 5 vạn.
Khoảng cách nhân tâm, khác nhau đến đau lòng.
Uống thuốc xong tôi đỡ hơn, và cũng từ đó tôi âm thầm chốt quyết định.
Về đến nhà, Nghiêm Hoài ngồi vắt vẻo trên sofa, mặt mày đắc ý.
“Thấy không, đồng hồ vừa mở bán là anh chốt luôn. Giảm 10%, anh trả thẳng.”
Sắc mặt tôi trầm xuống, “Từ nay tiền của tôi không giao anh giữ nữa.”
Anh ta sững người rồi làm bộ nũng, bảo tôi tiêu xài phung phí, tháng 5 vạn để dành 1 vạn còn khó, đồng hồ thì ‘giữ giá’.
Tôi cười lạnh, tôi tiêu thì là hoang phí, anh ta vung thì gọi ‘giữ giá’.
Tôi hất tay anh ta, vào nhà vệ sinh mở tài khoản chung, trong đó vỏn vẹn… 300.
Ngoài phòng khách, giọng anh ta vang lên, “Hôm nay 300 không cần điền đơn đâu, anh cho em luôn, thấy chồng tốt chưa.”
Tôi im lặng, nhắn cho luật sư, “Làm phiền anh, giúp tôi ly hôn.”
Luật sư phản hồi phải rà tài sản hiện có, muốn giành lại phần do tôi tạo ra sẽ khó, mà mình chủ động ly hôn thì phải chấp nhận bỏ một phần.
Tôi siết tay, mở hết tài khoản mạng xã hội liên quan đến anh ta.
Rất nhanh, tôi thấy anh trai Nghiêm Hoài vừa dọn vào căn hộ mới ở vị trí vàng, nhà trong khu trường học, thanh toán một lần, không vay nợ.
Anh trai đã ngoài 30, không nghề nghiệp ổn định, chị dâu ở nhà trông con, lấy đâu ra tiền.
Đáp án quá rõ ràng, là tiền từ tài khoản chung.
Tôi muốn lao ra chất vấn, nhưng lời luật sư văng vẳng, phải có chứng cứ.
Tôi hít sâu, đăng nhập internet banking, khóa toàn bộ thẻ ngân hàng của mình.