Ta nhắm mắt lại.
Dường như vẫn thấy rõ mồn một ngày ấy, khi ta và Tống Uyển Dung đối chất.
Bùi Nhận giơ tay thề độc:
"Người cứu điện hạ, nghìn lần vẫn là Tống tiểu thư."
"Nếu ta nói dối, trời tru đất diệt, chết không toàn thây."
Từ hôm ấy, Tiêu Kỳ Bạch ngày càng ghét bỏ ta.
Hắn lạnh lùng nâng cằm ta lên:
"Bùi Nhận coi ngươi như tỷ tỷ, y đã chứng minh không phải ngươi, ngươi còn gì để nói?”
…
Đêm nay trăng mờ.
Ta chẳng muốn nhìn gương mặt tái nhợt của Bùi Nhận, chỉ lạnh giọng:
“Cửa lớn Tống gia cao quý, ngươi vì tiền đồ cũng là lẽ thường tình."
“Nhưng đã chọn như vậy thì đừng nhắc lại tình xưa với ta nữa."
Quay người muốn đuổi khách.
Cổ tay ta bị y túm chặt.
Bùi Nhận nghiến răng, mắt đỏ ngầu:
"Tỷ tỷ, tỷ tưởng ta vì công danh?"
"Ta vì tỷ đấy.”
"Dù gặp lại điện hạ, ta vẫn sẽ nói người đỡ đao cho hắn là Tống tiểu thư."
“Nếu không thì sao? Tỷ tỷ muốn dựa vào cái ơn này để làm chính thất ư? Hay muốn tranh sủng với Tống tiểu thư?"
"Sao tỷ vẫn không hiểu, tỷ là ca kỹ! Thứ đê hèn như ăn mày! Tỷ tưởng điện hạ sẽ bảo vệ tỷ sao? Không đâu, thứ chờ tỷ chỉ là những trò hành hạ, nhìn đầu gối của tỷ đi, tất cả mới chỉ là bắt đầu!"
Lần đầu tiên ta thấy Bùi Nhận phát cuồng như vậy.
Ta khẽ cụp mắt, giọng lạnh lùng:
"Ừ, những gì ngươi nói đều đúng."
Y tưởng ta đã nghe theo, không kìm được xúc động mà giơ tay:
"Tỷ tỷ, đi với ta."
"Bỏ hết công danh, cái gì ta cũng bỏ được."
“Tỷ muốn đi đâu, ta đi đấy. Thích ăn vải, ta đưa tỷ tới Lĩnh Nam. Thích thuyền mui đen, ta dẫn tỷ về Giang Nam. Trời cao đất rộng, non nước hữu tình, chỉ cần tỷ muốn, ta sẽ theo suốt đời."
Ta gạt phắt tay y ra, cười lạnh:
"Đàn ông trên thiên hạ chết hết rồi, nên ta phải chọn một trong hai người các ngươi, phải không?"
Trời vừa rạng sáng, Bùi Nhận đành phải cáo từ. Chờ y còn có mệnh lệnh mà Tiêu Kỳ Bạch giao phó, phải tìm ma ma, lang trung, họa sư. Chỉ khi những kẻ này đồng tâm hiệp lực, mới tạo ra được Liên Hoa Nữ giả mạo giống như thật.
Trước khi đi, y vẫn ngoảnh lại nhìn ta:
"Tỷ tỷ, đệ không dám ép tỷ phải chọn đệ."
"Nhưng ngoài đệ ra, chẳng ai dám đưa tỷ thoát khỏi nơi này."
Xét theo lẽ nào đó, ta thừa nhận Bùi Nhận nói chẳng sai. Khắp chốn này, đâu chẳng là đất vua? Tứ hoàng tử Tiêu Kỳ Bạch là kim chi ngọc diệp, kẻ nào dám tranh người của hắn? Xưa nay biết bao khách làng chơi động lòng muốn chuộc thân cho ta, nhưng khi nghe ta là người được Tiêu Kỳ Bạch nâng đỡ là im hơi lặng tiếng.
Nhưng Bùi Nhận vẫn nghĩ chưa kĩ. Ta đưa mắt nhìn qua song cửa, tầm mắt xuyên qua lớp lớp mái ngói xếp chồng lên nhau, hướng về kinh thành. Nơi tường son ngói lưu ly kia, có vị quý phi được sủng ái mười năm. Chỉ cần lưng ta khắc bớt hoa sen, bà ta sẽ đưa ta đi.
Bà ta coi ta là yêu nữ cũng không sao, muốn giết ta cũng chẳng hề gì. Ít nhất ta phải khiến bà ta giúp mình thoát khỏi thành Giang Lăng tựa như chiếc lồng sắt này.