Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
“Thích căn phòng 201, thích thím Trần, thích rất rất nhiều sách, thích “Truyền Thuyết Na Tra”, thích canh mơ chua ngọt ngọt… thích rất rất nhiều thứ ở dưới nhà!”
“Cũng thích cả anh Tiểu Bình nữa!”
“Vì anh ấy sẽ chia cho mình một nửa kẹo! Mình cũng nên chia cho anh ấy một nửa tình yêu! Bởi lẽ chúng mình là bạn tốt mà.”
[Nhật ký tập viết của Hạnh Hạnh]
Đã không còn nhớ rốt cuộc Chu Tễ Niên làm thế nào để gửi cho cô những viên kẹo bị bóp nát vỡ vụn, cũng không nhớ trước khi Tống Yểu về có đọc hết cuốn “Không Suy Nghĩ Và Không Buồn Phiền” hay không. Chỉ trong chốc lát, họ bắt đầu trở thành “tình bạn thuở nhỏ” trong lời của người lớn, như cơn mưa hè đột ngột và tầm tã ngoài cửa sổ.
Tuần cuối cùng của kỳ nghỉ hè.
Nhiệt độ nóng cháy da cháy thịt vào cuối hạ đầu thu được quạt điện xua đi.
Tống Yểu nằm mềm oặt trên chiếc giường êm ái của Chu Tễ Niên, giường còn phảng phất mùi nắng, cô vung vẩy đôi chân trắng nõn, ngân nga khúc hát và lật sách ra đọc.
Còn Chu Tễ Niên thì ngồi ngay ngắn bên bàn học, tập viết chữ theo yêu cầu của Trần Tú Lan, thỉnh thoảng cũng cùng Tống Yểu đọc sách, lặng lẽ lục từ trong từ điển dày như gạch để tra từ khó, rồi làm ra vẻ thư thái nói ra đáp án khi cô đang bối rối về cách phát âm hay ý nghĩa. Sau mỗi lần như vậy lại nhận về ánh mắt sáng lấp lánh của cô.
Thường thì Chu Tễ Niên còn phải dành thời gian để đáp lại những câu hỏi bay bổng của Tống Yểu. Chẳng hạn: “Tại sao công chúa nhất định phải đợi hoàng tử tới cứu? Công chúa không thể tự cầm kiếm sao?” Hay: “Tại sao nước biển nhất định phải màu xanh, cỏ nhất định phải màu xanh lá?” Rồi: “Anh nghĩ thế nào là yêu? Có phải là cảm giác khi em nhìn thấy chó con liền muốn ôm nó không.”
Dù đôi khi hơi phiền, Chu Tễ Niên nghĩ anh đã quen với sự ồn ào líu lo ấy rồi.
Ký ức về những ngày hè tuổi thơ có lẽ phần lớn rơi vào những buổi trưa nóng nực, họ cùng cầm trên tay chiếc cốc tráng men hoa trắng, tranh nhau uống nước canh mơ chua ngọt mát lạnh do Trần Tú Lan cẩn thận nấu nướng.
Trần Tú Lan rất tỉ mỉ, sợ hai đứa nhỏ ăn nhiều kẹo sẽ nóng trong người nên thỉnh thoảng lại nấu chút trà giải nhiệt. Nấu gần một tháng thì bà ấy phát hiện chỉ khi nấu canh mơ chua ngọt thì hai đứa mới uống sạch cốc. Thế nên mỗi tuần đều sẽ có một bát canh mơ lạnh, trở thành thói quen trong mỗi mùa hè.
Bà ấy còn khéo léo cho một ít hoa quế khô vào canh, thơm thơm ngọt ngọt, Chu Tễ Niên và Tống Yểu có khi uống một hơi hai cốc to.
Tống Yểu ngày càng thích xuống nhà dưới chơi với Chu Tễ Niên. Cô đưa ngón tay trắng nõn như bánh dày xếp lại, nói với Tống Thanh Bình và Trương Hồng nghe lý do: Dưới nhà có nhiều sách! Có nhiều đồ ăn vặt! Có kem que bơ và đĩa hoạt hình! Hơn nữa còn có Chu Tễ Niên nữa!
Vợ chồng Tống Thanh Bình trình độ văn hóa có hạn, không biết nên mua sách gì cho Tống Yểu, mấy cuốn truyện tranh trẻ con họ mua cô cũng đọc chán rồi. Nhưng ở phòng 201 có đến hai kệ sách lớn! Sách đầy ắp từ sách xưa đến nay, còn có cả sách trong nước và nước ngoài, tất nhiên có cả sách học chữ và truyện tranh nhỏ, Tống Yểu muốn lao đầu vào đại dương sách ở căn phòng 201.
Sợ Tống Yểu ăn kẹo làm sâu răng, Trương Hồng không cho cô ăn nhiều đồ ăn vặt, chỉ khi cô được phiếu bé ngoan ở mẫu giáo mới chiều cho ăn vài viên kẹo Đại Bạch Thỏ. Nhưng ở phòng 201, Tống Yểu có thể ăn thỏa thích.
Trần Tú Lan chiều cô hết mực, mỗi lần cô nhảy nhót leo lên cầu thang về nhà, trong túi luôn đầy kẹo nhập ngoại do chú họ của Chu Tễ Niên gửi về từ nước ngoài! Ăn một viên đã thấy ngọt ngào cả ngày.
Hơn nữa phòng 201 còn có tivi! Chú của Chu Tễ Niên sợ hai mẹ con sống trống trải nên đã nhờ người mua cho họ một chiếc tivi “màn hình lớn” thời thượng, còn có thể cắm đĩa xem hoạt hình!
Tống Yểu thích nhất là xem “Truyền thuyết Na Tra” và “Mèo Lam Tinh Nghịch Cùng 3 Vạn Câu Hỏi”. Đổi cả tháng phiếu bé ngoan ở trường mẫu giáo mới được bố thưởng cho một bộ đĩa phim hoạt hình, thế là cô càng chăm chạy xuống tầng dưới.
Tập Na Tra tự vẫn khiến cô xem mà mắt rưng rưng, cuối cùng phải nhờ Chu Tễ Niên lấy kem bơ từ tủ lạnh ra mới miễn cưỡng dỗ được.
Vợ chồng Tống Thanh Bình nghe Tống Yểu hớn hở kể đủ điều hay ở nhà 201 tầng dưới thì lại càng băn khoăn.
Trần Tú Lan đối xử với con gái họ tốt như vậy, họ phải làm gì mới xứng với tấm lòng đó?
May là, Trần Tú Lan tuy tốt mọi mặt, nhưng nấu ăn không giỏi. Dù mua không biết bao nhiêu sách dạy nấu ăn, học người ta làm món nọ món kia, nhưng kết quả vẫn chỉ ở mức “ăn tạm được”.
Chu Tễ Niên thì không kén ăn, lúc nào cũng ngoan ngoãn ăn hết sạch món bà ấy nấu, dù khó ăn đến đâu.
Nhưng lần đầu thấy Tống Yểu ở lại ăn cơm, cô vụng về múc một thìa cháo hải sản, nhìn tôm và cá tươi ngon liền háo hức ăn một miếng, nhưng giây sau đã nhăn mặt. Chu Tễ Niên nhìn vậy mà không nhịn được cười khẽ.
Vì vậy, vào mỗi buổi tối thứ Hai và thứ Tư, khi Trần Tú Lan phải trực lớp buổi tối, Chu Tễ Niên sẽ đeo chiếc cặp nhỏ nhét đầy sách và bỏ vài viên kẹo vào túi, háo hức chạy lên tầng chờ một bữa tối ngon lành.
Đầu bếp của nhà 301 là Tống Thanh Bình. Năm xưa ông đã chinh phục Trương Hồng bằng tay nghề nấu ăn của mình, bảy năm sau, tiện thể chinh phục luôn Chu Tễ Niên.
Một đĩa thịt bò chua cay, một đĩa cải thìa luộc, một bát canh cà chua tôm tươi, ngon đến mức muốn nuốt cả lưỡi.
Nhớ lời mẹ dặn “phải lễ phép, biết chừng mực”, Chu Tễ Niên cố ăn chậm lại, kiềm chế cơn thèm, thay vì bưng bát ăn xì xụp thì ăn từng miếng nhỏ cho hết sạch cơm trong bát sẽ tốt hơn.
Nhưng làm sao tâm tư trẻ con có thể giấu được trước mặt người lớn?
Tống Thanh Bình nhìn đôi mắt cong cong vì vui của anh, hài lòng tự chấm cho mình 100 điểm tay nghề, rồi bắt đầu nghĩ mai sẽ nấu món gì. Còn Trương Hồng thì thở phào, gắp thêm vài miếng thịt cho anh, bà cũng phải chăm sóc “Tiểu Bình” của mình cho tốt!
Ăn xong, Trương Hồng nịnh cho Tống Yểu dẫn Chu Tễ Niên vào phòng chơi, còn rộng lượng cho phép hôm nay lấy ra bốn viên kẹo. Dù phải chia hai viên cho Chu Tễ Niên, nhưng Tống Yểu vẫn vui vẻ nhảy nhót.
Vì cô biết, nếu Chu Tễ Niên có hai viên kẹo, chắc chắn sẽ chia cho cô một viên.
Chu Tễ Niên cũng thích lên tầng trên nhà 301.
Ăn ngon, uống ngon, có thể nghe “chương trình tấu hót” bất tận của Tống Yểu, thỉnh thoảng còn được nghe chú Tống đàn guitar.
Tống Yểu bày đầy búp bê trên giường, cái miệng líu lo không ngừng, đem những câu chuyện ấp ủ từ lâu kể sinh động như thật.
“Đây là Nai Nhỏ! Đây là bạn thân của nó, tên Hoa Hoa! Một ngày nọ, hai bạn cùng chạy vào rừng chơi…”
Một tay ôm búp bê nai nhỏ, một tay dắt búp bê chó đốm, Tống Yểu kể chuyện đầy hứng khởi. Chu Tễ Niên ngồi bên cửa sổ, chậm rãi uống cốc nước cam Trương Hồng mang vào, chống cằm nghe cô kể.
Tống Yểu là nhà văn chưa thành danh, còn Chu Tễ Niên là độc giả trung thành.
Khi Tống Yểu kể đến khô cả họng, Chu Tễ Niên sẽ đúng lúc lôi từ cặp ra một hộp sữa táo xanh, ngượng ngùng nói: “Em biết là anh không thích mùi táo, em uống giúp anh nhé?”
Tống Yểu lập tức vui vẻ nhận lấy, ngọt ngào nói: “Cảm ơn!”
Ngọt hơn cả dâu tây ăn vào buổi chiều ở trường mẫu giáo.
Nhưng không phải lúc nào Tống Yểu cũng có chuyện để kể, có khi bị mắng, tâm trạng buồn như chồi non ngoài cửa sổ, chẳng buồn nói gì, chỉ ôm sách lật qua lật lại.
Khi ấy, Chu Tễ Niên sẽ nhẹ nhàng lấy hộp sữa táo xanh đặt lên tủ đầu giường nhỏ của cô rồi rút một quyển thơ cổ ra đọc thuộc.
Tống Yểu không cưỡng lại được sự cám dỗ của sữa táo, rón rén cắm ống hút vào uống, rồi lí nhí nói: “Cảm ơn.”
Cắn bẹp ống hút, Tống Yểu vẫn không nhịn được, giọng buồn buồn nói: “Em muốn mau lớn quá!”
“?” Chu Tễ Niên nghiêng đầu nhìn cô, tỏ vẻ khó hiểu.
Như thể bản thảo đã soạn sẵn trong lòng bấy lâu cuối cùng cũng tìm được chỗ trút ra.
Tống Yểu uống hết hộp sữa, giấy hộp lép kẹp, chống cằm khẽ nói: “Lớn rồi thì không bị bố mẹ quản nữa! Không bị mắng nữa! Bố phiền lắm, mẹ dữ lắm, em mệt quá rồi!”
Vừa nói đến chuyện buồn, giọng cô đã run run, mắt đỏ hoe, mũi cũng đỏ.
Nhìn xuống quả táo xanh trên hộp sữa trong tay, vị ngọt tan biến, chỉ còn lại vị chua xót.
Chu Tễ Niên luống cuống bỏ sách xuống, khẽ xoa đầu cô, chẳng biết an ủi thế nào, đành vụng về nói: “Đừng buồn nữa, chú Tống và thím Trương là vì tốt cho em, họ cũng vất vả lắm, chúng mình phải ngoan ngoãn lớn lên.”
“Hứ!” Tống Yểu bĩu môi: “Em không cần họ tốt với em!”
“Có nhiều người đối xử tốt với em đã là một điều may mắn rồi.”
Chu Tễ Niên cúi xuống nhìn ánh mắt đỏ hoe của cô: “Anh thậm chí chưa từng gặp bố, chỉ có mẹ là tốt với anh thôi.”
Thực ra, trẻ con đâu biết “sinh ly tử biệt” là gì.
Chu Tễ Niên chỉ biết, trong căn nhà nhỏ 201 của tòa D1 khu Ngọc Lan có một người mẹ rất yêu mình, và một tấm ảnh treo trên tường.
Mẹ nói, người đàn ông trẻ trung rạng rỡ trong ảnh là bố của anh.
Hồi nhỏ, anh từng thắc mắc, tại sao bố của Tống Yểu lại đưa con gái đi học, cho cô cưỡi ngựa, mua kẹo hồ lô cho cô… còn bố của anh thì chỉ tồn tại trong tấm ảnh mỏng manh kia.
Anh từng hỏi mẹ, nhưng khi thấy ánh mắt bà ấy nhòe nước trong thoáng chốc, anh đã hối hận, chỉ vội vàng kiễng chân lau nước mắt cho bà ấy, như thể lau mãi cũng không hết.
Mẹ nói bố ở trên trời bảo vệ anh.
Chu Tễ Niên biết đó là lời dối, nhưng nếu chỉ cần mẹ không lén khóc nữa, anh sẵn sàng bị lừa cả đời.
Hơn nữa, tình yêu của mẹ đâu kém gì tình yêu bố mẹ của những đứa trẻ khác ở mẫu giáo!
Chu Tễ Niên tự khơi ra vết thương, khiến Tống Yểu bối rối.
Mọi phiền muộn về gia đình khi nãy bỗng chốc tan biến, cô mím môi, chẳng biết nên đáp thế nào, ngẩng đầu len lén quan sát gương mặt bình thản của anh.
Cuối cùng, cô cứng ngắc buông một câu: “Không sao đâu, còn có em, em sẽ tốt với anh!”
“Em sẽ mãi tốt với anh!”
Chu Tễ Niên nhẹ nhàng vén gọn mấy sợi tóc rối ra sau tai cô, mỉm cười: “Anh cũng sẽ mãi tốt với em.”
Lời hứa bâng quơ của đôi bạn thuở nhỏ.
Có người coi đó là chân lý bất biến và cất giữ thật kỹ, có người lại chỉ nghĩ rằng đó là cầu vồng tan biến ở cuối tuổi thơ sau cơn mưa.