Một chiếc kiệu nhỏ, taa và Triển Minh Nguyệt ngồi đối diện nhau.
Bốn nữ tử đồng hành cùng nhau,
Bốn nữ tử đồng hành suốt dọc đường đến khi vào cung, chỉ còn lại hai kẻ tử thù này.
Vạn Xuân cung, đèn đuốc sáng trưng.
Giữa điện lớn, chỉ có Quý phi và cung nữ thân cận.
Thấy bọn ta vào, Quý phi đứng dậy.
Bà khoác áo bào mây đào, đi chân trần, từ từ bước xuống từ điện cao.
Như một con hổ cái, lộng lẫy mà uy nghi.
Quý phi dừng trước mặt Triển Minh Nguyệt trước.
Bà cúi xuống, nâng cằm Triển Minh Nguyệt lên, nhìn kỹ khuôn mặt giống mình như đúc.
Triển Minh Nguyệt cụp mắt, toàn thân run rẩy.
Suốt đường nàng kiêu ngạo tự phụ, giờ lại mềm nhũn trước Quý phi, suýt quỳ xuống vì đứng không đứng vững.
Quý phi cười lạnh: "Chỉ có vẻ bề ngoài."
Buông Triển Minh Nguyệt ra, áo bào phất phới, bà ngồi lên ghế.
“Đưa lên."
Tám tên thị vệ khiêng lên một chiếc lồng sắt.
Vải phủ bị giật ra, một con hổ dữ vằn vện gầm thét.
"Con hổ đói này đã nhiều lần hại dân làng gần đây, hôm nay bản cung sẽ trừ họa cho dân."
Quý phi mỉm cười.
"Nào, đều là người mới, biểu diễn đi?"
Bà cầm hai chiếc thẻ gỗ lên, một dài một ngắn.
"Mỗi người chọn một cây. Rút trúng ai, người đó sẽ thay ta vào giết con hổ đói này."
Lắc hộp gỗ, Quý phi rút ra một chiếc.
Là thẻ dài, phía trên dùng mặc tích viết một chữ "Phỉ".
"Tống Phỉ, lên đây đi."
Quý phi cười nhìn ta.
"Thích loại binh khí nào, tự chọn một cái."
Bình phong mở ra, hiện nguyên một giá binh khí. Có lời đồn Quý phi thân là nữ hổ nhà tướng, vốn chẳng ưa hồng trang chỉ thích võ trang. Thánh thượng sủng ái nàng, mặc nàng sưu tập binh khí khắp nơi trong cung. Giá binh khí lúc này đủ cả đao thương kiếm kích. Nhưng không vật nào có thể cứu mạng ta. Toàn bộ võ công của ta chỉ là mấy chiêu đẹp mắt trong gánh hát.
Hổ dữ trong lồng sắt gầm lên tiếng đói khát, trong khoảnh khắc, một ý niệm lóe lên trong đầu ta - Ta thật sự sẽ phải chết ở đây.
Ngay khi ý nghĩ ấy hiện lên, một bàn tay từ phía sau kéo ta ra.
"Nương nương."
Triển Minh Nguyệt đẩy ta sang, quỳ xuống.
Nàng ta vẫn run lẩy bẩy, mặt tái ngoét.
Nhưng nàng ngẩng đầu lên:
“Thần thay nàng ấy, được không ạ?"
Triển Minh Nguyệt.
Từ lần đầu gặp Tống Phỉ, Triển Minh Nguyệt đã ghét ta.
Chính nàng ta cũng chẳng thể nói ra nguyên do, mãi sau này mới nhớ, bởi vì Tống Phỉ khiến nàng liên tưởng đến kế mẫu của mình.
Kế mẫu của Triển Minh Nguyệt vốn là một kỹ nữ.
Cha nàng mê đắm bà ta, bán hết gia tài, ép mẹ nàng tự vẫn.
Mẹ nàng, từng là anh hùng trong lòng Triển Minh Nguyệt.
Người phụ nữ ấy từng gia nhập đội quân thành, trong đêm Lương Thành sắp thất thủ, mẹ nàng uống cạn một chén rượu, ném chén vỡ tan, cầm trường thương xông ra ngoài thành.
Đêm ấy, họ chiến đấu đến rạng sáng, giữ vững thành trì.
Khi người ta tìm thấy mẹ Triển Minh Nguyệt trên chiến trường, bà đã thương tích đầy mình.
Nhưng vẫn ôm chặt một đứa trẻ sơ sinh trong tấm khăn bông – không rõ đứa bé đó là con của lưu dân nào.
Trong khói lửa, đứa trẻ ngủ say trong lòng nữ tướng.
Đứa bé ấy chính là Triển Minh Nguyệt.
Triển Minh Nguyệt luôn mong trở thành một anh hùng như mẹ.
Nhưng nàng đã thất bại.
Dưới tiếng chửi mắng, đánh đập của kế mẫu, nàng trở nên nhút nhát, do dự, sợ hãi.
Nàng thậm chí đã không còn nhớ rõ khuôn mặt mẹ mình.
Vô số đêm, nàng chỉ biết ôm cây thương mẹ để lại, vừa khóc vừa nghĩ:
"Ta chẳng xứng làm con của nương…"
Nhưng lúc này, trên kim điện, Triển Minh Nguyệt nhìn bóng lưng Tống Phỉ.
Người phụ nữ yêu kiều này đã cứu hai mạng người.
Nàng nhường cơ hội sống của mình, một lần cho Lý Cửu Nương còn thơ dại, lần khác cho Tạ Như Thục Nương đang bệnh nặng.
"Ta không thể thua cả con hồ ly yếu ớt này, phải không?"
Huống chi, tay không tấc sắt, tiến vào cũi hổ chỉ có đường chết.
Nhưng ta thì khác.
Ta vốn là con của nương…
Năm Càn Nguyên thứ mười sáu, đêm hạ.
Bảy năm sau ngày mẹ mất, Triển Minh Nguyệt cầm theo đó vật là cây trường thương, bước vào cũi hổ.