Hạt táo - Chương 7: Phù thủy và hoàng tử

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

“Lily thật đáng yêu! Mình muốn để cô ấy trở thành nàng tiên xinh đẹp trong câu chuyện của mình! Còn mình sẽ là một phù thủy thật ngầu, còn Tiểu Bình sẽ là hoàng tử dũng cảm! Chúng mình sẽ cùng nhau đánh quái vật để thăng cấp!”


“Mình đã kể câu chuyện này cho Tiểu Bình nghe, nhưng anh ấy nói mình không phải phù thủy mà là công chúa.”


“Bởi vì kết thúc của câu chuyện cổ tích này là hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau.”


[Nhật ký tập đọc của Hạnh Hạnh ở trường mẫu giáo]


Thời đại học vụng về, thô ráp nhưng trong trẻo quý giá, trong một buổi thuyết trình về chủ đề “khai sáng văn học” của một môn học tự chọn, Tống Yểu đã từng giả vờ thoải mái nhắc đến mọi thứ về văn bản trong cuộc đời.


Khi nhắc đến những quyển truyện tranh thiếu nhi có thể đọc xong trong mười mấy phút, kể đến khi sáu, bảy tuổi, Tống Yểu đã cuộn tròn trên chiếc giường gỗ nhỏ, bởi vì đọc nhầm tên bộ “Thủy Hử truyện” rồi cứ thế đọc ngấu nghiến, nhưng cuối cùng cũng chỉ hiểu lờ mờ về quyển “Thủy Hử truyện” đó. Còn nói về những buổi chiều cuối tuần, cô đã dũng cảm ngồi xổm xuống sàn nhà lạnh lẽo của một hiệu sách trong thị trấn, cũng không phân biệt được sách chính hãng hay sách in lậu, cứ thế đọc loạn cả lên. Hay nhớ lại những bài đăng về văn học mà cô đã thoải mái bày tỏ trên các diễn đàn và những bài viết cô đã lỡ tải xuống mà không để ý đến vấn đề bản quyền. Đồng thời cũng nhớ lại đủ loại tạp chí ngôn tình sến súa, và còn rất nhiều những thứ khác nữa.


Cô cứ ngỡ rằng cô không còn nhớ những đêm khuya xa xưa ấy, khi dùng đèn pin trên chiếc điện thoại Nokia cũ, cố gắng cắt gọt câu chữ dưới chăn, những trang văn bản vô danh hư cấu và đầy lỗi sai. Và cả trong những tiết toán khô khan, nhàm chán, cô vừa hồi hộp vừa nhẹ nhàng lật xem những quyển sách ngoài giờ được giấu bên dưới những quyển vở bài tập trống rỗng…


Những thứ tưởng chừng như xa xôi ấy, nhưng chỉ trong mười phút thuyết trình ngắn ngủi đó, chúng đều đã được trình chiếu lại trong buổi chiều ngày hè trôi chậm trong lớp học.


Trên màn hình PPT hiện ra hình ảnh những bản thảo mà cô đã say sưa viết trong những buổi tối tự học và trong cả những giờ giải lao ở trường trung học, cùng với một chồng tạp chí và sách cũ, thỉnh thoảng còn có một vài giấy chứng nhận giải thưởng từ các cuộc thi văn học mà cô đã từng tham gia thời thanh xuân…


Bên cạnh đó còn có một vài bức ảnh cũ, đó là những bức ảnh chụp vội, chụp lại hình ảnh cô ngồi viết lách, cảnh cô đọc sách và cả hình ảnh cô tự hào giơ cao tờ giấy chứng nhận, kèm theo lời cảm ơn được cô ghi chú lại trên một bức ảnh tập thể.


Mùa đông năm 2014 ở thành phố Thượng Hải, những bông tuyết nhỏ như hạt mưa rơi xuống, ở cuối đường Cự Lộc, một người qua đường tốt bụng đã giúp cô chụp một bức ảnh tập thể, cùng với Chu Tễ Niên.


Đó cũng là lần đầu tiên Tống Yểu tham gia cuộc thi viết văn toàn quốc, cô đã may mắn giành được giải thưởng cao nhất, giải thưởng này cũng giúp Tống Yểu có được tấm vé quý giá bước vào đại học R.


