Hạt táo - CHƯƠNG 2: Nước Chanh Mật Ong

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Sau khi đưa điện thoại cho Tống Yểu, Chu Tễ Niên nhìn đôi mắt cong cong của cô, bộc lộ rõ tâm trạng vui vẻ, anh từ từ uống cạn ly nước đã nguội trong tay.

Hai tay cô ôm điện thoại chăm chú nhìn chú chó nhỏ Phú Sĩ đang nhảy tưng tưng trên màn hình vì nghe thấy giọng cô, trái tim Tống Yểu mềm nhũn, nói những lời sến súa không biết ngượng với nó. Nhất thời, cô gần như quên mất Chu Tễ Niên đang đứng ngay cạnh mình.

Mãi cho đến khi khung thông báo điện thoại đột nhiên hiện lên vài dòng tin nhắn chưa đọc, “tình mẫu tử” dạt dào của cô mới bị cắt ngang, cô ngượng ngùng trả điện thoại cho Chu Tễ Niên.

Thấy anh vẫn đang cầm ly thủy tinh trống không, Tống Yểu đón lấy: “Để em rót thêm nước cho anh!”, rồi cô nhón chân chạy vào bếp, trông cứ như một cuộc “chạy trốn” ngộ nghĩnh.

Nghe tiếng anh nói chuyện điện thoại, Tống Yểu cố tình nấn ná trong bếp để tránh mặt.

Một ly nước cứ rót đi rót lại, cuối cùng vẫn rót vào cái ly in hình Bambi của cô.

Thôi kệ, kiểu gì chẳng uống, Tống Yểu nghĩ.

Hình như giọng anh hơi khàn?

Thế là Tống Yểu lại múc thêm vài thìa mật ong khuấy vào ly nước ấm.

Đến khi anh ngắt máy cô mới cầm ly nước bước ra, lẳng lặng nhét vào tay anh, sau đó lại ngồi xuống cái ghế đẩu nhỏ.

“Vừa về đã phải làm việc ngay rồi à?” Tống Yểu khẽ hỏi.

“Ừ, sáng mai vào đoàn quay một phim ngắn.” Anh nhấp từng ngụm nước nhỏ, nếm ra vị ngọt thanh: “Giữa trưa thì quay vài show truyền hình để quảng bá cho phim truyền hình vừa lên sóng.”

“Bận thế luôn à!” cô vô thức cau mày: “Vậy còn bệnh cảm cúm của anh thì sao? Có thời gian đi khám không?”

“Chỉ là cảm nhẹ thôi, ngủ một giấc là đỡ ngay mà.” Chu Tễ Niên đáp khẽ, cổ họng vẫn khàn đặc.

“Hay là em pha cho anh một gói thuốc cảm nhé? Anh bận như thế, phải đổi múi giờ liên tục, rồi còn hay đi công tác đột xuất, cố quá cũng không ổn đâu.” Tống Yểu vừa nói vừa định đứng dậy.

Mới vừa đứng lên, Chu Tễ Niên đã kéo tay cô lại.

Tay anh quá nóng, khiến trái tim cô bỗng chốc sôi ùng ục lên.

Chu Tễ Niên lắc đầu: “Không cần đâu, anh uống nước là được rồi, bụng rỗng không được uống thuốc. Em ngồi xuống nói chuyện với anh một lát đi.”

Tống Yểu lại ngồi xuống ghế đẩu, búi tóc đuôi ngựa buộc tạm đã lơi ra, phần đuôi tóc ẩm đung đưa lướt qua gáy hơi nhồn nhột, chỉ là giờ cô chẳng còn tâm trí đâu mà để ý, mọi sự chú ý đều đặt cả vào thứ đang dịu dàng nắm cổ tay cô… một bàn tay thấy rõ từng đốt xương.

“Sống ở nước Anh đã quen chưa?”

“Cũng tạm, mỗi ngày đều phải đọc rất nhiều sách, dịch rất nhiều tài liệu, viết rất nhiều thứ chẳng biết viết để làm gì, chắc là bận rộn rồi thì đành phải thích nghi thôi.”

“Còn anh thì sao, dạo này công việc thế nào? Em nhớ hình như có phim mới chuẩn bị ra mắt à?”

“Vừa quay xong một bộ phim, phim điện ảnh thì tuần trước đã lên sóng, trong tay còn hai bộ nữa, cộng thêm vài chương trình tạp kĩ, chụp ảnh tạp chí, tham gia vài tuần lễ thời trang, cũng khá mệt đấy.” Anh gượng cười, hiếm khi để lộ vẻ mệt mỏi.

Cô phải lăn lộn ở Anh mới miễn cưỡng đặt chân vào thế giới học thuật xa lạ kia, còn anh chỉ trong vỏn vẹn một năm ngắn ngủi đã hoàn tất quá trình lột xác từ một diễn viên trẻ có chút tiếng tăm thành ngôi sao nổi tiếng.

Tống Yểu thường thấy tên hoặc gương mặt anh xuất hiện trên các ứng dụng điện thoại, lần nào gặp cũng thấy có phần lạ lẫm.

Như thể, không biết tự bao giờ, “Tiểu Bình” và “Chu Tễ Niên” đã bắt đầu tách ra khỏi nhau, anh bỏ lại cô ở khu dân cư Ngọc Lan cũ kỹ tràn ngập hương hoa ngọc lan.

Dường như đây là lần đầu tiên bọn họ thật sự ngồi xuống trò chuyện nghiêm túc về chuyện “người lớn”, Tống Yểu có hơi mất tập trung.

Thật lòng mà nói, đúng là một đôi thanh mai trúc mã thất bại.

Trò chuyện vu vơ không đầu không cuối, Tống Yểu cảm thấy cổ tay mình nóng lên theo nhiệt độ từ tay anh, nhưng chẳng hiểu sao cô không dám rút tay ra, cứ để mặc anh nắm lấy như thế.

Mà kể ra Chu Tễ Niên hình như không nhận ra tay hai người vẫn đang kề cận nhau, cứ thong thả uống hết ly nước mật ong.

Cuộc trò chuyện của họ giống như mớ bong bóng xà phòng trong suốt trôi nổi trên mặt nước, phản chiếu tia sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời ấm áp, chỉ tiếc là hôm nay trời mưa.

Mà lần gặp mặt này cũng chỉ là một chiếc mặt nạ rỗng tuếch, bị cơn mưa đổ xuống vỡ toang, chạm nhẹ là tan.

Ly nước mật ong trong tay đã cạn sạch, căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng, tiếng chuông điện thoại đúng lúc reo lên.

Lúc này Chu Tễ Niên mới sực nhớ ra mình vẫn đang nắm cổ tay Tống Yểu, anh vội vàng buông tay, ánh mắt thoáng lúng túng, sau đó lấy điện thoại ra nghe.

Cô khẽ thở phào, hai tay đan lại, mười ngón tay đan vào nhau, nhiệt độ giữa hai tay không giống nhau.

“Ừ, chờ tôi dưới lầu đi.”

Anh chỉ nói một câu với đầu bên kia điện thoại rồi cúp máy, đặt ly xuống, đứng dậy cúi đầu nhìn Tống Yểu một cái, mí mắt cụp xuống, ánh mắt anh khiến cô nhớ đến những bông tuyết đầu mùa be bé mà cô ngửa mặt lên trời đón lấy vài hôm trước.

Bỗng dưng Tống Yểu không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, cô đành tập trung sự chú ý lên nốt ruồi nhỏ trên sống mũi anh.

“Anh đi trước đây.” Anh nói, rồi dịu dàng đưa tay sửa lại phần tóc mái loà xoà của cô, vừa như cái vuốt ve thoáng qua, vừa như một cái chạm dè dặt vào đóa hoa nhài đang lay lay trong cơn mưa phùn.

“Ừ. Anh đi đường cẩn thận.” Tống Yểu kiềm chế cơn xúc động muốn quay mặt đi tránh ánh mắt anh, đứng dậy tiễn anh ra cửa.

Cô kiễng chân lấy áo khoác treo cao trên giá xuống đưa cho anh, vừa xoay người lại thì thấy anh đang chăm chú nhìn bức tường dán ti tỉ thứ chỗ bàn học.

Đương lúc Chu Tễ Niên mặc áo khoác vào, Tống Yểu bỗng xoay người vào bếp, không biết cầm từ đâu ra mấy gói thuốc cảm cô mang từ bên kia đại dương về, tiện tay lấy thêm ổ bánh mì trong tủ lạnh mới mua tối nay, dúi tất cả vào tay anh, nghiêm túc dặn dò: “Tối nay hạ cánh xong thì nhắn cho em một tiếng, sau đó nhớ ăn chút gì rồi uống thuốc luôn, đừng để thành cảm nặng.”

Chu Tễ Niên ừ một tiếng, cầm lấy cây dù đã được máy sưởi hong gần khô, anh khẽ cười: “Nếu về có thời gian, anh sẽ gửi thêm ảnh và video của Phú Sĩ cho em.”

Mắt Tống Yểu như bóng đèn, còn Phú Sĩ chính là công tắc, đôi mắt cô sáng bừng lên ngay tức thì, gật đầu phấn khởi.

“Nhớ ăn uống đầy đủ, ngủ cho ngon, đừng làm việc quá sức.” Anh bổ sung: “Có chuyện gì thì tìm anh.”

Cô gật đầu qua loa.

“Được rồi, đóng cửa đi.” Anh nói.

Thật ra nên nói thêm gì nữa, chỉ là cô không nghĩ ra, đến khi phản ứng lại thì đã ngoan ngoãn đóng cửa theo lời anh, hơi nước và khí lạnh bên ngoài len lén chui vào phòng.

Chu Tễ Niên chưa đi được bao lâu, cửa căn hộ nhỏ lại có người gõ.

Cô thả cái bát đang rửa dở xuống, để hai tay ướt rượt đi ra mở cửa.

Ngoài cửa là Trần Triều mồ hôi nhễ nhại, hai tay xách đầy túi, dưới chân đặt mấy thùng đồ to.

Tống Yểu lúng túng vội đón lấy đống túi trên tay anh, mờ mịt không hiểu gì cả.

Không biết Trần Triều lấy từ đâu ra một chiếc khăn tay, vừa lau mồ hôi rịn trên mặt vừa nói: “Chu Tễ Niên nhờ tôi đưa cho cô, một ít đồ ăn ngoài và đặc sản mà ba mẹ cô với mẹ cậu ấy dặn mang. Ngoài ra có một bộ đồ, là hãng tặng khi đi chụp tạp chí, đồ nữ, mỹ phẩm với trang sức đại diện thương hiệu vẫn chưa mở, sách hình như là mấy quyển cô từng nói không mua được. Cô kiểm tra đi.”

Tống Yểu ngơ ngác, vội nói cảm ơn, Trần Triều tiện miệng đáp “đừng cảm ơn tôi” rồi vội vàng xoay người xuống lầu, mùi nước hoa nồng nặc còn vương lại.

Mở cửa xe ngồi vào, Trần Triều liếc qua gương chiếu hậu nhìn Chu Tễ Niên đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tay vẫn cầm mấy gói thuốc cảm, miệng buông lời châm chọc:

“Đưa đồ tới tận cửa nhà người ta rồi đấy.”

“Tôi thấy cậu rất hợp đóng mấy vai nam phụ si tình.”

“Rõ ràng quay ở Edinburgh, thế mà lặn lội bay một đường vòng từ London mới chịu.”

“Vừa hạ sốt xong, chẳng kịp ăn gì đã vội vã chạy đến đây dầm mưa.”

“Gọi cho người ta mấy cuộc đều bị từ chối, đến lúc sắp trễ chuyến mới chịu xuống, thế mà không dám đích thân đến đưa đồ.”

Tài xế Tiểu Uông lén vểnh tai hóng chuyện, nhưng mãi không chờ được nhân vật chính mở miệng, trong xe chỉ còn tiếng thở hồng hộc của Trần Triều vang vọng, thế là thất vọng đạp ga tăng tốc lao đến sân bay.

Tống Yểu xách hai túi đồ to ứ nự, tay bị nước thấm ướt làm quai túi mềm oặt, mãi đến khi nghe tiếng động cơ xe dưới lầu vang lên mới như bừng tỉnh, cô đóng cửa lại, xoay người đi vào nhà.

Cô đặt hai túi lớn xuống, kéo mấy thùng hàng vào trong, quyết định rửa nốt chỗ bát đang ngâm trong nước rồi làm gì thì làm.

Lau khô tay xong, Tống Yểu ra khỏi bếp, rồi ngồi xổm xuống bắt đầu sắp xếp đồ đạc. 

Đầu tiên là đặc sản mà Trương Hồng nhờ Chu Tễ Niên mang sang, có đủ loại mì ăn liền, kẹo ô mai mà cô yêu thích, những món ăn vặt chỉ có ở thành phố Hoài, và cả mấy quyển tạp chí văn học trong nước có đăng bài của cô. 

Tiếp theo là đồ ăn Trung Quốc mà không biết Chu Tễ Niên đóng gói ở đâu, có bánh bao và sủi cảo làm sẵn, xương sườn và thịt bò đã ướp, và cuối cùng là món dưa chuột đập dập, rong biển trộn mà cô từng nói là thèm trên vòng bạn bè.

Trong một chiếc hộp còn có một bộ quần áo, là áo khoác và áo len cổ lọ giống hệt của anh, nhưng nhỏ hơn vài cỡ, vừa vặn với cô. 

Bên dưới lót một chiếc khăn quàng cổ, chiếc khăn len lông cừu mà chỉ cần nhìn kiểu dáng là nhận ra ngay thương hiệu. 

Hộp khác thì đầy ắp mỹ phẩm và trang sức, cùng với mấy quyển sách mà cô chỉ nhắc đến vài lời trong các bài viết gần đây.

Thùng còn lại toàn là trang sức và mỹ phẩm, kèm theo vài cuốn sách mà cô từng nhắc thoáng qua ở góc bài viết hoặc trong vòng bạn bè gần đây.

Cô mím môi, từng món từng món được xếp lại, Tống Yểu lau tay, dựa vào bàn, lấy điện thoại ra nhắn cho anh.

Song: Đồ em nhận được rồi nhé, cảm ơn anh nha!

Kèm theo sticker Phú Sĩ nháy mắt do cô tự chế.

Chu Tễ Niên trả lời rất nhanh, cũng chỉ một câu đơn giản.

Chu Tễ Niên: Ngày mai London mưa, nhớ mang ô.

Tống Yểu bỏ điện thoại đã tắt màn hình vào túi áo, ánh mắt vừa rời khỏi màn hình liền bắt gặp hình ảnh mình trong gương, nom có hơi thảm hại.

Tóc bị cơn mưa làm cho ướt rũ rượi sau đầu, mặt mũi trắng bệch, môi chẳng có tí máu nào, chỉ có quầng thâm dưới mắt là rõ nét.

… Ôi trời, quên mất chưa gội đầu.

Nhận ra thì đã muộn, tuy có hơi xấu hổ, nhưng chốc lát sau Tống Yểu lại thả lỏng người.

… Anh vẫn chưa thấy bộ dạng khác thảm hơn của mình mà.

Nếu thật sự để tâm thì đã chẳng thích mình rồi...

Tống Yểu cắn môi, ngừng suy nghĩ vẩn vơ, đứng thẳng dậy, lần theo hướng ánh mắt ban nãy của Chu Tễ Niên, nhìn lên bức tường lộn xộn bên bàn học.

Hai bức ảnh chụp chung với Trần Trân Trân, một bức tốt nghiệp cấp 3, một bức tốt nghiệp đại học, một tấm bưu thiếp do Trì Xuân và Liên Thành cùng viết năm 18 tuổi ở Thượng Hải, một tấm polaroid chụp vội với họ trước ngày ra nước ngoài, một bức ảnh cả gia đình chia tay nhau ở sân bay...

Và một bức ảnh chụp chung giữa cô và Chu Tễ Niên.

Chắc là chụp hồi lớp 9 rồi.

Hồi ấy cô vừa nhận khoản tiền thưởng từ cuộc thi chính thức, hí hửng mua một chiếc máy ảnh film, lúc đó mới chơi nên không biết cách dùng, thế là quyết định kéo Chu Tễ Niên… người đi học, học thêm, về nhà cùng nhau, ra chụp đủ loại ảnh linh tinh.

Bức này chắc là chụp trước kỳ thi cuối cấp lớp 9, nhờ chị chủ tiệm trái cây A Mỹ ngoài cổng khu Ngọc Lan chụp hộ.

Rõ ràng hôm đó ánh sáng rất đẹp, vậy mà chị vẫn tốt bụng bật đèn flash, kết quả không ngoài dự đoán, ảnh bị cháy sáng.

Chu Tễ Niên không cười, mặt lạnh như tờ, có vẻ vẫn đang giận vì bị kéo ra chụp ảnh, còn cô thì ngơ ngác không hay, buộc hai bím tóc tết, môi thoa chút son dưỡng màu hồng nhạt của Mentholatum, tự mình nở nụ cười rạng rỡ.

Đó là bức cuối cùng trong cuộn phim, nhưng chụp xong rồi, Tống Yểu chần chừ mãi chưa đem đi tráng, bận rộn với kỳ thi, chọn trường và bao chuyện linh tinh khác. 

Mãi đến kỳ nghỉ đông năm lớp 10, cô mới ôm cả đống phim nhờ Chu Tễ Niên khi đi quay phim ở Thượng Hải rửa thành bản cứng dùm.

Bức ảnh này không hoàn hảo, nhưng Tống Yểu lại rất thích.

Khi ấy khu Ngọc Lan chưa bị tháo dỡ, hai gia đình đầy ắp những hạnh phúc vụn vặt mà ấm áp, còn cô và Chu Tễ Niên chỉ là những học sinh cấp hai hết sức bình thường.

Nỗi phiền muộn mỗi ngày khi đó là mớ bài tập ngày càng tăng thêm trong cặp sách, Chu Tễ Niên sẽ để cô uống ngụm đầu tiên của ly kem soda giá rẻ, còn cô thì sẽ tự nhiên cầm lấy ống hút uống một hơi, rồi nhét vào miệng anh một viên vitamin mà Trương Hồng dặn đi dặn lại phải uống mỗi ngày.

Trước khi đi du học, không hiểu vì sao, Tống Yểu gỡ bức ảnh này từ tường bàn học ở nhà để mang theo, rồi lại ngớ ngẩn dán lên bàn học phía bên kia đại dương.

Vậy... lúc nãy anh ấy nhìn đăm chiêu là nhìn tấm ảnh này ư?

Tống Yểu không tài nào hiểu nổi, có vẻ càng lớn càng khó mà đoán được suy nghĩ của Chu Tễ Niên.

Đầu óc rối tung, như cái tủ lạnh vừa bị nhét đầy những thứ hỗn loạn.

Vậy nên Tống Yểu quyết định cầu cứu, lại cầm điện thoại lên, tìm đến khung chat với Trần Trân Trân.

Song: Chu Tễ Niên vừa tới tìm tớ.

Rõ ràng giờ ở thành phố Kinh đã là hai ba giờ sáng, thế mà Trần Trân Trân  đang thực tập như trâu như bò ở Văn phòng luật Hồng Quyền, không biết đào đâu ra thời gian rảnh để trả lời ngay tin nhắn lập tức dù cho có chênh lệch tận bảy tiếng, cả đống dấu chấm hỏi và dấu chấm than được gửi đến.

Bị spam hoa cả mắt, Tống Yểu bất đắc dĩ cười.

Trần Trân Trân: Nếu tớ nhớ không nhầm, đây là lần đầu hai người gặp lại nhau sau khi cậu từ chối lời tỏ tình, đúng không!?

Song: Ừm.

Trần Trân Trân: Á a a a, tặng cho tớ một thanh mai trúc mã như vậy được không!

Trần Trân Trân: Chắc chắn anh ấy chưa hết tình cảm với cậu!

Trần Trân Trân: Rốt cuộc thì cậu từ chối Chu Tễ Niên vì cái gì vậy hả! 

Người ta là Chu Tễ Niên đấy!

Tống Yểu nhìn mấy dòng tin nhắn của Trần Trân Trân mà có thể tưởng tượng được giọng cô ấy qua từng câu, cô cắn môi, hồi lâu vẫn không gõ nổi một chữ, không chỉ đầu óc, mà cả trái tim cũng bắt đầu rối rắm.

Giống như bức ảnh bị cháy sáng kia, chỉ thấy mờ mờ bóng người, còn lại đều là khoảng trắng.

Song: Có lẽ… chính vì bọn tớ là thanh mai trúc mã đấy.

Kẻ thù trong tưởng tượng của tuổi trẻ, bỗng chốc biến thành đại diện cho những mộng mơ thiếu nữ trên trang giấy.

Nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quặc, đúng không?

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo