Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Tống Yểu cũng chẳng đợi Trần Trinh Trinh trả lời thêm gì nữa, cô bối rối thoát khỏi cuộc trò chuyện. Vừa định tắt điện thoại thì một đống tin nhắn bỗng nhảy lên từ nhóm chat được ghim ở trên cùng.
Tin nhắn đến từ nhóm gia đình “Mái ấm nhỏ vui vẻ nhà họ Tống”.
Tống Yểu thật sự không ngờ hai người Tống Thanh Bình và Trương Hồng tuổi thì đã gần đầu sáu, đầu bảy, thế mà vẫn có thể chịu khó thức đến giờ này để thu dọn hành lý chuyển nhà, cô thở dài bất lực, mở nhóm ra xem.
Trước tiên là “ông bố cuồng con gái”, Tống Thanh Bình hết lời khen ngợi món ăn cùng tay nghề nấu nướng vốn dĩ bình thường của Tống Yểu, ông gửi một loạt biểu tượng cảm xúc xanh, đỏ khen ngợi cô con gái.
Sau đó lại dặn dò cô con gái ở nơi đất khách quê người đừng để tự làm khổ bản thân như mọi khi, muốn ăn gì thì ăn, muốn uống gì cứ uống, thiếu tiền thì bảo ông gửi liền, đừng cố chịu đựng một mình.
Trương Hồng đã quá quen với cảnh tượng tình cha con tình sâu nghĩa đậm này. Bà gửi vào nhóm vài tấm ảnh, toàn là những món đồ bám đầy bụi được tìm thấy ở xó xỉnh nào đó khi dọn dẹp đồ đạc chuyển nhà tối nay.
Tống Yểu đối phó ôn lại chút tình cảm bố con với Tống Thanh Bình, rồi cuối cùng kết thúc bằng câu nói quen thuộc rằng cô có đủ tiền tiêu, nên họ không cần phải lo lắng.
Sau đó, cô nhấp vào những bức ảnh Trương Hồng gửi, liền tìm thấy một đống dây và kẹp tóc tưởng đã bao giờ, chiếc tai nghe có dây đã biến mất từ lâu, mấy quyển nhật ký bặt vô âm tín suốt gần nửa năm... và cả chiếc máy quay phim DV cũ đã biến mất không dấu vết kể từ khi cô tốt nghiệp cấp ba, dù cho đã tìm kiếm khắp nơi.
Cô rót nước ấm vào chiếc cốc thủy tinh trên bàn. Một tay Tống Yểu nhắn tin cho Trương Hồng, năn nỉ bà giúp mình xuất ảnh và video từ thẻ nhớ của chiếc máy quay rồi gửi cho cô, tay còn lại thì từ từ nhấp từng ngụm nước.
Hiếm khi Trương Hồng vui vẻ, lập tức trích xuất video theo lời con gái. Trong túi còn thủ theo mấy cọc tiền riêng mà Tống Thanh Bình lén lút giấu đi thuở nào, bây giờ thì bị bà tịch thu khi dọn nhà.
Trên màn hình từ từ hiện ra một loạt ảnh và video Trương Hồng gửi, cô chạm vào để chúng mở ra xem.
Có bãi cỏ úa vàng lỗ chỗ hố to do bị đội bóng đá trường Thực Nghiệm giẫm lún, có cây ngọc lan trắng tội nghiệp dưới tòa nhà khối 12 bị mưa dầm ướt sũng, có hoàng hôn rực rỡ chỉ thuộc về giờ tự học buổi tối thời cấp ba, có kẹo thầy chủ nhiệm Lưu phát nhân dịp Quốc tế Thiếu nhi, có tiệc liên hoan kịch tiếng Anh do cô Lâm tổ chức vào lễ giáng sinh, có cảnh mọi người mồ hôi nhễ nhại mà vẫn bừng bừng nhiệt huyết trong những lần chạy thể dục buổi sáng lớp 12…
Trong khoảnh khắc những bức ảnh cấp ba chứa đựng ngàn lời chưa nói ấy lọt vào mắt Tống Yểu, quãng thanh xuân còn dở dang của cô chính thức khép lại bằng một dấu “chấm hết”.
Một vài ký ức non nớt của tuổi trẻ vừa ấm nóng, ẩm ướt, vừa nhoi nhói khó nói nên lời cứ thế ùn ùn kéo về.
Tống Yểu hít sâu, ngón tay run run mở đoạn video dung lượng gần 1GB vừa mới gửi đến.
Đoạn đầu là hành lang ồn ào, tiếng cười khúc khích ngay cạnh chắc là Trần Trinh Trinh đang khoác tay cô, tay còn lại cầm máy quay.
Ống kính chầm chậm lướt qua từng thân hình trong bộ đồng phục trắng, xanh, đen, chúng ngày một phóng to ra trước khung hình, đi qua hành lang dài ngập nắng, dừng một thoáng ở biển lớp 12/8 rồi vụt chạy vào phòng học.
Trên bục giảng là thầy dạy toán kiêm chủ nhiệm Lưu cùng với mái tóc vẫn còn rậm, ông đang nhiệt tình giảng giải cho một hàng dài học sinh đứng chờ mình giải bài.
Học sinh trực nhật đang hì hục lau bảng, phấn trắng bay khắp lớp, làm mờ ống kính, giống như màn hình TV cũ bị nhiễu sóng.
Ống kính DV muốn chuyển cảnh phải tốn kha khá thời gian để lấy nét. Không hiểu ý đồ ban đầu là gì, cô bé Tống Yểu mười bảy, mười tám tuổi hướng máy quay về phía Trần Trinh Trinh cùng tuổi, gương mặt cô bạn hơi nhòe, chỉ có chiếc khuyên tai bạc lén đeo là ánh rực lên.
Ống kính chậm rãi chuyển hướng, dừng ở chóp mũi ửng đỏ vì bị viêm mũi của Trần Trinh Trinh. Tống Yểu hai mươi ba tuổi nghe thấy bản thân mười tám tuổi cười hỏi: “Xin chào bạn Trần Trinh Trinh, mình phỏng vấn cái này nhé, bạn nghĩ bản thân năm 20 tuổi sẽ là người như thế nào?”
Trần Trinh Trinh đi về chỗ, tay thoăn thoắt cuộn tờ đề thi ngữ văn tháng mới làm với Lương Mẫn thành một cái ống, đưa lên miệng làm mic, vẻ mặt nghiêm túc: “Xin chào bạn Tống Yểu, rất vinh hạnh được tham gia phỏng vấn của bạn.” Nhưng ngữ điệu lại chứa đựng nụ cười không thể giấu: “Mình nghĩ năm 20 tuổi mình sẽ là một người giỏi giang, thi đỗ trường đại học danh tiếng, học ngành mình thích, là một Trần Trinh Trinh không khiến bản thân hiện tại hối tiếc.”
Cô nàng vừa đáp vừa cười rạng rỡ ngồi xuống, như quả bóng bay lơ lửng trên không trung đầy ắp những hoài bão tươi đẹp.
“Được, cảm ơn bạn đã nhận lời phỏng vấn, chúc bạn trở thành phiên bản người lớn như mong đợi!” Cô gái cầm máy quay là Tống Yểu chân thành chúc phúc, rồi lia máy sang bên cạnh. Lần này là bạn cùng bàn của Trần Trinh Trinh, Nhậm Kiều.
“Xin hỏi bạn học Nhậm, còn 100 ngày nữa là đến kỳ thi đại học, bạn muốn nói gì với kỳ thi hoặc với chính mình trong kỳ thi đó không?”
Đêm mưa ảm đạm ở London, Tống Yểu hai mươi ba tuổi bỗng dưng vớt lên một bao ký ức nặng nề, đoạn video này hình như là quay ngẫu hứng vào giờ ra chơi trước lễ tuyên thệ 100 ngày.
Nhậm Kiều vò mái tóc rối bù vì ngủ trưa, mắt còn lim dim nhưng đã hiểu ngay nội dung phỏng vấn, nhận lấy bài thi ngữ văn của Trần Trinh Trinh, hay còn gọi là micro tự chế, giọng nói ngái ngủ bắt đầu ăn nói lung tung.
“Ừm, còn 100 ngày nữa là thi đại học, mình muốn nói là: Cứ tới đây! Không thi được điểm cao hay học hành trầy trật cũng không phải tội tình gì, chuyện đó đâu có quyết định được cuộc đời đầy ắp hoài bão của mình, mình tin mình vẫn sẽ có một tương lai rộng mở tươi sáng!”
Cậu ta càng nói càng hăng, giọng nói cao vút, quả thật có hơi giống tư thế tự tin đầy mình của cậu ta trên sân điền kinh.
Tống Yểu mười tám tuổi vội cắt lời, cảm ơn qua loa rồi lập tức xoay người phỏng vấn bạn tiếp theo.
“Xin hỏi bạn học Trịnh Hiểu Thu, bạn muốn nói gì với ngôi trường Thực Nghiệm mà bản thân đã theo học ba năm không?”
“Bạn học Lý, bạn muốn nói gì với lớp 12/8 của chúng ta không?”
“Bạn học Điềm Điềm, thanh xuân của bạn còn điều gì tiếc nuối không?”
…
Những câu hỏi của Tống Yểu trong video như lời dẫn bị méo tiếng, ống kính lướt qua từng gương mặt non nớt, giọng nói tuy khác nhau nhưng lại giống nhau ở sự trẻ trung và sức sống dào dạt trong từng câu chữ.
“Mình muốn nói với Thực Nghiệm: Ngôi trường rác rưởi phá hỏng thanh xuân của tôi! Trả tiền lại cho tôi!”
“Lớp 8 ơi, mình yêu các bạn! Tính ra còn một trăm ngày nữa mới tốt nghiệp, thế mà mình đã bắt đầu nhớ lớp 8 rồi, yêu mọi người, yêu dáng đầu đồng loạt lúi húi làm bài, yêu tiếng đồng thanh trả lời câu hỏi trong giờ học, yêu sự dễ thương và hòa đồng của mọi người.”
“Thanh xuân có thể có nhiều tiếc nuối, chưa từng đứng hạng nhất, chưa từng nổi loạn yêu sớm, chưa từng có một kỳ nghỉ trọn vẹn… Nhưng có lẽ chính những tiếc nuối đó đã tạo nên một năm cấp ba trọn vẹn của mình.”
Video dần đi tới hồi kết, bóng dáng thầy Lưu trên bục giảng không còn nữa, bảng đen đầy chữ ngoằn ngoèo bị lau sạch, lớp học sáng bừng hoàng hôn của buổi chiều, các bạn trong lớp thu dọn bài tập còn dang dở, lấy sẵn sổ ôn tập, kẹp mấy cây bút vào vở, chờ chuông phát thanh vang lên sẽ ra sân tập hợp cho lễ tuyên thệ 100 ngày.
Ống kính DV hạ thấp, Tống Yểu mười tám tuổi cuối cùng cũng kết thúc cuộc phỏng vấn trẻ con nhất thời của mình, cô ngồi vào bàn học thở nhè nhẹ, máy quay đặt khuất sau núi sách bài tập, đề thi, vở ghi chép.
Từ thời kỳ Nam Bắc triều, cùng sự thống nhất vật chất của thế giới song song với câu thơ “Thời điểm tháng chín, tuần tự thuộc về cuối thu”. Còn sin30° và từ ‘ache’ cùng đổ vào dòng hải lưu Peru.
Thanh xuân trong video lắc lư, giây tiếp theo dừng lại ở chiếc MP3 trên bàn bên cạnh.
Tống Yểu 18 tuổi lật chiếc máy quay DV lại, chuyển sang chế độ tự quay.
Trên màn hình là cô bé với mái tóc đuôi ngựa cột cao, quầng thâm mắt hiện rõ, ở má có một nốt mụn tuổi dậy thì, không phải kiểu xinh đẹp, nhưng đôi mắt lại sáng long lanh.
Cô nghiêng mặt hỏi người chưa vào khung hình: “Anh đang nghe bài gì thế?”
“Ngày ngày.” Có người trả lời, giọng nói nhàn nhạt như những giọt mưa nắng bỗng rơi xuống giữa trời quang, sẽ nhanh chóng bốc hơi biến mất.
Ống kính dịch sang trái, khuôn mặt Chu Tễ Niên lọt vào, làm bừng sáng cả khung hình.
Anh đưa cho cô một bên tai nghe, cô nhận lấy, hai người vai kề vai, lặng lẽ nghe nhạc.
Ánh mắt anh dừng trên trang sách với dòng chữ “Vương Hậu Hùng”, còn ánh mắt cô thì rơi trên bàn tay đang chậm rãi làm bài tập của anh.
“Anh có gì muốn nói với em không?” Có lẽ đây là câu hỏi cuối cùng trong video.
Chu Tễ Niên từ tốn viết chữ “Giải” cùng dấu hai chấm, trong tai nghe vang lên tiếng Đào Triết đang hát “Anh muốn ngày ngày nói, ngày ngày nói”.
Anh khựng lại vài giây, chầm chậm mở miệng: “Không có gì muốn nói cả.”
Tống Yểu mười tám tuổi chống cằm im lặng nghe nhạc, đôi môi mím chặt chứa cả trăm từ muốn nói, mới vừa hé miệng đã bị tiếng chuông phát thanh cắt ngang, đành nhanh tay bấm nút ngừng quay.
Đoạn video dừng lại ở gương mặt áp sát vào màn hình của cô, từng đường nét da dẻ tuổi trẻ rõ ràng nét nào ra nét đó.
Đêm mưa ảm đạm ở London, Tống Yểu cầm ly thủy tinh đã cạn nước, ngẩn người nhìn bản thân năm mười tám tuổi trên màn hình.
Điện thoại cô nóng ran, màn hình hiện đầy ảnh Trương Hồng gửi, là một chồng nhật ký của cô, từ lúc mẫu giáo tập viết nguệch ngoạc đến lớp 12 ghi kín bài kiểm tra và lịch thi, từ nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo biến thành tròn vành ngay ngắn, từ vài chữ đơn giản đến mấy trang dày đặc.
Tuổi thơ, thanh xuân và quá trình trưởng thành của cô đều gói gọn vào những nét mực ấy, giờ đây trở thành dòng ký ức khiến tiếng trống ngực đập liên hồi.
Có lẽ Tống Yểu phải cảm ơn thói quen thích ghi chép của mình, có điều vừa mở ảnh đã thấy mấy chữ “Chu Tễ Niên”, hai mắt cô nhòe đi.
Như bị ai đuổi, cô vội tắt máy, mắt không biết nên nhìn đâu, đảo tới đảo lui thì rơi lên bức ảnh trên tường chụp cô và Chu Tễ Niên đứng cạnh nhau.
Tiếng mưa đập uỳnh uỳnh vào cửa sổ, đánh thức mớ suy nghĩ rối như bòng bong, cô chợt nhận ra cái ly nãy giờ cầm trên tay là ly thủy tinh hình Bambi ban nãy đưa cho Chu Tễ Niên.
“Thanh mai trúc mã.”
Cô lặng lẽ nhẩm chữ này trong miệng, không rõ nghĩa như thế nào, sắc thái ra sao, kết quả là một đêm trằn trọc khó ngủ.