Dường như đã bị cảm vì không hợp thời tiết ở đây, cô quấn một chiếc khăn kẻ sọc dày cộm, trên mặt là nụ cười trong trẻo, giơ hai ngón tay ngốc nghếch tạo thành chữ “yeah”.


Còn Chu Tễ Niên đang đứng bên cạnh cô, hai tay đút vào túi quần, trên người mặc một chiếc áo phao trông có phần nặng nề, mái tóc hơi dài bị gió lạnh thổi tới rối bời, nhưng trông Chu Tễ Niên vẫn đẹp trai một cách bất ngờ.


Dù bức ảnh không được rõ nét cho lắm, những bông tuyết rơi hệt như những hạt nhiễu, nhưng nụ cười trên mặt cô vẫn vô cùng rạng rỡ, cảnh xuân trong mắt anh cũng mơ hồ hiện ra.


Sau khi Tống Yểu tắt PPT đi, cô nghe thấy các bạn học bên dưới đang nhỏ giọng trầm trồ về vẻ đẹp trai của “chàng trai trong ảnh”, cũng nghe thấy mấy lời cảm thán như “trông giống Chu Tễ Niên quá”, cô chỉ tăng tốc bước nhanh xuống khỏi bục giảng.


Nhưng có lẽ cũng chỉ có Tống Yểu biết rằng, trong khoảnh khắc đẹp trai đó, bàn tay đang giấu trong túi áo khoác của Chu Tễ Niên đang nắm chặt một vỉ thuốc cảm.


Cuộc thi diễn ra gần sát Tết, khi đó Tống Thanh Bình đang bận rộn đến mức đầu óc quay cuồng trong công ty, còn Trương Hồng thì làm việc cả trong dịp Tết. Không ai trong gia đình có thể đi cùng Tống Yểu trong chuyến đi xa nhà này, vì vậy cô cứ thế nghĩ đến Chu Tễ Niên ở tầng dưới.

Năm đó, ca phẫu thuật của Trần Tú Lan đã thành công, sức khỏe của bà ấy cũng hồi phục khá tốt. Năm đó gia đình cậu của Chu Tễ Niên cũng về nước ăn Tết, cũng xem như có người chăm sóc cho bà ấy. Không chỉ thế, Chu Tễ Niên cũng từng đến Thượng Hải đóng phim trong vài tháng, cũng xem như quen thuộc với nơi này.

Vì vậy, Trần Tú Lan đã nhét cho Chu Tễ Niên một ít tiền, sau đó cũng yên tâm để anh đi cùng Tống Yểu, đương nhiên trước khi đi vẫn không nhịn được lải nhải, dặn dò anh đủ điều.


Thế nên Chu Tễ Niên đã đến buổi tiệc họp mặt của những người bạn trên mạng cùng với cô, cũng đứng đợi cô hoàn thành bài thi trong gió lạnh của mùa đông như những bậc phụ huynh khác. Bên cạnh đó anh còn nắm tay cô để cùng chia sẻ nhịp tim đang không ngừng tăng nhanh, mong chờ tên của Tống Yểu nằm trong danh sách trúng giải.

Vài người bạn mà cô quen biết thông qua cuộc thi đã cười đùa với Tống Yểu: “Bạn trai cậu đẹp trai thật đấy.”

Tống Yểu lắc đầu như trống bỏi, mái tóc cắt ngắn để chuẩn bị cho kỳ thi đại học như liễu rủ trên cổ cô, còn tiếng “anh” mà cô từng bướng bỉnh không chịu nói ra từ thuở ấu thơ, bây giờ lại dễ dàng trở thành bằng chứng để cô phân trần.

Còn Chu Tễ Niên chỉ đứng một bên, mím môi, sau đó buộc chặt chiếc khăn quàng cổ lông xù của cô.

Sau khi ngồi vào chỗ, cô vặn nắp chai nước rồi uống một hơi để giải tỏa cảm giác căng thẳng còn sót lại sau bài thuyết trình. 


Trên bục giảng, hết người này lên rồi tới người kia xuống, cuối cùng giáo viên đứng lên tổng kết và nhận xét về chủ đề “khai sáng văn học” của mọi người. Người giáo viên này rất nổi tiếng, số lượng sinh viên đăng ký lớp luôn kín chỗ, trong lớp học cũng hiếm khi có người mất tập trung.

 

Nhưng trong buổi chiều mùa hè oi ả này, Tống Yểu đã mơ màng mất tập trung, cô đột nhiên nhớ ra: Sự khai sáng văn học của cô, ngoài vô số chữ in, loại bỏ những quyển sách dày cộm, bỏ qua cặp kính cận che khuất sống mũi, loại trừ cả những vết chai trên ngón tay trỏ bên phải, dường như chỉ còn lại một mình Chu Tễ Niên.


Ngoài mối quan hệ thanh mai trúc mã, dường như Chu Tễ Niên cũng trở thành một phần trong lịch sử khai sáng văn học của cô một cách thần kỳ. Xuyên suốt từ đầu đến cuối, anh không phải là những con chữ bằng bê tông cốt thép, anh giống như một dấu chấm câu và dấu phẩy có thể có hoặc không, một sự tồn tại chỉ xuất hiện trong một khoảnh khắc.


Vì vậy, trong giờ giải lao, Tống Yểu không nhịn được mở hộp thoại cuộc trò chuyện cuối cùng từ rất lâu trước đó, cô theo bản năng cắn môi, gõ một dòng chữ vô nghĩa bên cạnh ba chữ “Chu Tễ Niên” ở vị trí đầu trang.


Tống: Có phải chúng ta đã quen nhau rất lâu rồi không?


Nhìn câu hỏi có vẻ đặc biệt xuất hiện đột ngột trên trang trống, tai Tống Yểu nóng lên một cách muộn màng, dường như một câu nói không có ngữ cảnh rất dễ gây hiểu lầm.


Tống Yểu hận bản thân vì đã suy diễn quá sâu xa, cô lại vội vàng bổ sung một câu: “Bởi vì em có một bài thuyết trình trên lớp, thế nên đã tìm thấy rất nhiều hình ảnh và bản ghi chép, lúc này mới phát hiện mỗi một khoảnh khắc trong cuộc sống của em đều có thể nhìn thấy dấu vết của anh!”


Lại cảm thấy ngữ khí của mình có phần lúng túng, trong lòng nghẹn lại, cô đành thử thu hồi câu nói vô nghĩa đó, nhưng đã lỡ mất ba phút đầu để thu hồi.


Tâm trạng hối hận như một lon nước ngọt đã bị lắc mạnh rồi mở nắp, mọi thứ bên trong trào ra ngoài, trở nên vô cùng bừa bộn.


Lúc nói đến phần quan trọng, giáo viên cố ý cao giọng để thu hút sự chú ý.
 

Tống Yểu ngoan ngoãn tắt điện thoại, hít sâu một hơi, cảm thấy có chút tiếc nuối xen lẫn lúng túng vì điện thoại không có động tĩnh gì.


Mất mặt thật đấy.


Tống Yểu vừa ngẩng đầu nhìn chăm chú vào bảng đen, nơi những nét chữ đang ngày càng tăng lên, vừa chậm rãi nghĩ.


Ôi chao, đã nói rồi, hai người họ chỉ là thanh mai trúc mã trên danh nghĩa, không thể gọi là bạn bè được!


Trong một khoảnh khắc mất tập trung, điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, kéo trái tim của Tống Yểu như một cánh diều cùng với hơi nóng bên ngoài cửa sổ quay lại. Cô không nhịn được lén lút mở điện thoại lên xem, là tin nhắn chưa đọc từ “Chu Tễ Niên”.


Chu Tễ Niên: Hóa ra quan hệ giữa chúng ta chỉ dừng lại ở hai chữ quen biết, anh cứ tưởng chúng ta là bạn.

Chu Tễ Niên: Nhưng, chắc hẳn anh là độc giả trung thành của em nhỉ?


Chu Tễ Niên tranh thủ giờ nghỉ giải lao lúc quay phim để trả lời tin nhắn của cô, tâm trạng như quả chanh ngâm lâu trong nước đá, vui sướng pha lẫn chua xót không nói thành lời.


Thật ra anh đang nói dối, anh không muốn chỉ làm bạn, cũng không muốn chỉ là độc giả và fan của Tống Yểu.


Anh có rất nhiều tưởng tượng về cô.


Nhìn từ “bạn” sáng loáng trong tin nhắn và giọng điệu cố tỏ ra chua chát, Tống Yểu mỉm cười, chọn icon gấu ôm rồi gửi kèm câu: “Em cũng là fan trung thành của ngôi sao lớn Chu đó nha!”


Chưa từng nghĩ họ có thể gọi nhau là bạn, cũng không ngờ lần nói chuyện này lại ngượng ngùng đến vậy.


Bởi trong ký ức tuổi teen, “Chu Tễ Niên” luôn là “đối thủ tưởng tượng”, họ là kẻ thù thân thiết nhất, chứ không phải bạn.


Phải vậy không nhỉ?


Bạn thân đầu tiên của Tống Yểu là bạn cùng bàn mẫu giáo, Lily.


Cô quen biết Chu Tễ Niên cũng đã lâu, họ từng uống chung một cốc nước cam, cùng chịu chung một trận mắng, có thể nằm trên thảm cỏ phơi nắng trò chuyện rôm rả, hay hồn nhiên nhảy nhót dưới mưa rào.


Nhưng khi nhắc đến “bạn thân”, Tống Yểu lại không nghĩ ngay đến Chu Tễ Niên. Đối với cô, “bạn thân” như một quyển sách luôn bên tay.


Tuổi thơ yêu thích câu chuyện “Nghìn lẻ một đêm”, khi lớn hơn một chút lại đọc “Hạt nhỏ bên cửa sổ”. Khi đến tuổi dậy thì là “Mười bảy cô đơn”, bước vào thế giới người lớn có thể là “Văn thành”.


Học cùng sách, chơi cùng sách, chứng kiến sự lớn lên của nhau, nhưng “bạn thân” chỉ có hạn sử dụng, mỗi giai đoạn đều có một bộ sách khác nhau.


“Bạn thân” là như vậy đó, quyển sách cuộc đời rơi xuống đúng lúc, lại chỉ đi cùng một quãng đường.


Tống Yểu cứng đầu tin rằng Chu Tễ Niên không phải bạn thân, có lẽ là bởi vì anh sẽ đồng hành cùng cô lâu hơn.


Lạc đề rồi.


Lúc học mẫu giáo, cô không biết mối quan hệ với Chu Tễ Niên ngày càng xa cách, xa đến mức thanh mai trúc mã cũng thành từ cổ xưa.


Lúc ấy, cô chỉ biết Lily là bạn thân nhất, cô không nhớ đầy đủ họ tên của Lily, chỉ nhớ những bộ váy xinh mỗi ngày, kiểu tóc tết phức tạp với kẹp tóc dễ thương lấp lánh, mùi thơm khó tưởng tượng, Lily bảo đó là nước hoa mẹ mình mua ở Pháp vào mùa hè.


Cô gọi Lily như vậy vì nghe hợp làm tên công chúa.


Lily dịu dàng, xinh đẹp, hay chia sẻ nhiều trái cây lạ trong hộp cơm Hello Kitty màu hồng, kiên nhẫn chải tóc rối cho cô sau ngủ trưa, lén bỏ kẹo bánh chữ nước ngoài vào cặp... quan trọng nhất là Lily tặng cho cô cả bộ “Hồng Lâu Mộng” trước ngày tốt nghiệp mẫu giáo!


Dù đó là bộ sách Lily chọn đại ở hiệu sách, vì bìa có nhiều nhân vật xinh đẹp, dù khi đó Tống Yểu không hiểu nổi, chỉ đọc như trò chơi đoán chữ, nhưng đó là tác phẩm kinh điển đầu tiên cô có, nhận được vô số lời khen vô thưởng vô phạt, đồng hành cùng cô qua bao đêm.


“Hồng Lâu Mộng” cũng trở thành bạn thân, nắm tay Lily sống trong lâu đài ký ức của cô. Lúc đó, Tống Yểu trẻ con ngây ngô, nhìn Lily như công chúa trong truyện cổ tích.


Cô muốn làm phù thủy nhỏ, suốt ngày nghiên cứu mấy quyển sách phức tạp trong lâu đài u ám.


Công chúa lạc vào lâu đài, làm bạn thân với phù thủy nhỏ, chuyện này thích hợp thành truyện cổ tích tuyệt vời biết bao!


Nhưng Chu Tễ Niên nghe cô kể câu chuyện phù thủy và công chúa nhiệt huyết thì lại không nghĩ vậy, anh nắm chặt viên kẹo dâu chuẩn bị tặng cô trong túi, mím môi, muốn hỏi nhưng không dám: “Trong chuyện của em, sao lại không có anh thế?”



Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo