Hạt táo - Chương 8: Bắt đầu năm học

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

“Ngày đầu tiên đi học! Cuối cùng mình cũng lên tiểu học rồi! Lại còn cùng lớp với Tiểu Bình, còn là bạn cùng bàn nữa! Mẹ nói đây chính là duyên phận! Đây là cuốn vở xinh xắn mẹ mua cho mình, bố còn viết tên mình lên bìa nữa, mình là học sinh tiểu học rồi, phải kiên trì viết nhật ký nhé!”


[Nhật ký tiểu học của Hạnh Hạnh]


Ngày 1 tháng 9, ngày đầu tiên khai giảng tiểu học.


Tống Yểu và Chu Tễ Niên được Trương Hồng dặn dò mang khẩu trang đầy đủ, tay nắm tay, đeo ba lô mới, hộp bút trong cặp cất tiếng leng keng, nhảy nhót bước vào trường Thực nghiệm thành phố Hoài.


Trước ngày chuyển cấp từ mẫu giáo lên tiểu học, Trương Hồng và Trần Tú Lan lo lắng họp nhau trước cổng trường Mặt Trời Nhỏ.


Hai người họ bàn từ trường Tiểu học số 1 phía Đông thành phố đến trường Tiểu học Anh Tài ở vùng ngoại ô, lại bàn từ phong cách phỏng vấn của các trường đến cơ sở vật chất, cuối cùng vẫn tập trung vào trường Thực nghiệm.


Dù trường Tiểu học Thực nghiệm thành phố Hoài không gần khu Ngọc Lan cho lắm, lại còn trái chiều với hướng đi làm của các phụ huynh, việc đi học có thể coi là một vấn đề nhỏ.


Nhưng Trường Tiểu học Thực nghiệm thành phố Hoài là trường tiểu học trực thuộc thành phố, có đội ngũ giáo viên lâu năm, xây dựng nề nếp tốt, tỉ lệ học sinh tốt nghiệp được nhận vào trường Trung học Thực nghiệm thành phố đạt khoảng 60 - 70%.


Lớp một của trường có 6 lớp, lớp 1A được biết là lớp tốt nhất, con em giáo viên trong trường Thực nghiệm đều tập trung ở lớp này, tính cách con người, chất lượng giáo viên và trình độ giảng dạy đều cao hơn hẳn những lớp còn lại, các phụ huynh chú trọng học tập cũng thi nhau muốn con mình vào lớp 1A.


Vì vậy Trương Hồng và Trần Tú Lan quyết định chọn trường Thực nghiệm, và cũng quyết tâm đưa Tống Yểu và Chu Tễ Niên vào lớp 1A.


Tối hôm đó, Chu Tễ Niên bưng khay nhỏ đựng dâu tây và nho đã rửa sạch, rồi lấy hai cuốn sách, phóng lên phòng 301, còn Trần Tú Lan lại cầm rổ rau củ tươi và hộp yến sào đi thăm bạn cũ làm giáo viên Thực nghiệm trong trường tiểu học.


Sau một buổi tập phỏng vấn đơn giản, Tống Yểu và Chu Tễ Niên vượt qua quy trình phỏng vấn nhập học, sau đó đương nhiên là tên hai đứa trẻ được đóng dấu đỏ rực trên bảng phân lớp ngoài cổng trường, cả hai đều nằm ở cột lớp 1A.


Trần Tú Lan và Trương Hồng thở phào nhẹ nhõm, còn hai đứa nhỏ thì không hiểu gì về mối quan hệ xã hội, chỉ ngạc nhiên vì lại được cùng lớp.


Tống Yểu vui vì sẽ có người nghe cô kể chuyện tiểu học, còn Chu Tễ Niên thì mừng vì tìm được chỗ tiêu thụ số sữa táo bị ứ đọng ở nhà.


Trong lúc người lớn trò chuyện ở cổng trường, Tống Yểu chạy nhanh đến bảng danh sách đỏ, nhón chân xem tên từ lớp 1A đến 1F.


