Hạt táo - CHƯƠNG 4: Lắm lời và lầm lì

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

“Hôm nay được uống sữa táo xanh! Tua tua ngọt ngọt! Tiểu Bình đáng yêu quá đi, má đỏ hồng nư quả táo!

Mình quết định kể cho Tiểu Bình nghe chuyệng Bạch Tuyết mà mình thích nhấc! Lần sau mình đóng vai công chúa sẽ để anh ấy làm quả táo ^^”


- Nhật ký tập viết của Hạnh Hạnh

*Hạnh Hạnh tập viết nên có vài chữ để pinyin, dịch sang tiếng Việt thành sai chính tả


Đi về hướng đông, dọc theo đường Trung Sơn của thành phố Hoài, gặp đèn đỏ đầu tiên thì rẽ phải, tiếp tục men theo con đường rợp bóng cây, đến khi thấy một cây ngọc lan nở rộ tỏa hương thơm ngát thì dừng lại, rẽ trái là có thể nhìn thấy cổng khu dân cư Ngọc Lan.


Cổng rào bằng đồng thau bệ vệ ở những năm 90 đã bị gió thổi mưa dầm bào mòn đến bạc màu, biến thành một tấm sắt vụn nhuốm màu thời gian, chỉ giữ được vài phần nguyên vẹn.


Chỉ cần gật đầu với người đàn ông đeo cặp kính lão mờ đục, ông đang đọc “Nhật báo thành phố Hoài” trong bốt bảo vệ vừa cũ vừa chật, đó là bác bảo vệ tên Vương. Chỉ cần chào một tiếng là có thể tự do ra vào khu nhà.


Men theo con đường lát đá gập ghềnh trong khuôn viên khoảng mười mấy mét, anh bắt gặp một bức tường xám phủ đầy vết vẽ bậy ngoằn ngoèo của bút màu và phấn, tiếp tục rẽ phải, đi rà theo bức tường xám, chưa được bao nhiêu bước là có thể nhìn thấy một cây ngọc lan nhỏ đang đơm chồi.


Sau tán lá xanh rậm rạp của cây ngọc lan ấy chính là lối vào tòa D1 của khu Ngọc Lan.


Khu dân cư sờn cũ, bóng đèn sợi đốt ở cầu thang D1 vốn đã  “ nghỉ hưu” từ lâu, mấy hộ gia đình đồng ý tự bỏ tiền lắp đặt đèn cảm biến chuyển động hiện đại.



Nhưng mọi người vì ham rẻ mà mua ở chợ đầu mối, chỗ đó thì vàng thau lẫn lộn, họ xui xẻo chọn trúng cái bị hỏng.

Dậm mạnh một cái thì đèn không sáng, phải bước những bước nhỏ mới đánh thức đèn được, như đang nhảy tap dance; ho một tiếng chẳng sáng, phải ho đến sắp long phổi nó mới chớp chớp sáng lên.


Nhưng vì mọi người đều dọn vào đây từ khi khu này mới xây xong, cho đến khi cây ngọc lan trồng dưới nhà được nuôi lớn thành một gốc cây to, họ vốn đã thuộc nằm lòng đường đi nước bước đến mức say bí tỉ vẫn mò về nhà được, mấy cái đèn cảm ứng dởm kia chẳng nhằm nhò gì.


Bước lên cầu thang xi măng, qua hai tầng lầu, bên trái là phòng 201 tòa D1, căn hộ hai phòng nhỏ này là nơi chứng kiến quá trình trưởng thành từ lúc chào đời, đi học mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông của Chu Tễ Niên.


Bước tiếp lên một tầng nữa, bên trái là phòng 301, nhà của Tống Yểu.


Chỉ cách nhau một tầng, cái ở trên cái ở dưới, không xa không gần, “thanh mai trúc mã” chính là từ cụm từ chuẩn nhất để mô tả mối quan hệ của hai người.


Bản thân Chu Tễ Niên cảm thấy mình chẳng bao giờ giỏi bằng Tống Yểu, không đọc nhiều sách bằng cô, không khéo ăn nói bằng cô, không được mọi người yêu mến như cô… có rất nhiều thứ không bì kịp cô bạn này.


Riêng chuyện “ý thức tuổi dậy thì” thì có lẽ Chu Tễ Niên nhanh hơn Tống Yểu một chút.


Bởi khi Tống Yểu vẫn còn rụt rè, miệng nói không mà lòng thì có, thì Chu Tễ Niên đã sớm hiểu ra “chân lý tuổi trẻ”.


Một buổi hoàng hôn nọ, ráng chiều như trái ô mai ngâm trong rượu thơm, ủ thành màu sắc say đắm lòng người.



Chu Tễ Niên đèo Tống Yểu trên ghế sau, đeo tai nghe MP3, miệng ngân nga hát, hai chân hì hục đạp xe sau khi tan trường.


Gặp đèn đỏ liền phanh gấp, đổi lại là một cái ôm chặt từ người ngồi sau.



Chính khoảnh khắc ấy, khi tay cô vòng qua eo anh, siết nhăn áo đồng phục, ngực áp vào lưng, hơi ấm và nhịp tim hòa chung một nhịp…


Chu Tễ Niên bỗng ngộ ra sự vĩ đại của quán tính, đương lúc đắm chìm trong ráng chiều, anh nhận ra trái tim mình đã lỡ mất một nhịp, và giữa mùi hoa quế thơm ngát bên đường, anh tìm ra đáp án hoàn hảo nhất cho hai chữ “yêu thầm”.


Nhưng đó là câu chuyện của tuổi mười bảy, mười tám chưa hiểu sự đời.


Những năm 2000, giữa tiếng loa rẻ tiền ồn ào khắp phố, giữa tiếng reo hò mừng Olympic Bắc Kinh của cả nước, giữa làn sóng diễn đàn và video online thời đại mạng 3G thịnh hành…



Trong mười năm không hoàn hảo nhưng đẹp nhất ấy, họ đã cùng nhau trải qua tuổi thơ dài lâu mà cũng ngắn ngủi ở khu Ngọc Lan.


Tên ở nhà của Tống Yểu là Hạnh Hạnh.


Do lúc mang thai Trương Hồng thích ăn mơ, hai vợ chồng bàn với nhau nếu đứa bé trong bụng là con gái thì đặt tên là Tống Hạnh.


Rốt cuộc, ngày Tống Thanh Bình bế Hạnh Hạnh đi đăng ký hộ khẩu, sinh được đứa con gái cưng làm ông vui mừng quá độ, chữ viết bay bổng như rồng bay phượng múa, khiến nhân viên hộ khẩu nhìn nhầm, viết tên trong sổ hộ khẩu là Tống Yểu thay vì Tống Hạnh.



Hai vợ chồng nhìn cái tên lạ lẫm trong sổ hộ khẩu, mắt to trừng mắt nhỏ, còn bé Tống Yểu đang được ẵm trong lòng thì nheo mắt ê a liên tục.



Nhẩm đi nhẩm lại chữ “Tống Yểu” thấy cũng êm tai, hai vợ chồng đành bất lực nhìn nhau, thôi thì Tống Yểu cũng được!


Còn Hạnh Hạnh trở thành tên ở nhà của cô.


Tên ở nhà của Chu Tễ Niên là Tiểu Bình.


Khi anh mới ra đời được vài tháng, bố anh là ông Chu Văn Tài, vốn làm nghề cảnh sát nhân dân, đã không may hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ, mẹ anh Trần Tú Lan mới ở cữ xong ngày nào cũng khóc.

Nhà thiếu mất một người, thêm một tấm ảnh treo tường, và một tờ giấy chứng nhận liệt sĩ được Trần Tú Lan giấu kỹ trong tủ, không dám nhìn, sợ vừa thấy chữ “hy sinh” là mắt đỏ hoe.


Nỗi buồn chất đầy căn hộ hai phòng trống trải, nước mắt làm ký ức nhòe đi.


Cái tên “Chu Tễ Niên” là kỷ vật cuối cùng mà bố anh để lại cho đứa con trai yêu quý.


Khi Trần Tú Lan mang thai, thời tiết ẩm ướt mưa nhiều khiến bà nhạy cảm hơn bình thường, hay buồn vu vơ, mỗi ngày Chu Văn Tài đều phải dỗ vợ.


Nhưng đúng vào ngày dự sinh, thành phố Hoài bỗng dưng hửng nắng.


Thế là Chu Văn Tài tra hết cuốn từ điển, bàn với người vợ vốn là giáo viên dạy Văn, bàn năm lần bảy lượt mới chốt được cái tên này.


Mong rằng mỗi ngày sau khi con ra đời đều là ngày nắng, cuộc đời con luôn tươi sáng và rạng rỡ.


Những đêm mưa liên miên khiến con người ta dễ tủi thân, Trần Tú Lan theo thói quen dùng đôi mắt sưng húp như quả óc chó của mình, lưu luyến ngắm bức ảnh duy nhất chụp chung một nhà ba người, nhớ người đàn ông vụng về như khúc gỗ nhưng lại không nề hà dỗ bà vui trong những đêm mưa trước đây, nhớ cái đêm ông ra đi mãi không về, mưa rơi tí tách như nước mắt.


Rồi bà gạt nước mắt, đặt tên ở nhà cho đứa con trai còn mang tã là “Tiểu Bình”.



Là “Bình” trong đêm Giáng Sinh bình an, là “Bình” trong bình yên an nhàn, cũng là “Bình” trong túi táo xanh chua lòm bà được chồng tặng trong buổi hẹn đầu, khi đó đôi mắt ông đờ đẫn, tai hồng như màu vỏ táo, bàn tay đỏ ửng vì lạnh.


Hạnh Hạnh và Tiểu Bình là hàng xóm, đứa ở tầng trên, đứa ở tầng dưới.



Chu Tễ Niên gọi Tống Yểu là “Hạnh Hạnh”, còn Tống Yểu gọi Chu Tễ Niên thì phải thêm chữ “anh” trước tên “Tiểu Bình”.


Đầu óc nhỏ xíu của Tống Yểu không hiểu, tại sao Chu Tễ Niên sinh vào đêm Giáng Sinh năm 1995, cô sinh vào trước ngày Valentine năm 1996, tính ra cách biệt chưa đầy hai tháng, chỉ là một mùa đông - xuân, vậy mà hồi bé tí anh đã phải nghe câu “Tiểu Bình, nhớ trông chừng em”, còn cô thì là “Hạnh Hạnh, gọi anh đi”. Hai đứa nghe đến chai cả tai.


Thế là mỗi lần bất đắc dĩ phải gọi “anh Tiểu Bình”, Tống Yểu lại lén thêm một câu “Táo thúi!” trong lòng để xả tức.


Tống Yểu nói sớm, biết mặt chữ sớm, mới mấy tuổi đã có thể tíu tít không ngớt với người xung quanh.


Tống Thanh Bình và Trương Hồng hơi lo ngại trước năng khiếu ngôn ngữ và chữ nghĩa bộc lộ từ sớm của con gái. Hai người mới hơn hai mươi tuổi, vẫn đang trong thời kỳ tình cảm mặn nồng, tan làm về nhà, hiếm lắm mới có dịp được âu yếm nhau, ai ngờ bị mấy câu nói “ngây thơ” của cô bé Tống Yểu chen ngang, khiến hai vợ chồng sượng chín mặt.


Phải làm sao bây giờ?


Suốt cả đêm, bọn họ vừa nghĩ cách, vừa dỗ cô bé Tống Yểu mắt mở thao láo, miệng thì ê a líu lo kể mấy câu chuyện tự bịa.


Còn ở tầng dưới, Trần Tú Lan tuy chìm trong nỗi đau mất chồng, nhưng vẫn phải vực dậy tinh thần lo hậu sự cho Chu Văn Tài, lại còn bao nhiêu việc ở trường với cương vị giáo viên chủ nhiệm, tạm thời để việc chăm con sang một bên.


Đến khi bà hoàn hồn, muốn chăm sóc con trai cho tốt, thì đột nhiên phát hiện mình chậm một bước mất rồi, con mình nói ít hơn những đứa trẻ khác! Có lúc trêu cả nửa ngày mà chẳng đáp lại tiếng nào, khi ốm hay gặp chuyện bất ngờ cũng không chịu mở miệng.


Hết chuyện này đến chuyện khác ập xuống, nhưng bà không thể để bản thân suy sụp được, phải gồng người gánh vác.



Vốn là giáo viên dạy văn, bà mua về một đống sách tranh và thẻ chữ, xin tạm thôi chức chủ nhiệm, bỏ hết giờ trông lớp buổi tối để ở nhà với con, kiên nhẫn đọc truyện cho con nghe trước khi ngủ, nghĩ đủ cách dụ con nói chuyện.


Nhưng kết quả chẳng mấy khả quan.


Thế là trong tòa D1 khu Ngọc Lan, phòng 201 suốt ngày im ắng, còn phòng 301 thì ồn ào léo nhéo. Tóm lại là mỗi nhà một nỗi lo.


Chắc là vào mùa xuân năm 2001.



Trương Hồng dắt cô bé Tống Yểu nói năng lơ lớ nhưng vẫn luyên thuyên không ngớt xuống tầng, đeo cặp sách nhỏ và bình nước cho con, nhét thêm nắm kẹo trái cây, nhẹ nhõm thở phào vì cuối cùng cũng có thể “tống” cái loa nhỏ này vào nhà trẻ.


Vừa dắt cô bé tập tễnh bước xuống một tầng, Trương Hồng gặp Trần Tú Lan cũng đang dắt Chu Tễ Niên ra cửa, chuẩn bị đưa đi nhà trẻ.


Tống Yểu nghịch bím tóc, hào hứng kể cho mẹ nghe về giấc mơ tối qua, trong mơ cô bé bị Hoàng tử Ếch và siêu nhân Cuộn Lớn tấn công.


Còn Chu Tễ Niên thì vai đeo cặp, mím môi, tay cầm hộp mẹ mua hồi sáng, lén nhìn Tống Yểu.


“Chị Trần, chị cũng đưa Tiểu Bình đến nhà trẻ Mặt Trời Nhỏ đường Nam Hoa à?” Trương Hồng lên tiếng trước.


“Đúng vậy, Hạnh Hạnh nhà chị cũng học ở đó hả?” Trần Tú Lan khóa cửa, mỉm cười đáp.


Trương Hồng xoa đầu con gái, ra hiệu gọi: “Hạnh Hạnh, chào cô và anh đi!”, rồi thoải mái nói tiếp: “Cuối cùng cũng đưa được cái máy nói này vào nhà trẻ, vợ chồng tôi nhẹ cả người.”



Tống Yểu vân vê bím tóc, chào một tiếng “cô” ngọt xớt, rồi liếc sang Chu Tễ Niên đang yên lặng đứng bên, mím môi do dự một lát mới nhỏ giọng gọi “anh”.


“Ôi, Hạnh Hạnh ngoan quá!” Trần Tú Lan nhác thấy mình đang chặn lối xuống cầu thang, nhanh nhảu dắt tay Chu Tễ Niên đi, móc trong túi xách đầy giáo án và bài tập vài viên chocolate, đưa cho Tống Yểu.


Trương Hồng gật đầu với con, cô bé mới dám nhận, bà lịch sự nói: “Tiểu Bình nhà chị mới ngoan ấy chứ! Con bé nhà tôi thì nghịch lắm, chẳng được trò trống gì.”


Trần Tú Lan chỉnh lại mũ cho con trai, nửa đùa nửa thật: “Chị đừng nói thế, Hạnh Hạnh xinh đẹp, đáng yêu, ngoan ngoãn, tôi ghen tị thật đấy. Còn con trai tôi thì như cái gáo gỗ, nói cả buổi chưa chắc đáp một câu.”


“Tiểu Bình nhà chị ít nói, Hạnh Hạnh nhà tôi thì nói đủ đựng vào cái thùng luôn ấy chứ.” Trương Hồng cười: “Hay là cho hai đứa chơi với nhau, xem tính cách có bù trừ được không, người lớn tụi mình cũng nhàn hơn.”


Vốn chỉ là câu nói đùa, nhưng Trần Tú Lan lại thực sự suy nghĩ nghiêm túc.



Bà sắp nhận lứa lớp 9, lần này chắc khó mà thoái thác tiết học buổi tối, để Tiểu Bình ở nhà một mình thì không yên tâm; còn vợ chồng chị Tống làm việc giờ hành chính, ngày thường còn xoay xở được, đến kỳ nghỉ đông hè lấy đâu ra thời gian để chăm con nhỏ.


Nếu để hai đứa ở cùng, nghỉ hè cứ để bà trông, khi bà bận thì nhờ họ trông hộ; quan trọng hơn là, Tiểu Bình lầm lì không chịu chơi, miệng im thin thít, tìm bạn đồng trang lứa chơi cùng biết đâu cải thiện được tình hình.


Thế là trên quãng đường ngắn từ khu Ngọc Lan đến nhà trẻ Mặt Trời Nhỏ, Trần Tú Lan và Trương Hồng bàn kỹ ý tưởng này, Trương Hồng chưa đồng ý ngay, bà hẹn về bàn với chồng rồi sẽ báo lại.


Đến cổng nhà trẻ, nhân lúc hai người lớn đang nói chuyện, Tống Yểu kéo tay Chu Tễ Niên chạy vèo vào trong.


“?”


Chu Tễ Niên thở hổn hển, đôi mắt tròn vo ngạc nhiên.


“Mau uống sữa đi!” Tống Yểu chống nạnh, bím tóc lệch sang một bên, mắt cười long lanh, mím môi thầm giục: “Anh quên rồi phải không, nhà trẻ không cho ăn đồ tự mang! Nhưng mà em để ý rồi, cô giáo không đến chỗ này, anh lén uống hết đi, em sẽ canh gác cho anh!”


Cuối cùng cũng có dịp dùng từ “canh gác” học được trong cuốn Ali Baba và 40 tên cướp, Tống Yểu hơi đắc ý.


Chu Tễ Niên nhìn hộp sữa ăn sáng, hôm nay là vị táo xanh - vị mà anh ghét nhất, chẳng muốn uống chút nào.

Nhưng mỗi lần mẹ đưa sữa, anh không nỡ nói không thích, không muốn thấy mẹ buồn; bà ngoại bảo mẹ đã mệt lắm rồi, anh không được làm phiền.


Cắm ống hút, Chu Tễ Niên nhíu mày, không chịu được mùi vị này, ngẩng lên đã thấy Tống Yểu đang chớp mắt nhìn chằm chằm vào hộp sữa trên tay anh.



“Uống nhanh đi chứ!” Thấy anh ngồi im như cục bột, cô lại giục.


“Anh không muốn uống.” Chu Tễ Niên ủ rũ nói, chính anh cũng không hiểu tại sao mình phải đi giải thích với con bé này.



“Sao thế! Sữa ăn sáng vị táo xanh ngon mà! Chua chua ngọt ngọt! Táo ngon thế, sao anh lại không muốn uống?” Tống Yểu khó hiểu.


“Em xin mẹ mãi mà mẹ không chịu mua vị này cho em, em còn chẳng tưởng tượng được nó ngon thế nào! Anh uống thử rồi nói cho em biết đi!”


Nhìn đôi mắt cong tít của cô, Chu Tễ Niên đưa hộp sữa sang: “Anh không thích uống, cho em đó.”


Tống Yểu như nhặt được báu vật, mặt rạng rỡ không tin được, hỏi lại: “Thật không ạ!”


 

Chu Tễ Niên gật đầu, thế là nhận được một câu “Cảm ơn anh!” ngọt như mía lùi.


Cô cẩn thận uống sữa táo xanh, như bơi trong biển ngọt hòa quyện giữa táo và sữa, hút rột rột vài lần đã hết sạch hộp sữa, uống xong còn tiếc nuối chép miệng.


Chu Tễ Niên không chịu nổi vẻ mặt hớn hở của cô, quay đi, lẩm bẩm: “Mấy bữa sau anh có sữa táo xanh, anh đưa em uống giúp được không?”


Trong đầu cô lóe lên mấy câu trong sách như “không ăn của cho không”, “không vì năm đấu gạo mà cúi đầu”, thú thật đứa nhỏ này có hiểu chúng nghĩa là gì đâu, sau một hồi phân vân liền vui vẻ gật đầu lia lịa.


Từ khoảnh khắc đó, cuốn số ghi chép trong đầu Tống Yểu vẽ một dấu bằng giữa “sữa táo xanh ngon nhất vũ trụ” và “Chu Tễ Niên ở tầng dưới, chỉ hơn mình chưa đầy ba tháng nhưng vẫn phải gọi là anh”.


Quả nhiên, Tiểu Bình chính là một quả táo xanh!

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo