Hạt táo - CHƯƠNG 5: Cốc bánh quy kẹp hành tinh

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

“Phòng của Tiểu Bình có một giá sách to ơi là to, đầy là sách luôn kìa! Còn có sách truyện cổ tích, truyện tranh, cả một cuốn truyện Thủy Hử rất dày nữa, ngầu quá đi! Tiểu Bình nói sách đó kể chuyện về rất nhiều đàn ông, nghe thôi đã thấy ồn ào rồi! Còn hơi thối, giống bố vậy đó.”


“Nhưng mà Tiểu Bình lại có mùi sữa.”


[Nhật ký học chữ của Hạnh Hạnh ở trường mẫu giáo]


Trong khi đó, Trương Hồng đạp xe đạp vội vã đến bệnh viện. Trong những lúc chờ đèn đỏ, bà suy nghĩ về tính khả thi của lời đề nghị sáng nay của Trần Tú Lan.


Vừa đến bệnh viện, thay bộ đồng phục y tá xong, bà đã bận rộn không ngơi tay. 


Chỉ đến lúc đổi ca, tranh thủ thời gian nghỉ bà mới có thể gọi điện cho Tống Thanh Bình để báo về chuyện này.


Hai người bàn qua một lúc, thấy đúng là có thể chấp thuận được.


Chu Văn Tài hy sinh khi đang làm nhiệm vụ, để lại Trần Tú Lan và cậu con trai Chu Tễ Niên sống nương tựa vào nhau. Một mình bà ấy nuôi con vốn đã không dễ dàng gì, bà con lối xóm ai giúp được thì đều giúp.


Mà Trương Hồng là y tá nên thường xuyên phải trực đêm, còn Tống Thanh Bình là công chức nên việc công tác, họp hành hay đi tập huấn cũng như cơm bữa. 


Cả hai không đảm bảo có thể chăm sóc Tống Yểu cả ngày, vì thế mà họ luôn thường xuyên gửi con cho bà ngoại hoặc bà nội.


Hơn nữa, Trần Tú Lan là giáo viên ngữ văn nổi tiếng ở trường cấp ba Thực Nghiệm của thành phố Hoài, giao Hạnh Hạnh cho bà ấy chăm thì hai vợ chồng cũng yên tâm. 


Tiểu Bình có tính tình trầm lặng, còn Hạnh Hạnh thì nghịch ngợm vô cùng, cho hai đứa nhỏ ở cùng có khi lại dung hòa được tính cách của nhau. 


Trẻ con mà, có thêm bạn chơi lúc nào cũng tốt.


Thế là, sau giờ tan làm tối hôm đó, Trương Hồng không vội về nhà ngay mà đạp xe chở Tống Yểu còn đang líu lo không ngớt đi thẳng đến chợ. Bà ghé hết quầy này đến sạp kia, mua một lần đủ đồ ăn cho cả hai ngày.


Sau đó, bà lại dắt Tống Yểu đi tới cửa hàng tạp hóa ở cổng chợ, đếm lại số tiền còn trong ví, mặc kệ ánh mắt lưu luyến của cô trước kệ bánh kẹp hành tinh và khoai tây chiên Lili, bà đi thẳng đến quầy nước rồi mua một thùng sữa tươi mang đi thanh toán.


Tống Yểu mím chặt môi thành một dấu gạch ngang chờ đợi phép màu, cô níu vạt áo Trương Hồng, lưu luyến nói lời tạm biệt với chiếc bánh kẹp hành tinh và khoai tây chiên, đôi mắt tròn rưng rưng như chiếc khăn ướt ngâm trong chậu, chỉ cần chớp một cái là sẽ vắt ra nước.


Không chịu nổi cái tính nhạy cảm mọi lúc mọi nơi của cô, mới gặp chưa đầy một phút mà đã coi mấy món ăn vặt trước mặt thành người thân thất lạc nhiều năm.


Trương Hồng thở dài, cuối cùng cũng mềm lòng mua cho cô hai cốc bánh kẹp hành tinh, bà đưa cho cô rồi dặn dò nghiêm túc: “Một cái con ăn, cái kia lát nữa đến nhà thím Trần phải nhớ chia cho anh Tiểu Bình nhé!”


Tống Yểu ôm chặt lấy hai cốc bánh, tâm trạng lập tức bừng sáng, đôi mắt cong như cây cầu, chan chứa đầy niềm vui. Nhưng nghe thấy câu “anh Tiểu Bình” trong lời mẹ, cô vẫn không khỏi ấm ức. Rõ ràng ngày sinh chỉ cách nhau chưa tới một trăm ngày, tại sao mình lại phải gọi là “anh” chứ!


Tống Yểu ngồi sau xe, buồn bực cúi đầu xúc bánh ăn, gió đêm mang màu của hoàng hôn thổi rối hai bím tóc. Trương Hồng vừa đạp xe vừa hỏi dò: “Hạnh Hạnh, con có thích anh Tiểu Bình không?”


Cô ban đầu định bướng bỉnh đáp “Không thích”, nhưng hương vị sữa táo xanh tràn ra từ lớp sôcôla trong miệng lại chặn câu đó ở cổ họng.


“Thích.” Tống Yểu đáp, giọng vẫn đầy uể oải.


Thật ra, cũng chẳng có lý do gì để không thích anh cả.


Cô nghiêng đầu, tự thuyết phục mình. Ngoài việc phải miễn cưỡng gọi “anh”, ngoài chuyện luôn bị bố mẹ nhắc phải học theo anh hay chuyện ở mẫu giáo cô Mỹ Mỹ dán cho anh nhiều hoa đỏ hơn mình… Thì hình như chẳng còn gì đáng để ghét.


Huống hồ, thím Trần đối xử với cô rất tốt, hay lén cho kẹo, bánh, sôcôla mà mẹ không mua, còn thường xuyên cho mượn truyện tranh nữa. Với lại… chai sữa táo xanh buổi sáng uống ngon thật sự!


Tống Yểu mím môi, trong vị ngọt béo của sôcôla nhớ lại hương sữa táo xanh. Cô nhắm mắt, cảm nhận hương thơm của làn gió đêm mơn man thoang thoảng, cô nghiêm túc quyết định: Sau này sẽ thích Chu Tễ Niên hơn một chút!


Dù chỉ là vì chai sữa táo xanh cũng được!


Trương Hồng thì đâu biết trong đầu con mình lại có thể bật ra lắm suy nghĩ như vậy.


Bà tiếp tục dụ dỗ: “Hạnh Hạnh, bố mẹ và thím Trần đều bận, sau này con sẽ thường sang nhà thím Trần chơi, anh Tiểu Bình cũng sẽ thường lên nhà mình. Nhà mình có Hạnh Hạnh ngoan thế này, chắc chắn sẽ chơi với anh ấy thật vui, đúng không? Anh ấy đến nhà mình, mẹ tin Hạnh Hạnh sẽ là một cô chủ tốt, tiếp đãi anh ấy thật chu đáo. Hơn nữa nhà thím Trần còn có rất nhiều sách, lại có anh Tiểu Bình chơi cùng, thế chẳng phải rất hạnh phúc sao?”


Cái đầu đơn giản của Tống Yểu lập tức bị mẹ làm cho choáng váng, chỉ biết gật liên tục. Chỉ nghĩ đến căn nhà đầy sách của thím Trần thôi là đã thấy vui không tả được rồi.


Trương Hồng tranh thủ lúc đèn đỏ thì quay lại nhìn, thấy cô vừa ăn vừa cười ngốc, miệng lấm lem sôcôla thì bà mới nhẹ nhõm.


Dừng xe dưới lầu, khóa xe lại, bà bế con xuống, tiện lau miệng cho cô, một tay xách thùng sữa, một tay dắt con lên cầu thang.


“Một, hai, ba…”, Tống Yểu vừa leo vừa đếm bậc.


“Mười chín, hai mươi…!”


Ơ, mới hai mươi bốn bậc đã dừng lại rồi sao? Ngẩng đầu nhìn mẹ đầy thắc mắc, rõ ràng cô nhớ là về nhà phải leo hơn bốn mươi bậc mới tới cơ mà!


Nhưng lúc này Trương Hồng không rảnh để ý, bà buông tay con ra, giơ tay gõ cửa phòng 201.


Trần Tú Lan nghe thấy tiếng gõ cửa thì vội vàng đảo nhanh tay xào đĩa rau muống rồi cao giọng gọi ra ngoài: “Tiểu Bình, ra giúp mẹ mở cửa nào!”


Chu Tễ Niên không hề than phiền, lập tức đặt cuốn sách bảng chữ cái 26 chữ xuống rồi lạch bạch chạy ra cửa.


Anh nhón chân mở chốt, đẩy cửa ra thì bất ngờ lại thấy thím Trương ở tầng trên và Tống Yểu với vẻ mặt đầy khó hiểu.


“Thím ạ.” 


Dù hơi thắc mắc nhưng Chu Tễ Niên vẫn ngoan ngoãn chào, sau đó quay sang nhìn đôi mắt chớp chớp của Tống Yểu, khẽ gọi một tiếng: “Hạnh Hạnh.”


Trần Tú Lan nghe tiếng ngoài cửa thì đã đoán được tám, chín phần, liền nhanh tay tắt bếp, bày rau ra đĩa, rửa tay và lau vào tạp dề theo thói quen rồi vội vàng chạy ra.


“Ôi chao, Hạnh Hạnh của chúng ta đến rồi đây!” Ánh mắt bà ấy vừa lướt qua thùng sữa trên tay của Trương Hồng, bà ấy đã càng thêm chắc chắn với ý định buổi sáng của mình, mỉm cười bước tới xoa nhẹ bím tóc của cô, niềm nở mời hai mẹ con vào nhà.


“Chị Trần, tôi mua thùng sữa cho Tiểu Bình, chị nhận nhé!” Trương Hồng đưa thùng sữa tới.


“Ôi giời, mua làm gì, tốn kém quá!” Trần Tú Lan vội xua tay từ chối.


Trương Hồng kéo tay bà ấy: “Hạnh Hạnh đã mượn sách của chị nhiều thế, chị còn ngày nào cũng cho nó ăn vặt, tôi mua thùng sữa này có đáng gì đâu. Sau này gửi Hạnh Hạnh cho chị trông, không biết còn phiền chị nhiều đến mức nào nữa!”


Nghe vậy, lòng Trần Tú Lan liền thả lỏng hẳn, gương mặt rạng rỡ, quay sang dặn con trai: “Tiểu Bình, dẫn em vào phòng cùng đọc sách nhé. Chú họ mang cho con mấy món ăn vặt từ nước ngoài về à, nhớ chia cho em ăn đấy nhé!”


Chu Tễ Niên gật đầu, nhanh nhạy nhận ra giữa thím Trương và mẹ có chuyện riêng muốn nói, bèn chủ động bước tới nắm tay Tống Yểu: “Vào phòng anh chơi nhé?” Rồi còn kèm theo một nụ cười.


Tống Yểu siết chặt cốc bánh kẹp hành tinh trong tay, theo bản năng ngẩng lên nhìn Trương Hồng, thấy mẹ gật đầu mới vui vẻ chạy theo Chu Tễ Niên vào phòng.


Cô biết, phòng của anh Chu Tễ Niên có rất nhiều sách!


Chu Tễ Niên bị Tống Yểu kéo đi, chỉ cảm thấy tay mình như đang nắm một đám mây, hay như đang cầm viên kẹo bông mà chú họ từng cho mình ăn, nó mềm mại và ngọt lịm.


“Nè.”


Tống Yểu chìa tay, trong lòng bàn tay ấm áp là một cốc bánh kẹp hành tinh đã bị cô cầm đến mềm nhũn, cô đặt trước mặt anh.


“Em cho anh bánh kẹp hành tinh, anh cho em mượn sách nhé!” Lông mi cô khẽ rung theo từng nhịp câu nói.


Một luồng gió từ cửa sổ len vào, mang theo mùi mưa mùa hè bất chợt, khiến Chu Tễ Niên thấy chậu lạc bên hiên mà anh trồng bữa trước cũng bất ngờ bị tưới ướt.


Cô chìa tay, không chịu rụt lại, ánh mắt thôi thúc anh. Chu Tễ Niên đành nhẹ nhàng nhận lấy rồi gật đầu.


Ngay sau đó, anh đã thấy Tống Yểu chạy ù tới giá sách nhỏ của mình với đôi mắt sáng rực, bắt đầu lựa sách. Chu Tễ Niên nhét bánh kẹp vào túi, liếc nhìn cô một cái, nghe như cô đang khe khẽ hát, sau đó bèn bước đến bên cửa sổ, nhón chân đặt chậu lạc vào trong rồi đóng cửa lại.


Mưa lất phất rơi vào tay, Chu Tễ Niên bỗng nhớ ra, cô đang hát bài Gieo Mặt Trời.


Tống Yểu cúi người rút ra một quyển Không Đầu Óc và Không Vui Vẻ, gương mặt nở nụ cười lấy lòng, chớp chớp mắt với anh: “Em đọc quyển này được không?” Giọng nói đầy sự háo hức và mong đợi.


Cô chưa từng đọc loại sách này, mấy cuốn sách nhỏ ở nhà đã bị đọc đến sờn mép.


Chu Tễ Niên lại gật đầu, thấy cô lập tức mở sách, bắt đầu đọc say sưa. Nhớ lời mẹ, anh nhẹ nhàng đi vòng qua Tống Yểu đang vùi đầu vào sách, kéo ngăn bàn lấy ra một chiếc hộp sắt mà chú họ tặng, mở nắp, chọn ra mấy viên sôcôla vị táo và kẹo bông gòn kẹp nhân táo từ đống kẹo màu sắc, sau đó đem giấu vào trong lòng bàn tay.


Anh nghĩ, cô chắc là thích táo.


Nhưng nhìn dáng vẻ chìm đắm trong sách của cô, Chu Tễ Niên bỗng thấy mấy viên kẹo trong tay như củ khoai nóng, các cạnh sắc của bao bì in hằn vào da.


Tống Yểu say sưa đọc, gặp nhiều chữ không biết thì tự đoán nghĩa, đoán cách phát âm, lật trang thật nhanh. Hai má cô ửng hồng, đôi môi cũng đỏ lên, giống y như màu của quả hồng xiêm mà chú họ đã tặng anh vào sinh nhật năm ngoái.


Chu Tễ Niên chợt cảm thấy, trái tim nhỏ bé của mình cũng như cuốn sách trong tay cô, đang bị cô lật giở từng trang một.

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo