Khi Tiêu Kỳ Bạch và Lục Tiến An gặp mặt, ta đang ở dịch trạm, đối diện là ba cô gái khác.
Đến tận lúc này, ta mới biết Cửu Châu mênh mông, người mang bớt hoa sen đỏ chẳng phải chỉ có một.
Tạ Như Thục, thứ nữ của quận thú Quảng Dương, mười sáu tuổi, tâm tính linh mẫn, thông kim bác cổ.
Sen đỏ của nàng nằm ở gáy.
Triển Minh Nguyệt, nữ nhi của thú quân Phó Thiên hộ Lương Thành, mười bốn tuổi, mày ngài mắt phượng, khí thế hào kiệt.
Sen đỏ của nàng ở cổ tay.
Nhỏ tuổi nhất, thân phận thấp nhất là Lý Cửu Nương, vừa lên mười, phụ thân làm nghề săn bắn.
Nhưng ấn tích của nàng lại kỳ dị nhất, nằm chính giữa mi tâm, nhìn từ xa mà tưởng con mắt thứ ba.
Còn lại chính là ta, Tống Phi, đích nữ Tống gia, sen đỏ trên lưng to nhất trong tất cả.
Bọn thái giám bên ngoài đang đặt cược, đoán xem trong bốn người chúng ta, ai mới là yêu phi họa thủy.
Kẻ được đặt cược nhiều nhất là Triển Minh Nguyệt.
Lý do hết sức đơn giản.
Cung nhân từng diện kiến Quý phi đều nói, Triển Minh Nguyệt giống hệt Quý phi thuở thiếu thời.
Quý phi xuất thân từ đệ nhất thế gia Khương gia, nhan sắc tuyệt trần, giữa vẻ diễm lệ lại phảng phất khí phách anh hùng.
Quân vương sủng ái bà, suốt mười năm vẫn vững như bàn thạch.
Nhưng Quý phi rồi cũng già.
Đến lúc ấy, Triển Minh Nguyệt sở hữu dung mạo tương tự, lại mang ấn tích sen đỏ, há chẳng phải hồng nhan họa thủy kế tiếp?
Vì thế mà tâm trạng của Triển Minh Nguyệt cực kỳ u ám.
Trong tình thế này, kẻ nào dễ thành hồng nhan họa thủy nhất, sẽ là kẻ dễ chết nhất.
Nàng trút giận lên kẻ mới đến là ta.
"Xem bộ dáng hồ ly của nàng ta kìa, vậy mà là đích nữ Tống gia? Đứng không ra đứng, ngồi chẳng ra ngồi, mắt láo liên như ca kỹ trên sân khấu!"
Sự thù hận này đạt đến cực điểm khi nàng phát hiện con chó nhỏ trên cổ tay ta là do Lục Tiến An tặng.
"Không thể nào! Sao Lục đại nhân có thể mắc mưu hèn kế bẩn của nàng ta?!"
Chắc Triển Minh Nguyệt đã phải lòng Lục Tiến An.
Trên đường tới kinh thành, hễ có dịp là nàng ta lại tìm cách vây lấy hắn. Khi thì làm rơi mất khăn tay, khi lại giả vờ trượt chân. Ta đứng ở xa, lắc đầu thở dài.
Nói sao nhỉ? Nàng ta vốn là tiểu thư khuê các, lần đầu ve vãn người khác mà vụng về thế này.
"Làm hồ ly mê hoặc người ta đâu phải như thế." Ta khẽ nói khi Triển Minh Nguyệt trở về tay không.
Nàng ta trợn mắt muốn mắng, song chẳng thốt nên lời. Cuối cùng chỉ thốt ra: “Ngươi có tư cách gì chê ta? Càng dính lấy Lục đại nhân, hắn càng chẳng thèm liếc ngươi!"
Lời chưa dứt, đã thấy tiểu thái giám đến truyền tin: "Tống cô nương, Lục đại nhân mời lên xe tâm sự."
Mặt Triển Minh Nguyệt trắng bệch.
Lục Tiến An khoác bào phẩm màu xanh thẫm, ngồi bên cửa sổ. Thấy ta tới, hắn ngoảnh lại, chỉ tay chỉ cảnh vật ngoài xe: "Phía trước sắp ra khỏi Giang Lăng, có lưu luyến chăng?"
Ta khựng lại. "Không."
“Chắc người biết ta muốn nói điều gì?" Hắn quay sang nhìn thẳng, ánh mắt như soi thấu lòng người
"Ý ngài là... hắn."
Ngón tay trong tay áo siết chặt. Lục Tiến An biết gì rồi? Phải chăng Tiêu Kỳ Bạch đã nói gì? Hay hắn đã đuổi tới nơi?
Đầu óc hỗn loạn chưa kịp định hình, Lục Tiến An bỗng bật cười: "Chỉ đùa chút thôi."
Hắn đẩy gói giấy dầu nhỏ tới: "Bánh hoa đào Đặc sản Giang Lăng. Rời nơi này chẳng còn mà ăn, có tiếc không?"