Hoa sen - Chương 8

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Đêm khuya tĩnh mịch, chỉ có tiếng vó ngựa văng vẳng.
 
Trong xe hương trầm dịu nhẹ tỏa nghi ngút. Lục Tiến An ngồi đối diện, tay lần chuỗi nam hồng bồ đề, đôi mắt phượng không chớp nhìn chằm chằm ta. Gương mặt hắn đẹp đến mức yêu dị.
 
"Dừng xe."
 
Lục Tiến An chợt lên tiếng. Xe ngựa đột ngột dừng bánh. Ta ngồi im, lòng đầy hoang mang không rõ chuyện gì xảy ra.
 
Hắn vén rèm xe lên. Ngoài xe là một rừng đào, gió đêm thổi vi vu, cành hoa lay động. Lục Tiến An bước xuống xe, quay người đưa tay về phía ta.
 
Ta ngơ ngác bước theo. Xe cao quá, hắn đỡ lấy ta. Hơi ấm trong vòng tay hắn thoang thoảng hương trầm. Bên tai vang lên tiếng cười khẽ: 
 
“Bản thân hạ quan là thái giám, Tống cô nương ôm ấp như thế, khác nào ném tơ tình vào chỗ mù lòa."
 
Ta chợt hiểu hắn không định đỡ mình, mặt đỏ bừng: "Ta tưởng..."
 
Hắn mỉm cười: "Bổn quan chỉ muốn cô nương trao chó nhỏ cho ta." 
 
Hắc Đậu được hắn đỡ lấy từ ngực ta. "Khi vào Giang Lăng, ta đi ngang qua nơi này thấy phong cảnh hữu tình, lại có thỏ rừng chạy nhảy." 
 
Tay hắn xoa đầu Hắc Đậu, lông đen dính đất làm bẩn quan phục nhưng hắn chẳng màng. "Tiểu gia hỏa an nghỉ ở nơi đây, chắc sẽ vui vẻ."
 
Dưới gốc đào lớn nhất, Lục Tiến An cùng ta chôn cất Hắc Đậu. Hắn ngồi bệt dưới đất, nhặt một cái cành cây to, rút dao nhỏ ra, đục đẽo. Ngón tay hắn uyển chuyển như múa. 
 
Ánh trăng xuyên qua mây rọi xuống lúc nào không hay. Chẳng mấy chốc, tượng chó bằng gỗ đã thành hình. Hắn xỏ dải ngũ sắc qua tượng, buộc vào cổ tay ta: "Chỉ cần cô nương nhớ đến nó, nó vẫn sẽ ở bên cô nương."
 
Đã lâu ta không khóc. Câu nói ấy khiến lệ tuôn như mưa tuôn. Lục Tiến An lặng lẽ đợi ta khóc xong, đưa ta lên xe. 
 
Hắn hỏi: "Không cáo biệt người nhà nữa chứ?"
 
Ta ngẩng nhìn, hắn cười nhẹ: "Để nữ nhi một mình đi an táng cho chó con trong đêm, chắc người thân cũng không đối xử tốt với cô nương."
 
Ta lau nước mắt, gật đầu: "Không cáo biệt nữa."
 
Canh ba đã điểm.
 
Tiêu Kỳ Bạch lạnh lùng đứng trước cửa sau Tống gia. 
 
Hắn ghét chờ đợi, nhưng đêm nay lại phải đợi người này. 
 
Gió đêm lồng lộng thổi tới, Tiêu Kỳ Bạch phiền muộn xoa sống mũi: "Cái cô A Phỉ kia vẫn chưa tới sao?"
 
Thị nữ run rẩy: "Vâng... vẫn chưa..."
 
Tiêu Kỳ Bạch khép mắt lại. 
 
Hắn sơ suất rồi. 
 
Sau khi khắc ấn sen tại y quán, lẽ ra không nên để nữ tử này về tự dưỡng thương. Nên giam giữ nàng lại.
 
Giờ nàng đã phản bội.
 
"Bùi Nhận."
 
“Có thần."
 
"Lập tức tới ngư thôn bắt cha và tỷ tỷ của A Phỉ. Cô ta muốn làm Hoa Liên nữ tử thì làm, không muốn cũng phải làm!"
 
"Tuân mệnh!"
 
Bùi Nhận vừa quay người đã nghe tiếng xe ngựa. 
 
Chiếc xe dừng trước mặt Tiêu Kỳ Bạch, bóng người bước ra.
 
Áo quan hồng, nốt ruồi lệ đỏ. 
 
Dưới trăng, Tiêu Kỳ Bạch nhận ra hắn. 
 
Lục Tiến An. 
 
Thái giám đứng đầu triều, giỏi mưu lược, tâm cơ thâm sâu. 
 
Tiêu Kỳ Bạch căm ghét hắn. 
 
Nhưng phụ hoàng và quý phi đều sủng ái Lục Tiến An. 
 
“Dự vương điện hạ." Lục Tiến An hành lễ. 
 
Tiêu Kỳ Bạch ghét cái kiểu cúi mình mà không chút cung kính của hắn. 
 
May thay Lục Tiến An mang tin tốt: "Trên đường tới Giang Lăng, thần gặp cô nương Tống Phỉ của Tống phủ. Nàng bị xe ngựa làm cho hoảng dẫn tới trẹo chân, thần đã đưa tới y quán. Thần đặc biệt tới phủ thông báo cho Tống đại nhân."
 
Thì ra không phản bội, chỉ gặp nạn trên đường. 
 
Tiêu Kỳ Bạch thầm thở phào. 
 
Nhưng trong lòng bỗng dấy lên mầm mống u ám, như dây leo từ kẽ đá mọc lên. 
 
Chưa kịp hiểu nguồn cơn, Lục Tiến An lại mở miệng: "Tống Phỉ cô nương có duyên với quý phi, ta cần đưa nàng vào cung hầu hạ."
 
Phát hiện rồi. 
 
Tiêu Kỳ Bạch khẽ cau mày. 
 
Lục Tiến An đã phát hiện ấn sen trên người A Phỉ. 
 
Theo kế hoạch, A Phỉ phải học lễ nghi ở Tống phủ để giả mạo Tống Uyển Dung. 
 
Không ngờ Lục Tiến An đã đón đi mất. 
 
Cũng không sao. 
 
Tiêu Kỳ Bạch tự an ủi: Vào cung đằng nào cũng chết, có khi chưa kịp diện kiến quý phi đã bị trừ khử. 
 
Thế nhưng hắn vẫn nói thêm: “Bản vương nghe nói Tống Phỉ từ nhỏ dưỡng bệnh ở trang viên, cử chỉ thô tục. Nếu có gì mạo phạm Lục đại nhân, bản vương thay Tống phủ tạ tội."
 
Dưới trăng, Lục Tiến An khẽ mỉm cười: 
 
"Vậy sao? 
 
"Bổn quan lại thấy... nàng không như điện hạ nói đâu."
 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo