Ta trốn thoát khỏi cung điện trong tình cảnh kinh hồn bạt vía. Bốn phương tám hướng vang vọng tiếng gào thét đòi giết.
Ta chạy vội lên tường thành, đưa mắt nhìn xuống phía dưới.
Quân thủ thành vẫn còn giao chiến, nhưng so với Khương Nhung, khí thế đã tiêu tan gần hết. Bởi lẽ dẫu đang ở tiền tuyến, họ vẫn cảm nhận rõ trong thành hẳn đã loạn thành một nùi. Chẳng biết họ đang phòng thủ vì điều gì.
Huống chi đại pháo vốn dùng để phòng thủ thành trì, giờ đang chĩa về phía quân ta. Hỏa lực oanh kích lên tường thành, bức tường kiên cố trụ vững trăm năm, giờ chỉ trong chốc lát đã muốn sụp đổ.
Viện quân đâu có thiếu, song dẫu có tới nơi, cũng đã muộn rồi. E là đêm nay kinh thành sẽ thất thủ. Tướng lĩnh trong thành có thể chỉ huy, kẻ thì thuộc phe Tiêu Kỳ Bạch, kẻ đã mất hết nhuệ khí chiến đấu. Còn ai có thể trấn thủ cửa thành trong đêm dài này?
[Khương Ngọc Ngưng.]
Quý phi bước ra khỏi lãnh cung.
Chẳng còn vệ binh canh giữ bà. Bốn phương vang vọng tiếng gào thét chém giết.
Hai lá cờ phấp phới: một viết "Dự", một viết "Triệu".
Quý phi nhìn ngắm hồi lâu rồi cười ngặt nghẽo, tiếng cười vỡ òa trong dòng lệ.
"Tỷ tỷ, người có thấy không?"
"Tên hôn quân ấy đã chết rồi."
"Hai người con trai hắn đang tranh đoạt ngai vàng."
"Đáng đời."
"Rõ ràng hắn có thể cứu tỷ... Nhưng hắn quá hèn nhát."
“Muội cũng hèn nhát."
"Đáng lẽ muội đã cầm trường thương xông vào đám người ấy cứu tỷ."
"Bọn cấm quân gào thét muốn giết tỷ kia thực chất chỉ như giấy mỏng. Chỉ cần muội cầm thanh Ô Kim Hổ Đầu Thương của tổ phụ, có thể xé nát tất cả."
"Còn nhớ tỷ đã khen muội thế nào không?"
Tỷ nói: "Ngọc Ngưng của chúng ta, quả là nữ tử như tiểu hổ tử vậy."
"Thế mà hôm đó muội đã làm gì?"
“Muội nhắm chặt mắt, co rúm trong lòng nhũ mẫu."
"Run rẩy. Khiếp sợ. Hèn nhát."
"Khi muội hết sợ... tỷ đã không còn nữa."
"Suốt những năm tỷ mất, ngày nào muội cũng luyện thương."
“Muội mơ thấy mình xông vào vòng vây, giải cứu tỷ."
"Tỷ lau mồ hôi trên trán muội, nói:"
"Ngọc Ngưng chúng ta quả thực là nữ tử như tiểu hổ tử."
"...Rồi giấc mơ tan. Muội chợt nhớ ra, tỷ đã chết từ lâu."
"Hoàng đế nằm bên em, hơi thở đều đặn."
"Hắn ngủ rất ngon."
"Suốt những năm đẩy tỷ vào chỗ chết, hắn vẫn ngủ ngon lành như thế."
"Tỷ tỷ ơi, tỷ tỷ."
"Muội đã giết hết tất cả rồi."
"Nhưng làm sao mới có thể thật sự cứu được tỷ?"
Quý phi bước qua cổng cung.
Trong thành đã hỗn loạn hoàn toàn.
Bà bước tới, tiếng gươm giáo như chẳng liên can, từng bước đi mà chẳng biết mình sẽ về đâu.
Ngõ hẻm bốc mùi ẩm mốc, nơi cư ngụ của dân nghèo.
Quý phi chưa từng đặt chân tới nơi này.
Lúc này, bà hơi tò mò nhìn về phía trước.
Một bé gái chừng mười tuổi đang dạy em gái lên ba:
"Nếu có người xông vào nhà, muội hãy trốn trong thùng gạo."
"Đừng lên tiếng. Tỷ sẽ bảo vệ muội, hiểu chưa?"
Bé gái cầm con dao mổ gà, vẻ mặt nghiêm túc.
Thật ra nàng còn chẳng tự bảo vệ mình.
Khi quân Khương vào thành, cướp bóc tàn sát là điều tất yếu.
Cô bé mười hai tuổi, đã đủ để bọn lính máu nóng xem như chiến lợi phẩm trong cơn cuồng sát.
Đứa em lên ba thò đầu từ thùng gạo:
"Tỷ tỷ." Cô bé giơ bàn tay bụ bẫm nắm áo chị: "Muội không muốn trốn! Muội cũng có thể bảo vệ tỷ!"
Một tiếng sấm ầm vang lưng trời.
Ánh chớp lóe sáng chiếu rõ đôi chị em.
Cô em giơ tay: "Tỷ tỷ, kia có tiên nữ xinh đẹp quá!"
Bé chị ngoảnh lại nhìn.
Chỗ ấy đã trống không.