Triển Minh Nguyệt cõng tiểu quận chúa trên lưng, ta và Lý Cửu Nương đỡ Tạ Như Thục.
Chúng ta lê bước khó nhọc leo lên đồi, cuối cùng cũng gặp được Lục Tiến An đang đi tìm đoàn.
Một canh giờ sau, Lục Tiến An vén rèm lên thông báo:
"Tề Vương có thưởng."
Đêm ấy, mưa như trút nước, bầy sói hoang điên cuồng tấn công, đoàn người Tề Vương cũng lật xe như bọn ta.
Hai vợ chồng ông dẫn gia nhân đi tìm con suốt đêm, chỉ thấy vài mảnh váy rách nát.
Vương phi khóc đến mờ cả mắt, suýt lao mình xuống vực tự vẫn.
Biết tin nữ nhi còn sống, cả hai mừng rơi nước mắt.
Tiểu quận chúa tỉnh lại liền nói với cha mẹ:
"Có một tiểu tỷ tỷ đã cứu con."
Tề Vương lập tức quyết định nhận nữ tử đó làm nghĩa muội.
Lúc này, sau khi Lục Tiến An thông báo xong, cả bốn người bọn ta chìm vào im lặng.
Tất cả đều nhận ra đây chính là cơ hội ngàn vàng.
Tề Vương là con trưởng của hoàng đế, từ nhỏ mang tật ở chân lại không được sủng ái.
Nhưng nghĩa muội của ông, sẽ trở thành nghĩa nữ của hoàng đế.
Chỉ cần giữ vững thân phận này, sẽ vĩnh viễn không bị đưa vào cung làm phi tần.
Với bọn ta, đây chính là tấm bùa hộ mệnh.
Triển Minh Nguyệt ghen tị liếc nhìn ata, lẩm bẩm:
"Cô ta chỉ may mắn thôi."
Lý Cửu Nương cúi đầu lau lưỡi dao săn yêu quý.
Ta đột nhiên cất tiếng:
"Cửu Nương, đi theo Lục đại nhân yết kiến Tề Vương đi."
Lời vừa dứt, Lý Cửu Nương sửng sốt.
Ngay cả Triển Minh Nguyệt cũng quay đầu nhìn ta với ánh mắt khó tin.
Nàng khẽ thì thầm: "Tại sao?"
Ta a bước đến bên Lý Cửu Nương, ngồi xổm xuống xoa đầu nàng:
"Ta biết, mỗi bữa ngươi đều ăn rất nhiều, vì sợ chết đói không kịp ăn bữa sau."
"Giờ thì tốt rồi, ngươi sẽ là nghĩa nữ của hoàng đế, không cần phải nhồi nhét đến phát ốm nữa."
Mắt Lý Cửu Nương đỏ hoe.
Ta nhét hòn đá lửa vào lòng bàn tay nàng.
"Đa tạ muội đã tặng đá lửa, tính mạng của ta và Tiểu Quận Chúa đều nhờ muội cứu vớt."
Từ đó về kinh, Lý Cửu Nương không còn đồng hành cùng đoàn. Nàng được phu thê Tề Vương mời lên xa giá, phi ngựa tiến cung điện yết kiến thánh thượng.
Vài hôm sau, tin tức truyền ra: Thánh thượng cho phép Tề Vương nhận nghĩa muội, phong là Gia An Huyện Chúa. Nàng đã an toàn. Nhưng bọn ta thì chưa.
Hôm sau khi Lý Cửu Nương thụ phong, đoàn chúng ta cũng tới kinh thành. Ngoài cung thành, chiếc kiệu nhỏ đợi sẵn, bên cạnh là nữ quan với trang phục chỉnh tề.
"Lục đại nhân vất vả." Nàng thi lễ: "Quý phi nương nương có chỉ, Lục đại nhân tiễn đến đây là đủ. Phần còn lại do ta đưa các cô nương nhập cung."
Lục Tiến An đứng lặng người, chân như dính chặt xuống đất. Nữ quan khẽ mỉm cười, tựa như đã đoán trước: "Nương nương dặn ta nhắn: Suốt hành trình, hình như đại nhân đặc biệt để ý đến một cô nương nào đó."
Gương mặt Lục Tiến An vẫn vô cảm. Nhưng ta thấy ngón tay hắn khẽ co lại trong tay áo.
"Quý phi nương nương nói, cung yến hôm nay chỉ cần hai cô nương hầu rượu là đủ. Đại nhân có thể tùy ý mang một người về, coi như đền đáp công lao hộ tống."
Ánh dương điểm nhẹ lên tường cung đỏ rực. Nữ quan lùi về phía kiệu, lặng lẽ chờ đợi.
Lục Tiến An nhìn ta. Dưới nắng, đôi mắt hắn có màu hổ phách nhạt hơn người thường. Hắn hỏi: "Ngươi muốn sống không?"
Ta gật đầu: "Muốn."
Nắm lấy tay Tạ Như Thục, ta đẩy nàng về phía Lục Tiến An: "Ta nhất định sẽ sống sót ra khỏi cung. Trước khi ta trở về, phiền đại nhân chiếu cố cho nàng."
Tạ Như Thục giật mình muốn giằng tay ra, bỗng ho sặc sụa, máu thấm đỏ khóe môi. Đêm qua bị bầy sói vây hãm, lưng nàng trúng móng vuốt, phổi chịu tổn thương. Nhưng nàng cứ lặng lẽ chịu đựng, không hé răng nửa lời.
Tạ Như Thục vẫn thế. Nàng xuất thân danh môn, phụ thân là trọng thần trị thủy. Nhưng mẫu thân chỉ là thị thiếp thất sủng, để sinh tồn trong gia tộc, từ nhỏ nàng đã học cách không làm phiền người khác.
"Nàng ấy không thể chờ thêm." Ta nói, "Nếu đêm nay nhập cung, nàng ấy sẽ chết."
Lục Tiến An nhìn ta thật lâu. Cuối cùng, hắn ra hiệu cho hai tiểu thái giám đỡ Tạ Như Thục lên xe ngựa: "Mời Lưu ngự y tới."
Nói xong, Lục Tiến An đứng sững như tượng đá. Ta đã nhiều lần từ chối, dù sao hắn cũng không phải người không có tự trọng. Không ngoảnh lại nhìn ta, giọng hắn lạnh như băng dưới nắng vàng:
"Tống Phi, nếu ngươi thật sự chết, ta sẽ tới thu thi thể."