Sau khi đọc đi đọc lại mấy lần, Tống Yểu vẫn không thấy cái tên Lily quen thuộc đâu cả, thế là sắc mặt cô nhanh chóng trầm xuống, lê bước chậm rãi nắm tay Trương Hồng.


Tống Yểu với mái tóc tết xinh đẹp ấy đã tưởng tượng không biết bao nhiêu kịch bản khác nhau: Vậy là nàng công chúa Lily tốt bụng bị con rồng xấu xa lừa đi mất rồi sao? Hay như trong phim truyền hình mà mẹ hay xem, sau khi mẹ ly hôn, công chúa Lily được đưa tới một thành phố khác rồi? Hoặc công chúa Lily bị ốm, không thể đi học tiểu học cùng Hạnh Hạnh?


Biểu cảm trên mặt cô thay đổi liên tục như tấm bảng pha màu loang lổ, khiến Chu Tễ Niên đứng bên cạnh nhìn mà không nhịn được cười.


Nhưng trẻ con mau quên, chỉ một lúc sau khi vào trường quen bạn mới, Tống Yểu tạm thời bỏ lại Lily ra sau đầu. Chỉ thi thoảng đọc mấy tập truyện về công chúa, hay xem phim Barbie, cô lại thoáng chạnh lòng nhớ đến Lily, nhớ chiếc phụ kiện tóc lấp lánh, nhớ nụ cười Lily khi cố giữ không cười hở răng, nhớ bộ “Hồng Lâu Mộng” đang nằm im lìm ở nhà.


Trong mùa đông xám xịt ở thành phố Hoài, cô nhóc bảy tuổi Tống Yểu trong trận chiến đánh vần “a o e” của lớp một tiểu học, không đề phòng đã biết trước được một phần bí mật của tình bạn.


Ngày khai giảng của trường tiểu học, đương nhiên bài học đầu tiên của lớp một sẽ không thể thiếu mục giới thiệu bản thân, xếp chỗ ngồi và nhận sách giáo khoa.


Trong lớp ồn ào, từng bạn nhỏ xếp hàng lên sân khấu giới thiệu bản thân, có bạn ngại ngùng, có bạn hào hứng, nhìn chung vẫn còn nét hồn nhiên trẻ con.

Tống Yểu tựa cằm, ánh mắt lướt nhìn gương mặt của từng bạn, lắng nghe những lời giới thiệu ngây ngô, trong lòng lặng lẽ dệt nên câu chuyện riêng cho mỗi đứa trẻ.


Trong một thoáng lơ đãng, khi Tống Yểu chợt tỉnh lại giữa cơn mơ màng, người trên sân khấu đã được thay từ cậu bé mũm mĩm sang một cậu học sinh có dáng người cao gầy, đeo kính, trắng trẻo, trông giống phiên bản thu nhỏ của Tsukishiro Yukito trong “Thủ lĩnh thẻ bài Sakura” mà cô từng vô tình xem được vài tập ở cửa hàng đĩa nơi góc phố.


Tống Yểu thò tay chọc vào cánh tay Chu Tễ Niên đang ngồi bên cạnh, quay đầu nhỏ giọng nói: “Chu Tễ Niên, anh xem, cậu bạn đeo kính đang giới thiệu trên bục kìa!”


Tai Chu Tễ Niên như chạm vào một đám mây, lại như bao phủ bởi làn sương mỏng, anh nắm chặt ngón tay, nghiêng đầu nhìn hướng cô chỉ.


Bạn nam đeo kính đó mặc áo sơ mi trắng phẳng phiu, đeo đồng hồ giống cái anh từng thấy chị họ đeo, nét mặt bình thản, lời giới thiệu rõ ràng rành mạch. Không giống đứa học sinh lớp một tí nào, Chu Tễ Niên lặng lẽ đánh giá trong lòng.


“Chào mọi người, mình tên Tông Thành Dự, là người thành phố Giang, nhưng lớn lên ở thành phố Hoài. Sở thích của mình là đọc sách và chơi violin, hy vọng có thể cùng các bạn trưởng thành và học tập trong lớp 1A.”


Cậu bạn đeo kính giới thiệu xong còn cúi chào các bạn và cô giáo chủ nhiệm Tiểu Đường, Chu Tễ Niên thấy cô giáo nở nụ cười hài lòng, đồng thời còn thấy ánh mắt các bạn nữ ngồi bên dưới sáng lên.


Anh quay đầu tìm Tống Yểu, thấy mắt cô như nở hoa, hình ảnh này khiến anh cảm thấy không vui, mùa thu sắp đến mà sao hoa xuân vẫn còn nở thế nhỉ? Nhưng cô lại không buông tha cho anh, cứ không ngừng ríu rít bên tai: “Này! Tông Thành Dự cũng thích đọc sách đấy, giống em!”


Sau đó giọng nói cũng trở nên phấn khích hơn: “Hơn nữa cậu ấy còn chơi violin nữa! Giống anh!”


“Cậu ấy và hai đứa mình có vẻ hợp đấy!” Tống Yểu nhỏ giọng nhận xét.


Thôi được rồi, Chu Tễ Niên dễ dàng bị câu nói “hai đứa mình” của cô khiến tâm trạng vui vẻ trở lại.


Dù anh cũng chưa hiểu sao lại cảm thấy hơi buồn như vậy.


“Nhưng em tin là anh chơi violin hay hơn cậu ấy nhiều!” Tống Yểu lại kéo tay áo Chu Tễ Niên, nhỏ giọng nói thêm.


Chu Tễ Niên mím môi, nụ cười vẫn lóe lên trong mắt.


Chu Tễ Niên năm sáu tuổi đã được Trần Tú Lan đưa đến nhà thiếu nhi học năng khiếu, anh học thư pháp vài ngày, đánh đàn piano vài lần, học võ mấy chiêu, cuối cùng chọn violin.


Một phần vì Trần Tú Lan hỏi thầy ở nhà thiếu nhi, thấy hiện tại ít trẻ con học violin, lại xem xét điểm cộng đặc biệt trong tuyển sinh trung học phổ thông, thấy học violin là có lợi nhất.

Còn một phần nữa là hôm ấy Trần Tú Lan cùng Chu Tễ Niên đi qua phòng học violin, nghe được đoạn nhạc quen thuộc, bản nhạc “Lương Chúc” này cũng là bài kết thúc buổi hòa nhạc khi Chu Văn Tài cầu hôn bà ấy.


Trong dư âm “Lương Chúc”, Chu Văn Tài chỉnh lại chiếc áo sơ mi caro nhàu nhĩ, lấy ra chiếc nhẫn vàng nóng hổi không đúng cỡ, gương mặt rám nắng vì đi công tác có hơi ửng đỏ, nói ra lời cầu hôn chuẩn bị cả tuần cuối cùng lại chỉ còn câu “Lấy anh nhé.”


Thật ra, buổi hòa nhạc là một sự nhầm lẫn, Chu Văn Tài định xem phim “Đại thoại Tây Du: Đại Thánh Kết Hôn”, nhưng chiếc vé lấy về lại là buổi biểu diễn nhạc cổ điển.


Chu Văn Tài vừa được khen là cảnh sát xuất sắc, nhìn tấm vé nhăn nhúm trong tay, nhận ra bản thân vừa bị lừa.

Thôi thì, nghe nhạc cổ điển cũng lãng mạn mà.

Chu Văn Tài an ủi mình, tới chỗ gặp Trần Tú Lan mới biết buổi hòa nhạc là sân khấu ngoài trời đơn sơ, cho các bạn trẻ trong lớp học âm nhạc lên biểu diễn.


May sao Chu Văn Tài vẫn cầu hôn thành công.

Nhưng trong nhiều đêm thao thức, Trần Tú Lan nhớ về bài “Lương Chúc”, phải chăng tất cả đã được định sẵn?


Ví dụ như việc bà ấy và Chu Văn Tài gặp bài nhạc bi thương “Lương Chúc” giữa giây phút ngọt ngào như vậy cũng là một phép thử?


Vậy nên mỗi tối thứ sáu, Chu Tễ Niên đều khoác balo lên phòng 301 đúng giờ, lặng lẽ học đàn trong nhà thiếu nhi. Tiếng violin vang lên trong khu Ngọc Lan đầy tiếng trẻ con khóc, tiếng TV ồn ào, tiếng mọi người nói chuyện rôm rả ngoài phố, hòa cùng hương hoa Ngọc Lan trong không khí, bay vào phòng Tống Yểu ở căn hộ 301.


Sau đó, cô lại dùng kim chỉ trong hộp bánh thiếc trống, cột một mẩu giấy chữ viết xiêu vẹo ném xuống cửa sổ phòng Chu Tễ Niên, đoán khoảng cách để mảnh giấy rơi vừa chỗ cửa sổ phòng anh.


Tống Yểu lại nghịch ngợm rồi.

Chu Tễ Niên vừa kéo bản nhạc nhập môn “Ngôi sao nhỏ”, vừa bất đắc dĩ phải đưa tay đón lấy tờ giấy nhẹ nhàng rơi xuống.

Cuối cùng chịu thua đặt cây đàn xuống, bước đến cửa sổ, nhón chân với lấy mảnh giấy, nở một nụ cười khó hiểu, nhìn thấy lời nhắn: “Tại anh chơi “Ngôi sao nhỏ” nên hôm nay các vì sao không dám ló mặt đấy! Nhưng chơi cũng không tệ đâu!”


Mặt sau lại viết: “Anh có thể chơi bản “Huyền thoại tình yêu” cho em nghe không?”


Tống Yểu biết đến “Huyền thoại tình yêu” là nhờ nhìn thấy mẹ xem phim khi bố đi công tác, cô đã xem được trong lúc giả vờ ngủ.


Chu Tễ Niên cau mày: Cái bài này là gì vậy ta?


Nhưng điều đó không ngăn được việc anh âm thầm hứa với Tống Yểu.


Khi còn chưa kịp đáp lời, Chu Tễ Niên bỗng bị cô giáo Tiểu Đường gọi lên sân khấu giới thiệu bản thân.


“Chào mọi người, mình tên Chu Tễ Niên, bạn thân của Tống Yểu. Mình chơi violin và viết thư pháp, đang học tiếng Anh và toán nâng cao, hy vọng có thể làm bạn với mọi người và học tốt trong những năm học tiểu học.”


Chu Tễ Niên nghiêm chỉnh làm dáng, khiến nhiều người sững sờ, những bạn vừa vỗ tay cho Tông Thành Dự giờ cũng nhiệt tình cổ vũ anh.


Nhìn Chu Tễ Niên đứng trên bục, đón nhận ánh mắt và sự khen ngợi một cách tự nhiên, Tống Yểu hơi bĩu môi không vui. 


Chỉ mình cô biết Chu Tễ Niên mới học violin có hai năm, mới tập viết thư pháp với ông ngoại một thời gian ngắn, cũng mới cùng nhau đăng ký lớp học tiếng Anh và toán nâng cao!


Chỉ có cô biết Chu Tễ Niên sống ở tòa D1 phòng 201 khu Ngọc Lan, biết anh không thích rau mùi, bắp ngô, và sữa bữa sáng vị táo, biết khi căng thẳng, anh có thói quen mím môi, biết nhóm máu của anh là A…


Dù Chu Tễ Niên không phải là bạn thân, Tống Yểu vẫn miễn cưỡng đồng ý tạm thời làm bạn, chưa hề bóc trần anh.




Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo