Hoa sen - Chương 6

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Dự Vương phủ vẫn y nguyên như xưa.
 
Ta lao vào trong, từ người gác cổng đến thị nữ, thấy ta đều vội mở cửa, niềm nở chào:
 
"Hồng Tụ cô nương tới rồi."
 
Như thể mấy hôm trước, đám người bàn tán ta “vọng tưởng xã vời" không phải là họ vậy.
 
Phi thẳng đến thư phòng, bên trong vang lên giọng Tiêu Kỳ Bạch và Bùi Nhận.
 
Bùi Nhận nói gấp gáp:
 
"Hồng Tụ thân phận thấp hèn, tính tình lại ương bướng, chỉ khiến gia trạch không yên. Dù điện hạ có muốn nạp thiếp, cũng không nên là nàng ta."
 
Kỳ Bạch khẽ thở dài:
 
"Nhưng ngươi không thấy dáng vẻ của nàng hôm qua. Ta chỉ lạnh nhạt bảy tám ngày, nàng đã..."
 
"... Ốm thảm hại như vậy."
 
Thư đồng đứng cửa thấy ta xông tới, vội ngăn lại:
 
"Cô nương, điện hạ đang bàn chuyện với Bùi đại nhân, cô không vào được..."
 
Ta giằng ra, xô mạnh cửa bước vào.
 
Tiêu Kỳ Bạch vốn còn chút xót thương, thấy ta xông vào như vậy lập tức nhíu mày.
 
Ta nhìn hắn chằm chằm, thở gấp:
 
"Hắc Đậu đâu?"
 
Hắn cau có hơn:
 
"Giọng nàng sao thế?"
 
Giọng khàn đặc sau trận ốm khiến hắn chợt nhớ điều gì đó.
 
Trong đêm trăng mờ, không khí thoang thoảng mùi máu tanh, dường như hắn đã... từng nghe thấy giọng nói này.
 
Nhưng ta không cho hắn cơ hội hồi tưởng.
 
Bước lên một bước, cổ họng ta như sắp chảy máu:
 
"Hắc Đậu đâu?! Trả nó lại cho ta!"
 
Tống Uyển Dung đặt dải ngũ sắc nhuốm máu vào tay ta, vốn là vật ta buộc lên cổ Hắc Đậu.  
 
Theo tục lệ của Giang Lăng, dải ngũ sắc còn gọi là dải sinh mệnh, dịp tết nữ tử đan thành tặng cho người thân, ngụ ý bình an trường thọ.  
 
Ta sớm không còn người nhà, bèn đan dải ngũ sắc tặng Hắc Đậu.  
 
“Ngươi phải sống thật lâu, ở bên ta thật lâu, hiểu không?"  
 
Hắc Đậu liếm tay ta, kêu gâu gâu, chắc là đáp hiểu rồi.  
 
Giờ phút này, Tống Uyển Dung nắm chặt dải ngũ sắc, nức nở không thành tiếng:  
 
"Ta chỉ thấy nó đáng yêu, muốn cho nó ăn chút đồ.”
 
"Nào ngờ xương gà sắc quá, đâm thủng ruột nó, máu trào ra không ngừng, cứu thế nào cũng không được..."  
 
Qua bờ vai run rẩy của Tống Uyển Dung, ta thấy nấm mồ nhỏ.  
 
Ta quỳ xuống, dùng tay bới đất.  
 
"Hồng Tụ!!"  
 
Mười móng tay gãy nát, máu thấm vào đất, ta chẳng cảm thấy đau.  
 
Ta lại thấy Hắc Đậu rồi.  
 
Nó nằm đó, y như lúc tựa vào ta ngủ say.  
 
Chỉ khác một điều - nó mất một bên tai.  
 
Tống Uyển Dung cúi xuống: "Hồng Tụ cô nương..."  
 
Mắt nàng ta đẫm lệ, vòng tay qua vai ta như muốn an ủi.  
 
Thật ra là khẽ thổi vào tai ta:  
 
"Con chó hèn này gọi mãi chẳng thèm đáp, chỉ biết cắn ống tay áo điện hạ kéo người đến tìm ngươi.”
 
“Ngươi nói xem, loại chó không biết nghe lời người này, có đáng bị cắt mất tai không?"  
 
Bừng tỉnh, ta siết chặt cổ Tống Uyển Dung.  
 
Ta nắm chặt cổ nàng ta, đập đầu nàng ta lên nền đất từng cái một.  
 
Vô số âm thanh xung quanh vang lên.  
 
Có tiếng Bùi Nhận:  
 
"Tỷ tỷ! Tỷ điên rồi sao! Chẳng qua là con chó thôi mà!"  
 
