Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
“Hôm nay mình đến kỳ kinh nguyệt rồi! Mẹ đã dạy mình cách dùng băng vệ sinh! Thật kỳ diệu, cũng thật vui luôn đó!
Mẹ bảo, sau này cứ đến lúc này là phải uống nhiều nước ấm, không được ăn đồ lạnh. Mẹ mình còn bảo không được kể chuyện này với người khác, băng vệ sinh cũng phải giấu ở nơi sâu nhất trong cặp sách.
Nhưng mình lại không hiểu vì sao, rõ ràng trở thành con gái không phải là một chuyện rất may mắn sao?
Đây nên là một chuyện đáng để kỷ niệm nhỏ, chứ không phải là cảm thấy xấu hổ!
Mình muốn chia sẻ những thắc mắc của mình với Tiểu Quả, nhưng anh ấy lại chỉ biết đỏ mặt! Hừ!”
[Nhật ký tiểu học của Hạnh Hạnh]
Tống Yểu vừa mới nghĩ lung tung một lát, đã bị cô giáo Tiểu Đường gọi lên bục tự giới thiệu. Tống Yểu đưa tay chỉnh lại chiếc váy Trương Hồng đã đặc biệt mua cho cô nhân dịp cô vào tiểu học, cô ngẩng cao đầu ưỡn ngực bước lên bục giảng, đi lướt qua Chu Tễ Niên, người vừa giới thiệu xong đang đi về chỗ ngồi trên hành lang chật hẹp, mùi nước xả vải trên người anh xộc thẳng vào mũi cô.
Sau đó cô nghe thấy Chu Tễ Niên nói một tiếng “cố lên”.
Hai tay siết chặt, Tống Yểu bước lên bục giảng, mái tóc dài được Trương Hồng tết thành xương cá trông vô cùng đẹp mắt. Tuy không có đồ trang sức lấp lánh, nhưng vẫn rất xinh đẹp, thứ cũng xinh đẹp không kém trên gương mặt cô là nụ cười tự tin, phóng khoáng của cô.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Tống Yểu tưởng tượng mình là một hiệp sĩ dũng cảm trong câu chuyện, giơ cao bảo kiếm cứng rắn, gió thổi tung áo choàng và váy của cô.
Sau đó cô ngẩng đầu lên với nhà vua, với dân chúng, với công chúa dịu dàng xinh đẹp, tự hào giới thiệu về bản thân và tuyên thệ rằng cô có niềm tin và nhất định sẽ chiến thắng “ác long” là việc học tiểu học này!
“Chào mọi người! Tớ là Tống Yểu, là bạn tốt của Chu Tễ Niên! Cũng hy vọng được làm bạn với mọi người! Tớ rất thích đọc sách, cũng rất sẵn lòng chia sẻ và giao lưu việc đọc sách với mọi người! Tớ tin rằng chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một lớp học tốt nhất và cũng sẽ có sáu năm học thật tuyệt vời!”
Trong câu chuyện của Tống Yểu, cô nên là một hiệp sĩ ngầu lòi dũng cảm, nhưng lúc này cô mặc váy hoa nhỏ, tóc tết thành hình xương cá xinh đẹp trên bục giảng lại càng giống một nàng công chúa xinh xắn, đáng yêu.
Lúc này, tim Tống Yểu đập nhanh không kiểm soát, mặt cũng không biết đã ửng hồng từ lúc nào, nhìn các bạn học trong lớp đang chăm chú nghe bản thân giới thiệu rồi vỗ tay cho cô, Tống Yểu có cảm giác ngại ngùng hiếm thấy.
Ôm một trái tim đang không ngừng nhảy nhót trở về chỗ ngồi, đuôi tóc của Tống Yểu cũng vui vẻ lắc lư theo chuyển động cơ thể của cô, mông vừa chạm vào ghế, đôi mắt sáng lấp lánh không nhịn được nhìn về phía Chu Tễ Niên.
Rõ ràng là đang muốn anh khen ngợi mình một câu, và đúng như ý nguyện của cô, Chu Tễ Niên đưa tay vuốt lại bím tóc bị cô làm rối tung lên: “Hạnh Hạnh tự giới thiệu hay lắm, hay hơn anh nhiều.”
Kèm theo lời khen ngợi đó là một đôi mắt cười cong như vầng trăng khuyết, rõ ràng là tuổi tác của hai người cách nhau chưa đầy hai tháng, rõ ràng Tống Yểu cứng rắn không muốn gọi là “anh”, nhưng Chu Tễ Niên vẫn luôn tự nhiên đặt mình vào vị trí “anh trai” để chăm sóc Tống Yểu.
Thực ra Chu Tễ Niên cũng không ghét sữa tươi vị táo, nhưng vì là món cô thích, cho nên mới có thể đường đường chính chính lén lút để dành cho cô uống.
Anh cũng không cảm thấy quá hứng thú với những câu chuyện linh tinh đó, nhưng Hạnh Hạnh thích kể cho anh nghe, vậy thì Chu Tễ Niên sẽ làm độc giả trung thành nhất của cô.
Những thanh sô cô la và đồ ăn vặt mà cậu mợ gửi đến, Chu Tễ Niên cũng rất thích ăn, nhưng dường như sau khi chia sẻ với Hạnh Hạnh, nhìn thấy đôi mắt sáng lên của cô, dường như sô cô la trong miệng cũng ngọt ngào hơn mấy phần.
Nói thêm, mẹ cũng đã nói vào tai anh không biết bao nhiêu lần, phải chăm sóc em gái thật tốt, cho nên việc nhập vai “anh trai” đã trở thành phản xạ có điều kiện theo bản năng của Chu Tễ Niên.
Nhưng, không biết tại sao so với “em gái”, Chu Tễ Niên lại thích gọi cô là “Hạnh Hạnh” hơn.
Hạnh Hạnh, quả ngọt nhiệt tình màu cam, đáng yêu làm sao.
Đương nhiên, khi cô giáo Tiểu Đường gọi cả lớp ra xếp hàng theo chiều cao để sắp xếp chỗ ngồi, Chu Tễ Niên đã xác định muốn ngồi cùng bàn với Tống Yểu.
Là hàng xóm, là bạn cùng bàn, là eo thanh mai trúc mã, chẳng phải rất tự nhiên sao.
Nhưng không ngờ cô giáo Tiểu Đường nhìn danh sách rồi lại nhìn hai hàng củ cải nhỏ trước mặt, vung tay một cái, cuối cùng đã xếp Chu Tễ Niên và Tông Thành Dự ngồi cùng bàn.
Khi hầu hết những đứa trẻ khác trông có phần mũm mĩm, họ đã hơi cao lớn hơn một chút, so sánh với nhau giống như hai cây bạch dương con xanh tươi, vậy nên dường như trong mắt của cô giáo Tiểu Đường, việc sắp xếp hai người họ ngồi ở hàng cuối cũng không có vấn đề gì lớn.
Thế là Chu Tễ Niên đeo cặp sách, lạnh lùng ngồi xuống hàng cuối cùng, sau đó lại rút một tờ giấy ăn từ trong túi ra, lau sạch bàn ghế bám đầy bụi đã tích tụ cả một mùa hè. Chu Tễ Niên tự bận việc của mình, không hề nhìn Tông Thành Dự lấy một cái.
Tông Thành Dự cũng không để ý lắm, chỉ lấy bút chì ra cẩn thận ghi tên mình vào từng cuốn sách giáo khoa mới được phát. Lớp một nhỏ bé nhanh chóng được lấp đầy bởi những đứa trẻ như gà con theo chỗ ngồi mà cô giáo Tiểu Đường vừa phân chia.
Học sinh tiểu học là những người bạn nhỏ trong sáng, ngây thơ, trong lớp học bắt đầu phát ra mấy tiếng ồn ào dày đặc.
“Này!”
Một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đặt lên chiếc bàn gỗ cũ kỹ, lồi lõm vừa được lau sạch.
Chu Tễ Niên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Yểu ngồi xuống ở chỗ ngồi phía trước anh, đang quay người lại vui vẻ nói chuyện với anh: “Tiểu Quả! Em ngồi trước anh này!”
Sau khi nở một nụ cười bất lực, đôi mắt mí lót lộ rõ một chút vui vẻ, Chu Tễ Niên giải thích dù biết nó vô ích: “Anh không phải tên là Tiểu Quả.”
Rõ ràng tên cúng cơm là Tiểu Bình, nhưng Tống Yểu lại thích gọi anh là “Tiểu Quả” một cách độc đáo.
Cô chống nạnh, lắc đầu nguầy nguậy giải thích nguyên nhân: “Anh là Tiểu Bình, Tiểu Bình là quả táo, vậy thì anh đại diện cho quả táo! Vậy tại sao không thể gọi là Tiểu Quả được chứ! Cái tên Tiểu Quả này đáng yêu làm sao!”
“Hơn nữa, chỉ có em mới gọi anh là Tiểu Quả, có phải rất độc đáo, rất dễ nhận ra đúng không!”
Tống Yểu nói một tràng dài, sau đó cắn ống hút uống một ngụm sữa tươi vị táo xanh, trên mặt là nụ cười đắc ý và đáng yêu.
Chu Tễ Niên vẫn bất lực như thường lệ.
“Tiểu Quả! Tiểu Quả! Tiểu Quả!” Tống Yểu không nghe Chu Tễ Niên giải thích, cố ý gọi liên tục để chọc anh.
Chu Tễ Niên cúi đầu tùy tiện lật sách giáo khoa giả vờ không để ý đến cô, nhưng Tông Thành Dự bên cạnh lại cười toe toét.
Nhưng Tống Yểu cũng chỉ chọc anh vài câu, nhanh chóng dồn tâm tư vào việc nói chuyện với bạn cùng bàn mới và bạn ngồi phía trước mình, bỏ lại anh đọc sách một mình ở hàng cuối cùng, không ngừng đọc thầm “Ngỗng ngỗng ngỗng, ngửa cổ kêu tận trời xanh”, bên cạnh còn có một Tông Thành Dự đáng ghét, mặt mày hớn hở từ khi nghe thấy tiếng “Tiểu Quả”.
Trang đầu tiên của cuộc sống tiểu học giống như phần giới thiệu của một trò chơi gia đình, bao gồm việc tự giới thiệu, giới thiệu bạn học, giới thiệu giáo viên, và cả việc đóng vai cán bộ lớp và PK trò chơi toán học và tiếng Anh.
Bạn cùng bàn mới có thể là NPC, bạn học xa lạ cùng lớp bên cạnh cùng đi trực nhật ở khu bao thầu sân vận động cũng có thể là nhân vật quan trọng trong trò chơi…
Cấp độ của trò chơi có thể là dễ, có thể là khó, cũng có thể là chế độ địa ngục, nhưng dù thế nào đi nữa, hiệp sĩ anh hùng Tống Yểu có niềm tin sẽ đóng tốt vai của mình và vượt qua trò chơi để đạt được kết thúc hoàn hảo.
Cô vừa bí mật gắp ra những cọng giá đỗ mà Trương Hồng gắp vào bát cô trong bữa ăn, vừa ưỡn ngực tự tin tuyên bố.
Còn Trương Hồng chỉ đưa tay xoa đầu cô, sau đó lại gắp những cọng giá đỗ mà cô đã cố gắng gắp ra vào lại bát của Tống Yểu, khuyến khích khen một câu: “Hạnh Hạnh nhà chúng ta là giỏi nhất!”
Nhưng lại khéo léo trao đổi ánh mắt với Tống Thanh Bình, Trương Hồng thầm thở dài trong lòng, vẫn là do bà và lão Tống không có bản lĩnh, mới khiến Hạnh Hạnh chẳng giành được một chức cán sự lớp nào, chỉ được làm lớp phó kỷ luật và vệ sinh.
Bà đã đi thăm dò một chút, lớp trưởng lớp 1-1 là con trai của phó hiệu trưởng trường tiểu học thực nghiệm, lớp phó là con của chủ nhiệm lớp 3-1, ngay cả Tiểu Bình ở lầu dưới cũng nhờ mối quan hệ chằng chịt của Trần Tú Lan mà được làm lớp phó học tập nữa!
Tuy đều là lớp phó, nhưng dường như nghe lớp phó học tập vẫn tốt hơn lớp phó kỷ luật và vệ sinh, Trương Hồng buồn bã nghĩ, trong lòng tính toán xem khi nào bà và lão Tống nên đi tặng quà cho cô giáo Tiểu Đường.
Tống Yểu không hiểu những suy nghĩ linh tinh này của người lớn.
Cô chỉ cố gắng học thuộc 47 vần mẫu và 26 chữ cái, ngày nào cũng đau đầu vì “a o e” và “a b c”, cũng vì Tiểu Minh đuổi Tiểu Lệ, nước vào miệng A, nước ra miệng B, phiền não vì gà con và thỏ con cùng ở chung một lồng, nhưng phần lớn thời gian vẫn là đọc sách.
Đọc rất nhiều tiểu thuyết phiêu lưu, xem một số truyện cổ tích, trên bàn chất đầy một chồng “Nhật ký mèo cười”, những câu chuyện về Mã Tiểu Khiêu và Bì Bì Lỗ đã thuộc lòng, đọc “Nếu cho tôi ba ngày để thấy ánh sáng”, “Ngôi nhà tranh” theo danh sách sách đọc trong kỳ nghỉ hè do trường phát. Mỗi tuần, cô đều đúng giờ ở hiệu sách góc phố, lần lượt những cuốn sách mẫu đã được mở ra trên giá sách.
Sáu năm tiểu học giống như một bức tranh đơn giản, ngang dọc, thỉnh thoảng uốn cong.
Tống Yểu từ lớp phó kỷ luật và vệ sinh thăng chức một cách khó hiểu thành phó bí thư, đeo khăn quàng đỏ, học đi xe đạp đến trường, làm phó bí thư chi đoàn, cao lớn hơn, tóc dài hơn, lóng ngóng khi kỳ kinh nguyệt đến. Xoay xở trong lớp tiếng Anh và lớp Olympic toán học, thỉnh thoảng vì cô yêu cậu, cậu thích cô mà không hiểu những lời đồn đại, phần lớn thời gian là vì có rất nhiều sách chưa đọc mà hoảng sợ.
Thật ra sáu năm chỉ là một khoảnh khắc, nhưng lại thay đổi trong nháy mắt.
Ví dụ như bộ phim hoạt hình mà cô yêu thích nhất đã thay đổi từ “Thủ lĩnh thẻ bài Sakura” thành “Sự bảo vệ ngọt ngào”, lại ví dụ như bạn cùng bàn từ Bạch Bạch thay đổi vài lần thành Tĩnh Tĩnh, lại ví dụ như môn ngữ văn của cô đạt hạng nhất, nhưng toán học lại bị thầy giáo gõ đầu phê bình. Hay ví dụ như, mối quan hệ giữa cô và Chu Tễ Niên đã thay đổi từ thanh mai trúc mã trong sáng nhất thành một mối quan hệ khó định nghĩa, khó xử.
Vì vậy, Tống Yểu đã điền “Chu Tễ Niên” vào mục bạn tốt nhất trong sổ lưu niệm tốt nghiệp tiểu học, nhưng cũng điền “Chu Tễ Niên” vào mục người đáng ghét nhất.
Thích Chu Tễ Niên là vì anh sẽ kiên nhẫn giải thích cho cô những vấn đề đuổi theo quỷ quái gì đó, vấn đề gà thỏ trong lồng quỷ quái thế nào, hơn nữa môn toán học của Tiểu Bình cũng được hạng nhất năm đó!
Cũng thích Chu Tễ Niên là vì anh sẽ đạp bàn đạp xe đạp chở cô đi học khi cô lười không muốn đi xe đạp lên xuống trường, trong túi bên hông cặp sách còn nhét trứng và sữa đậu nành cho cô ăn sáng.
Lại thích anh vì cùng đã cùng lén chơi game, máy tính vẫn là do cậu mợ của Chu Tễ Niên mang về cho hai mẹ con họ sau khi về nước vào một năm nào đó, đó là thời đại mà các phần mềm và mạng xã hội vừa mới ra đời, họ chen chúc trước chiếc bàn máy tính nhỏ chơi trò chơi đối kháng, liên hoàn và thú cưng chim cánh cụt và nông trại mới lạ, thay phiên nhau treo máy cày cấp độ của Pika Tang.
Nhưng Tống Yểu lại ghét anh vì anh đỏ mặt khi nhìn thấy cô cầm băng vệ sinh đi vào nhà vệ sinh, cũng ghét Chu Tễ Niên vì cơ thể và xương thịt của anh đột nhiên phát triển mạnh mẽ, ghét những bức thư tình trong bàn học của anh, ghét những lần tiếp xúc thân thể quen thuộc của anh, ghét anh vì mỗi khi hoà vào đám đông cũng chỉ biết bàn tán việc yêu ai, ghét ai, và cô còn ghét cả sự nổi tiếng của Chu Tễ Niên và khuôn mặt luôn mang theo vẻ tươi cười ấy!
Dù sao thì cũng là ghét Chu Tễ Niên!
Tâm sự kỳ lạ này là kẹo chanh chua ngọt, là tuổi dậy thì dễ bị tổn thương được mô tả trong những cuốn sách dày cộp, là tình cảm vụng về và chân thành ngây thơ, là ba chữ “Chu Tễ Niên” lặp đi lặp lại trong sổ lưu niệm.
Đây là thời thơ ấu ngây thơ của cô ở tiểu học.
Tống Yểu bị đánh thức trong căn hộ London chật hẹp, nơi hệ thống sưởi bị hỏng, mũi nghẹt, đầu cũng nghẹt.
Bị cảm rồi sao?
Bị Chu Tễ Niên lây rồi sao?
Cô theo bản năng quay đầu nhìn chiếc cốc bằng thủy tinh hình con nai nhỏ đứng yên trên bàn.
Bởi vì không ngủ được, thế nên cô quyết định bước ra khỏi cái chăn ẩm ướt, dùng chiếc khăn quàng cổ lông xù xa lạ che kín người, Tống Yểu ngồi xổm trên ghế trước máy tính, thất thần nhìn trang tài liệu trống rỗng.
Sau đó, cô lại đưa tay mở ngăn kéo bàn, lấy ra một hộp thuốc lá chưa mở và một chiếc bật lửa nhựa rẻ tiền.
Đầu ngón tay có tia lửa lóe lên, giữa môi răng là vị bạc hà nồng nàn, làm tăng thêm sự nặng nề của mũi, Tống Yểu hướng về con trỏ nhấp nháy lặng lẽ nhả ra một vòng khói hoàn hảo.
Trong đầu là Chu Tễ Niên và Tống Yểu bảy, tám tuổi và mười một, mười hai tuổi đang cười đùa, làm nũng, khiến đầu cô quay cuồng đau nhức.
Ngay cả khi tàn thuốc rơi trên khăn quàng cổ đắt tiền cũng không nhận ra.
Đợi đến khi hoàn hồn, chỉ còn lại một vết cháy thuốc lá nông trên hoa văn len.
Thời niên thiếu của cô và Chu Tễ Niên, cũng là một vết cháy thuốc lá rơi trên ngực cô.