Hôn mê.
Ta chỉ cảm nhận được trong đêm tối, ngọn đuốc từ xa dần tới gần.
Mũi tên lông vũ xé gió lao tới, nhắm thẳng diện môn Lục Tiến An.
“Chủ nhân!"
"Lui trước."
Ta nghe tiếng Lục Tiến An rời đi:
"A Phỉ, ngươi phải sống cho tốt."
"Khi cửa thành bị phá, ta nhất định sẽ tới tìm ngươi."
...
"A Phỉ! A Phỉ!"
Có người đang lay gọi ta.
Gắng gượng ngồi dậy, ta thấy khuôn mặt Tiêu Kỳ Bạch.
Bốn phương tám hướng đều là ánh lửa, gương mặt hắn tựa như hư ảo.
"Đây là..."
Ta ôm lấy cổ họng, tiếng hô giết từ xa vọng tới không ngừng.
"Phụ hoàng đã băng hà."
Tiêu Kỳ Bạch khẽ nói.
"Triệu Vương dẫn quân ở ngoại thành tiến cung, đêm nay ta với hắn chắc chắn sẽ có một trận quyết chiến."
"Thủ vững đại điện! Hộ tống vương phi!"
Tiêu Kỳ Bạch đứng dậy, giáp sắt trên người nhuốm đầy vết máu chồng chất.
Ta ho sặc sụa, vị tanh tưởi trào lên cổ họng.
"Tiêu Kỳ Bạch!"
Ta gào thét tên hắn.
Vốn đã muốn xông ra ngoài, nghe ta gọi hắn liền quay đầu nhìn lại.
Ta bò đến nắm lấy vạt áo hắn.
"Điện hạ." Ta từng cho rằng cả đời này sẽ không cầu xin Tiêu Kỳ Bạch, nhưng lúc này đây không thể không thỉnh cầu.
"Khương Nhung đã đánh tới thành ngoại, thời khắc nguy nan này, không thể nội loạn nữa."
Ta không hiểu.
Vì sao hỏa pháo đã bắn vào tường thành, có lẽ ngày mai là vong quốc.
Hai vị hoàng tử trong thành lại dùng tàn binh khiêu chiến lẫn nhau.
Tiêu Kỳ Bạch hạ lệnh cho thuộc hạ thủ ở cửa, khi trong điện chỉ còn hai ta, hắn khom người nhẹ nhàng vuốt mặt ta.
Ánh lửa chiếu rọi thần tình hắn vô cùng nhu hòa.
"A Phỉ." Hắn nói, "Ta đảm bảo với nàng, tuyệt đối không có chuyện gì."
"Đợi ta trừ khử Triệu Vương, mọi chuyện sẽ ổn thỏa."
"Các hoàng tử khác đang trên đường trở về, đợi bọn họ tới nơi thì không kịp nữa rồi."
"A Phỉ, nàng biết không? Từ khi nàng rời ta, ta thường xuyên mơ thấy nàng vẫn ở bên."
"Chúng ta đứng trước rừng hải đường, Hắc Đậu quanh quẩn sủa vang, nàng cầm khối bánh đào từ tốn thưởng thức."
"Ta muốn đưa nàng về Giang Lăng, nhưng ta làm không được."
"Ta biết đây là lỗi của ta, chính tay ta đã biến nàng thành Liên Hoa Nữ."
"Nhưng từ nay về sau sẽ không nữa, ta sẽ trở thành hoàng đế. A Phỉ, ta thề, sau này nhất định không để nàng rời xa ta."
Hắn đưa tay, âu yếm xoa má ta.
"Dù nàng là hồng nhan họa thủy, cũng không sao."
"Vì nàng, ta nguyện làm hôn quân."
...
Ta và Tiêu Kỳ Bạch, xưa kia quả thật có thời gian mặn nồng êm đẹp.
Cho nên, không ai hiểu hắn hơn ta.
Thời khắc này, ta nhìn vào đôi mắt hắn, chợt lĩnh ngộ.
Trái tim như bị ném vào hồ nước mùa đông, đóng băng từng tấc từng ly, chìm nghỉm dần.
"Tiêu Kỳ Bạch."
Ta khó nhọc mở miệng, cổ họng như bị băng phong.
"Lục Tiến An đúng là người Khương Nhung."
"Nhưng trong kinh thành này, gian tế lớn nhất... là ngươi phải không?"
Yên lặng.
Chỉ có tiếng hô giết ở phía xa, cùng ngọn lửa bập bùng nổ lép bép.
Hắn cúi đầu xuống, dịu dàng hôn lên trán ta.
"A Phỉ, ta đã nói rồi.”
"Vì nàng, ta nguyện làm hôn quân."
Khương Nhung vốn không có hỏa pháo.
Hai khẩu pháo công thành kia, hiển nhiên là từ nơi ta vận chuyển đi.
Lục Tiến An không làm được việc này.
Hắn tuy đã trở thành tâm phúc của hoàng thượng, nhưng Đông Xưởng thái giám và thủ thành tướng quân, vốn là hai thế lực như nước với lửa.
Vậy tướng quân sẽ không đề phòng ai nhất?
Đáp án là hoàng tử.
Sau khi Ngụy Vương chết, rất nhiều võ tướng từng ủng hộ hắn đã bị Tiêu Kỳ Bạch mua chuộc.
Quý phi không có lý do thông đồng với Khương Nhung.
Nhưng Tiêu Kỳ Bạch thì có.
Hắn là người đầu tiên hồi kinh, thế lực hùng mạnh nhất.
Nhưng Triệu Vương có binh mã nhiều hơn, Khánh Vương xuất thân cao quý hơn, những hoàng tử khác cũng chưa hẳn không có cơ hội.
Cho nên hắn đã cấu kết với Khương Nhung.
Khương Nhung là dân tộc thảo nguyên, dù phá được cương thổ Nam triều cũng không thể lập tức thống trị.
Một bên cần binh lực. Một bên cần hoàng đế bù nhìn.
Bởi thế Tiêu Bạch mới nói: "Ta nguyện làm hôn quân."