Tiêu Kỳ Bạch kéo ta, gọi tên ta không ngừng:  
 
"Hồng Tụ, Hồng Tụ..."  
 
Khi dần tỉnh khỏi cơn mê sảng, ta phát hiện mình đang ôm chặt thi thể Hắc Đậu.  
 
Tiêu Kỳ Bạch thì ôm chặt lấy ta.  
 
Tống gia muốn báo quan.  
 
Kẻ hèn mạt như ta làm thương tổn tới đích nữ của họ.
 
Họ đòi ta đền mạng.  
 
Tiêu Kỳ Bạch ngăn lại.  
 
Hắn nói: "Sứ thần của quý phi sắp vào thành, các ngươi định đẩy Uyển Dung vào vòng lao lý lúc này sao?"  
 
Tống gia im bặt.  
 
Tiêu Kỳ Bạch quay qua nhìn ta: "Về nàng ta, bản vương tự có cách xử trí."  
 
Ta bị nhốt trong phòng tối ở vương phủ.  
 
Tống gia canh giữ, suốt ngày đêm chẳng cho ta cơm nước.  
 
Đêm khuya Tiêu Kỳ Bạch bước vào, môi ta nứt toác, ôm Hắc Đậu ngồi thẫn thờ như kẻ mất hồn.  
 
"Ta vẫn muốn đưa ngươi đi cơ." Ta vỗ về nó, "Chỉ mấy ngày nữa thôi..."  
 
Tiêu Kỳ Bạch đứng sau lưng ta.  
 
Hắn chẳng để tâm. 
 
Không phải lần đầu ta giận dỗi nói muốn rời Giang Lăng.  
 
Nhưng cả hắn lẫn ta đều biết - đó là trò hề.  
 
Ca kỹ trong gánh hát ký khế bán thân.  
 
Kẻ nào trốn, sẽ bị bắt về đánh chết.  
 
Năm ta tám tuổi, sư tỷ theo tình lang đào tẩu, sắp lên được thuyền ở bến tàu nhưng vẫn bị bắt.  
 
Chủ gánh hát đánh chết sư tỷ, treo xác trong phòng ta suốt đêm.  
 
Từ đó ta mất hết dũng khí, dù bị đánh mắng thế nào cũng không dám nghĩ tới chuyện chạy trốn.  
 
Có lẽ nhớ lại chuyện xưa khiến Tiêu Kỳ Bạch chợt động lòng thương xót.  
 
Hắn cúi xuống định đỡ lấy Hắc Đậu.  
 
Ta không buông, quay lưng né tránh.  
 
Hắn dừng tay, khẽ hỏi: "Ngay cả ta, nàng cũng oán sao?"  
 
Ta im lặng.  
 
Hắc Đậu rất ngoan, nhưng nó chỉ là con chó nhỏ.  
 
Chó con tưởng được yêu thương, sẽ theo chủ cả đời.  
 
Nên khi ta ốm, nó chạy đi tìm Tiêu Kỳ Bạch, cầu cha nó cứu mẹ nó.  
 
"Hồng Tụ." 
 
Thấy ta mãi không đáp, sự nhẫn nại của Tiêu Kỳ Bạch dần cạn.  
 
Hắn xoa thái dương: "Uyển Dung nói, có thể tha thứ cho nàng.  
 
"Mai là sinh thần của nàng ấy, sứ thần quý phi chưa vào thành, đây chắc là sinh nhật cuối nàng ấy được ăn mừng đường hoàng.”
 
"Nàng bảo, chỉ cần ngươi xướng cho nàng ấy một màn kịch, chuyện cũ xóa bỏ hết."  
 
Ta trầm mặc hồi lâu, đột nhiên cười:  
 
"Điện hạ nghe qua câu 'con hát vô tình, kỹ nữ vô nghĩa' chưa?"  
 
"Thiếp với Tống tiểu thư xứng đôi vừa lứa thế này, sao lại hát cho nàng ấy nghe?"  
 
Tiêu Kỳ Bạch sầm mặt.  
 
Hết kiên nhẫn, hắn chẳng muốn nói thêm lời nào.  
 
"Không chịu hát phải không?"  
 
Hắn phất tay.  
 
Mấy mụ gia nô xông tới giật Hắc Đậu khỏi tay ta.  
 
"Đem con chó này nấu chín, thịt chia cho đám lưu dân ăn."  
 
Tiêu Kỳ Bạch lạnh lùng phán.  
 
Vô số bàn tay kéo đuôi Hắc Đậu, giật mạnh về phía sau.  
 
Tuyệt vọng ngập trời.
 
Ta ôm chặt Hắc Đậu, mắt nhắm nghiền.
 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo