Hoa sen - Chương 15

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Hổ gầm thét, tiếng người thở hồng hộc.
 
Đây là tử chiến.
 
Triển Minh Nguyệt sắp chết.
 
Nàng kiên trì rất lâu, nhưng vẫn dần bị con hổ dữ ép vào chân tường. Một móng vuốt quật vào vai, giờ đây cả cánh tay phải đã không thể nhấc lên được.
 
Khoảnh khắc cuối cùng, mãnh hổ lao tới vồ lấy Triển Minh Nguyệt. Nàng dồn hết sức lực, cố gắng giương khẩu thương lên bằng tay trái.
 
"Nương ơi!"
 
Trong khoảnh khắc tử sinh ấy, Triển Minh Nguyệt nhắm nghiền mắt kêu thét. Máu bắn đầy mặt nàng.
 
Triển Minh Nguyệt mở mắt. Cổ của con hổ bị Ô Kim Hổ Đầu Thương xuyên thủng. Quý phi tay cầm trường thương, dung nhan mỹ lệ nhưng lạnh lùng như băng.
 
Bà rút thương ra, máu phun tràn khắp điện. Triển Minh Nguyệt ngây người nhìn Quý phi.
 
Quý phi tùy tiện ném vũ khí xuống đất, ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn nàng:
 
"Ngươi mấy tuổi?"
 
"Mười bốn... cuối năm trong mười lăm."
 
Quý phi khinh khẽ cười:
 
"Thiên hạ đều bảo ngươi giống bản cung."
 
"Nhưng năm mười lăm tuổi, bản cung đâu phải đồ bỏ đi như ngươi."
 
Ngự y đưa Triển Minh Nguyệt đi, lồng sắt chứa xác hổ cũng được thị vệ khiêng đi. Trong điện chỉ còn ta và Quý phi.
 
Cả người bà đẫm máu, bà thản nhiên dựa vào sập ngọc, nghịch chiếc ngọc bội thủy tinh trên tay.
 
"Tống Phỉ."
 
Giọng Quý phi đầy ẩn ý:
 
"Người bản cung muốn gặp nhất chính là ngươi."
 
"Ngươi có biết, từ khi ngươi rời đi, thành Giang Lăng đã đảo điên như thế nào không?"
 
Tim ta chùng xuống. Quý phi đứng dậy, đôi môi nhuốm máu cong lên:
 
"Dự vương Tiêu Kỳ Bạch, dường như... rất để tâm đến ngươi."

[Tiêu Kỳ Bạch]
 
Phủ binh đã lục soát thành Giang Lăng bảy ngày bảy đêm.
 
Nơi nào có thể tìm đều đã tìm qua.
 
Hồng Tú vẫn bặt vô âm tín.
 
"Tìm tiếp."
 
Tiêu Kỳ Bạch không tin.
 
Hồng Tú chỉ là kỹ nữ, muốn ra thành phải phải có khế bán thân.
 
Mà khế bán thân của nàng đang nằm trong tay hắn.
 
Hắn vẫn luôn cho rằng, vận mệnh nàng đã bị hắn khống chế, dù sống chết cũng mãi thuộc về hắn.
 
Khế bán thân.
 
Không hiểu vì sao, như có điềm báo, Tiêu Kỳ Bạch đột nhiên cúi đầu nhìn.
 
Lần đầu tiên hắn nhìn kỹ tờ khế bán thân này.
 
Hơn mười năm, giấy đã ngả vàng giòn tan, nét chữ mờ nhạt.
 
Tiêu Kỳ Bạch liếc qua từng dòng.
 
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy có gì không ổn.
 
Lại cúi xuống, hắn đọc từng chữ một.
 
Dừng lại nơi chỗ ký tên.
 
Một vết tay nhỏ, bên cạnh là nét chữ nguệch ngoạc:
 
[A Phỉ.]
 
Tiêu Kỳ Bạch đứng chết trân.
 
Rồi toàn thân hắn run rẩy.
 
A Phỉ.
 
Tên thật của nàng là A Phỉ.
 
Nàng chính là A Phỉ!!
 
Tống Uyển Dung bưng trà vào, chỉ thấy sắc mặt Tiêu Kỳ Bạch tái nhợt khác thường.
 
Nàng ta vội tiến lên: "Điện hạ..."
 
Tiêu Kỳ Bạch đột nhiên siết cổ nàng ta.
 
"Ngươi biết không?"
 
"Biết... biết gì...?"
 
"Biết tên thật của nàng ấy là A Phỉ!"
 
Hơi thở nghẹn lại, mặt Tống Uyển Dng tím tái.
 
"Thiếp... thiếp làm sao biết được....người hiểu nàng ta nhất... chẳng phải là điện hạ sao..."
 
Như có lưỡi dao đâm thẳng vào tim.
 
Tiêu Kỳ Bạch mất hết sức lực.
 
Tống Uyển Dung giãy giụa thoát khỏi hắn, hoảng sợ bỏ chạy.
 
Chỉ còn hắn gục trên án thư.
 
Giọt nước ấm rơi lên tờ tuyên chỉ, làm nhòe câu "Hưu luyến thệ thủy/ Khổ hải hồi thân/ Tảo ngộ lan nhân".
 
Nàng từng nói với hắn chưa?
 
Có lẽ đã nói.
 
Nhưng hắn không để tâm, nghe qua rồi quên.
 
Khi trở thành Liên Hoa Nữ, tên nàng để lại cũng là A Phỉ.
 
Chỉ cần hắn chịu nhớ tới... 
 
Trong những ngày nàng còn ở đây, chỉ cần hắn nhớ ra một lần.
 
Phải chăng nàng đã không bỏ đi?
 
"Thắng ngựa."
 
Tiêu Kỳ Bạch phóng khỏi phủ đệ.
 
"Tiến kinh."
 
Ngựa phi vun vút trên đường núi.
 
Bên tai chỉ còn tiếng gió gào thét.
 
Tiêu Kỳ Bạch không kìm được mà nhớ lại.
 
Lần đầu gặp ở Lê Viên, nàng ở trên đài, hắn ở dưới khán đài.
 
Giọng ca dở tệ, khán giả la ó đuổi xuống.
 
Nàng không chịu đi, khàn giọng hát hết bài, mắt đẫm lệ không rơi.
 
Không hiểu sao hắn nổi hứng, muốn gặp lại nàng.
 
Xô đám người chế nhạo ra, hắn nhảy lên cao, ném cho nàng một nhành hải đường.
 
Chỉ là cành hoa tầm thường.
 
Nhưng nàng nắm chặt như bám víu lấy cọng rơm cứu mạng.
 
Khiến hắn thấy buồn cười, lại có chút xót thương.
 
Về sau hắn mới biết, vì sao hôm đó nàng hát dở vậy.
 
Bởi đêm trước, nàng cùng sư tỷ đã chết bị nhốt trong phòng suốt đêm.
 
Khóc thét cả đêm, không ai đoái hoài.
 
"Sư tỷ ngươi... vì sao chết?"
 
"Vì muốn rời Giang Lăng." Nàng cúi đầu vuốt cánh hải đường, "Kỹ nữ bọn ta ký khế sinh tử, không được trốn đi."
 
"Phải ở lại Giang Lăng cả đời."
 
Câu nói ấy khắc sâu trong lòng hắn.
 
Ban đầu nhớ tới, là xót xa thương cảm.
 
Về sau, lại thành an tâm, tự tin.
 
Nàng sẽ không đi.
 
Dù đối xử thế nào, nàng cũng không bỏ đi.
 
Giang Lăng là đất phong của hắn, nàng sẽ ở lại đây cả đời, mãi bên hắn.
 
Dẫu có làm tổn thương, chỉ cần dỗ dành, nàng lại hồi tâm.
 
Nghĩ vậy, lòng hắn bình thản trở lại.
 
Hoàn toàn quên mất câu nói sau cùng của nàng.
 
"... Trừ khi ta chết."
 
Lẽ nào nàng thà chết cũng không ở Giang Lăng?
 
Tiêu Kỳ Bạch không tin.
 
Hắn không tin Hồng Tú thật lòng muốn chết.
 
Nàng như đóa hoa lấm bùn, dẫu chịu bao khổ đau vẫn hướng về trời xanh.
 
Nàng không thể chết.
 
Nghĩ vậy, tim hắn đập thình thịch.
 
Tới Lâm An, nghe nói nơi này có sói hoành hành, nhiều người chết.
 
Trong đó có mấy thiếu nữ.
 
Tiêu Kỳ Bạch không bao giờ quên cảm giác lúc ấy, ngực như bị ngàn cân đè nặng.
 
Hắn theo người vào nhà xác, nơi hôi thối kinh người - trốn hắn chưa từng đặt chân tới.
 
Tiêu Kỳ Bạch ở lại nhiều ngày.
 
Hắn nhận dạng từng thi thể, trong lòng thầm khẩn cầu.
 
Đừng là nàng.
 
Chỉ cần không phải nàng, hắn nguyện đánh đổi tất cả.
 
Có lẽ trời cao nghe thấu.
 
Hồng Tú không chết ở đây.
 
Tim hắn thả lỏng.
 
Còn mấy trăm dặm nữa là tới kinh thành, nhưng hắn không sợ nữa.
 
Hắn biết, nàng nhất định còn sống, đâu đó trong kinh thành, có lẽ đã bị quý phi giam cầm.
 
Những ngày tháng lay lắt dọc đường, chắc đã làm nàng kinh hãi.
 
Nàng có hối hận không?
 
Hối hận vì rời xa hắn, mất đi sự che chở, vì nhất thời hờn giận mà lao vào hiểm nguy.
 
Có lẽ là có, nhưng không sao, hắn sẽ xuất hiện, giải cứu nàng khỏi nơi nước sôi lửa bỏng.
 
Nàng sẽ khóc òa trong lòng hắn, họ sẽ hòa giải như xưa.
 
Nghĩ tới đó, ngực hắn đã ấm lên.
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo