Bánh hoa đào, là điểm tâm mà Hồng Tụ thích nhất.
Ý nghĩ ấy chợt lóe lên trong đầu Tiêu Kỳ Bạch khi gia nhân bưng hộp đồ ngọt vào thư phòng.
"Điện hạ, sao lại là bánh hoa đào nữa ạ?" Tống Uyển Dung bĩu môi, giọng đượm vẻ bất mãn, "Dung Nhi dị ứng hoa đào, mỗi lần ăn vào đều nổi mẩn."
"Là ta quên mất." Tiêu Bạch quay sang bảo tỳ nữ: "Dọn xuống, từ nay đừng làm món này nữa."
Tống Uyển Dung lại vui vẻ đứng bên án thư, đưa tay mài mực cho Tiêu Kỳ Bạch.
Có lẽ biết mình đã an toàn, nàng cười càng duyên dáng hơn, xiêm y cũng rực rỡ hơn thường ngày.
Áo hồng thêu hoa, trâm bướm vàng đung đưa.
Không hiểu sao khi ngoảnh mặt đi... lại thoáng giống nàng ấy.
Gió lùa qua cửa sổ, tim Tiêu Kỳ Bạch chợt loạn nhịp.
Cúi nhìn tờ giấy tuyên, hắn kinh hãi phát hiện mình vô thức viết mấy chữ:
["Đừng vấn vương dòng nước trôi
Quay đầu trong biển khổ
Sớm ngộ lan nhân"]
Lời ca cuối cùng của nàng dưới nắng chiều tà.
Bàn tay hắn khẽ run.
Tiêu Bạch lên tiếng:
“Bùi Nhận."
“Có thần."
"Gọi nàng ấy đến."
Tống Uyển Dung nhìn Bùi Nhận lui ra - y thậm chí còn chẳng hỏi hắn gọi ai.
Trong phủ này, chỉ có một người khiến Điện hạ dùng giọng điệu ấy triệu kiến.
Bĩu môi không vui, Tống Uyển Dung đã nghĩ ra cách khiến Điện hạ mãi mãi ghét bỏ Hồng Tụ.
Trước đây, nàng chưa từng nghĩ mình phải hao tâm tổn trí đấu với ca kỹ.
Tiêu Kỳ Bạch cũng chẳng ngờ, mình lại hao tâm tổn trí vì ca kỹ.
Trong lúc chờ đợi, đầu óc hắn chỉ vang vọng một suy nghĩ:
Đã nhiều ngày không thấy nàng.
Hôm ấy, sau khúc hát bi ai, nàng ôm xác chó nhỏ bỏ đi.
Dáng người xiêu vẹt dưới hoàng hôn.
Đó là lần cuối hắn nhìn thấy nàng.
Mấy hôm nay hắn lạnh nhạt, nàng cũng chẳng sai tiểu nhị đến cầu xin.
Vẫn tính tình ngang ngạnh ấy, không chịu cúi đầu.
Về sau phải tốn công dạy dỗ thêm mới được.
Tiêu Kỳ Bạch đang nghĩ ngợi, Bùi Nhận đã quỳ trước cửa.
Mặt tái mét, giọng y nghẹn ngào:
"Điện hạ, Hồng Tụ nàng... nàng... biến mất rồi!"
Tiêu Kỳ Bạch đứng phắt dậy.
Nghiên mực đổ nhào, mực đen xối lên người Tống Uyển Dung.
Áo hắn cũng dính đầy vết mực, nhưng dường như chẳng hay biết, chỉ run run hỏi:
"Ngươi nói... cái gì?"
Giọng Bùi Nhận nức nở:
"Tỷ tỷ đã không còn..."
"Tỷ tỷ... tỷ tỷ biến mất rồi..."
Trong phòng, mọi thứ đã được dọn dẹp gọn gàng.
Hai chiếc hòm lớn niêm phong ở góc, khi mở ra bên trong toàn là trang phục hát, đạo cụ, đồ nghề.
Tất cả đều ở lại, không mang theo thứ gì.
Bầu gục mặt than khóc:
"Điện hạ, tiểu nhân thật sự không biết gì ạ."
"Hôm đó nàng ấy được điện hạ triệu vào vương phủ, điện hạ không đưa về, tiểu nhân đâu dám hỏi..."
Tiêu Kỳ Bạch nhắm mắt lại, gân xanh nổi lên ở thái dương.
"Khế bán thân của nàng đâu?"
"Có! Cái này chắc chắn có!"
Chủ gánh hát bỗng phấn chấn, gọi học trò: "Mau đem cái rương đồng vàng của ta ra đây!"
Rương mở ra, trên cùng chính là khế bán thân của Hồng Tụ.
Hai tay bầu nâng lên, dâng lên Tiêu Kỳ Bạch:
"Điện hạ xem."
Tờ khế bán thân cất giữ quá lâu, bốc lên mùi ẩm mốc. Tiêu Kỳ Bạch nhìn với ánh mắt khinh bỉ, không thèm đón lấy.
Nhưng sắc mặt đã dịu đi phần nào.
"Có khế bán thân là được."
Hắn xoa thái dương, giọng nói đầy quả quyết:
“Không có thứ đó, nàng ấy chẳng thể rời khỏi thành Giang Lăng. Đi tìm! Dù phải đào ba thước đất trong thành này, cũng phải lôi được người ra cho ta!”
Tiếc rằng, Tiêu Kỳ Bạch chẳng hề biết ta vốn chẳng cần kế bán thân.
Mỗi lần đến cổng thành mới, tiểu thái giám đứng đầu xe ngựa, lắc lắc lệnh bài của Lục Tiến An, quan quân thủ thành lập tức nở nụ cười, khách sáo mời xe ngựa tiến vào.
Chưa có ai dám tra hỏi ta cả.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Ngón tay thon dài của Lục Tiến An gõ nhẹ lên mặt bàn.
Ta hoàn hồn, cúi đầu mài mực.
Những ngày này, mỗi khi cần người hầu mài mực, hắn đều gọi ta đến.
Ta cố hết sức giả bộ không hiểu văn thư, mấy lần suýt nữa để lộ sơ hở.
Giờ phút này, Lục Tiến An nhìn thằng vào ta, trong vắt như mặt hồ ngày thu, nhưng sâu không thấy đáy.