Hạt táo - Chương 1 : Ngày mưa ở London

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Buổi chiều tan học, bầu trời bắt đầu rắc những hạt mưa nhỏ li ti như hạt bụi.


Hôm nay Tống Yểu lại quên mang ô, nên đành phải kéo vành mũ lưỡi trai xuống thật thấp, ôm chặt chiếc túi đeo chéo vai được đựng đầy sách vở cùng máy tính vào lòng, cô siết chặt chiếc áo len dày cộm đã sờn chỉ, rồi bước đi thật nhanh dưới bầu trời lất phất mưa rơi. 


Trong tai nghe là bài nhạc R&B, tay nắm chặt túi cũng đã tê cóng vì lạnh. Cô vừa nép mình dưới mái hiên của các cửa hàng ven đường để tránh những hạt mưa li ti, vừa thầm cảm ơn vì may mà hôm qua chưa kịp gội đầu.


Qua vài góc phố, đợi hai lần đèn đỏ, rồi đi thẳng vài trăm mét nữa. 


Tống Yểu rảo bước thật nhanh vào khu chung cư của mình.


Sau đó lại hụt hơi leo lên mấy bậc cầu thang, rồi luống cuống lục lọi chiếc chìa khóa trong ngăn túi, cuối cùng cô cũng về đến "tổ ấm" nhỏ tại London của mình trước khi cơn mưa đổ xuống dữ dội hơn.


Căn hộ mà Tống Yểu thuê khá nhỏ và cũ, lại không ở khu trung tâm, nhưng bù lại là nó lại ở gần trường, đây cũng là lựa chọn hợp lý nhất mà cô có thể tìm thấy được ở Anh. 


Trong căn phòng chỉ vỏn vẹn 20 mét vuông, vừa đủ để kê một chiếc đệm đóng vai trò là giường ngủ, một bộ bàn ghế tự lắp ráp mua từ IKEA, một giá treo quần áo và tủ quần áo cũ, thêm một nhà tắm và bếp nhỏ hẹp đến mức khó xoay người, cùng với vô vàn sách vở chất đầy mọi ngóc ngách. Tất cả tạo nên một nửa cuộc sống của Tống Yểu tại nơi xứ người.


Cởi chiếc áo khoác ra, Tống Yểu dũ nhẹ những hạt mưa còn đọng lại trên áo, rồi kiễng chân treo nó lên góc cao nhất của giá. 


Cô lấy máy tính và vở ra khỏi túi, đặt gọn gàng trên bàn. Tháo chiếc mũ lưỡi trai đã ướt sũng và cuối cùng là cho ổ bánh mì vào chiếc tủ lạnh trống trải. 


Mái tóc hơi ẩm ướt vì hơi nước, cô liền tiện tay buộc đại thành một búi tóc cao.


Chiếc tai nghe Bluetooth vẫn còn trên tai, nó đang chuyển sang một bài hát ngẫu nhiên cùng với lời ca: “Đếm không hết bao đêm giao thừa ta ở cùng nhau, nếu vẫn còn vấn vương thì thật không đáng…"


Cô khẽ ngân nga theo lời bài hát. 


Tâm trạng buồn chán vì bị dính mưa bỗng trở nên vui vẻ trở lại khi cô mua được ổ bánh mì giảm giá ở cửa hàng bánh ngọt dưới lầu. 


Bánh mì có thể ăn trong hai ngày, vừa tiết kiệm thời gian, lại vừa có thêm chút tiền để mua sách gốc. 


Tống Yểu lấy cơm nguội trong tủ lạnh hâm nóng lại, sau đó mang ra vài gói rau củ đã được chia sẵn từ cuối tuần trước. 


Cô xắn tay áo lên, vừa lẩm nhẩm hát, vừa chuẩn bị bữa tối một cách cẩn thận.


Thịt bò được chần qua nước sôi, thái lát rồi cho vào bát. Cô thêm vào rau mùi và ớt xắt nhỏ, rắc một chút mè, giấm thơm và thì là, sau đó đổ dầu nóng vào để dậy mùi hương. 


Bỗng chốc căn phòng nhỏ lấp tức ngập tràn hương thơm. Tống Yểu nở một nụ cười thoã mãn, đặt cơm và món gỏi bò lên bàn.


Còn lấy điện thoại chụp một tấm ảnh bữa tối, gửi vào nhóm gia đình ba người của mình với Trương Hồng và Tống Thanh Bình, kèm theo một biểu tượng cảm xúc chú mèo đáng yêu.


Đợi mãi mà không thấy ai trả lời trong nhóm, cô bĩu môi. 


Có lẽ họ vẫn còn bận rộn với việc dọn nhà vào ngày mai? 


Cô thầm đoán, thôi thì, quyết định cầm đũa lên ăn.


Chuông điện thoại đột nhiên reo lên trong tai nghe, cắt ngang tiếng nhạc và làm gián đoạn bữa tối của cô. Cô khẽ thở dài, nhấc điện thoại lên mới nhìn thấy dòng chữ "Chu Tễ Niên" trên màn hình. 


Cô vô thức nín thở. 


Hơi thở nhẹ nhàng của anh vang lên trong tai nghe, bỗng làm cho cô cảm thấy nhột nhột ở tai, thế là vội vàng ngắt kết nối Bluetooth, tháo tai nghe ra, hơi hối hận vì đã không nhìn tên người gọi trước khi bắt máy.


"Tống Yểu."


Chỉ một tiếng gọi đầy đủ họ tên, Tống Yểu cảm thấy tai mình nóng bừng. 


Anh hỏi: "Em có đang ở nhà không?"


"Vâng, em đang ở nhà."


"Anh có thể lên gặp em được không?" Anh hỏi, giọng có chút khàn khàn.


"Hả?" Tống Yểu hơi bất ngờ, vội vàng đứng dậy chạy ra cửa sổ, nhìn xuống dưới qua lớp kính mờ ảo của màn mưa.


Tiếng mưa ồn ào. Châu Tễ Niên đứng bên đường đối diện chung cư, anh đang đứng che ô. 


Anh mặc áo len cổ lọ trắng và áo khoác gió lông cừu, quần jeans xanh bạc và giày thể thao đen, trông giống hệt một sinh viên trẻ ở ngôi trường gần đó. 


Qua cặp kính gọng đen, xuyên qua những hạt mưa lất phất, anh nhìn về phía cô. 


Mặc dù không cười, nhưng ánh mắt anh lại trở nên dịu dàng.


"Anh… anh lên đây nhanh đi! Đứng dưới mưa làm gì có khôn ra không hả!" Tống Yểu cảm thấy trái tim mình rối bời như một cuộn len đang bị mèo nghịch. Cô luống cuống quay đi, rồi đọc số phòng của mình.


Cúp điện thoại, Tống Yểu không kịp để ý đến bữa tối vẫn còn trên bàn. Cô vội vàng thu dọn quần áo vứt lung tung trên giường, ghế, rồi chỉnh sửa lại căn phòng vốn không quá bừa bộn. 


Cuối cùng, cô tìm ra một chiếc ghế đẩu nhỏ, đặt ở giữa phòng. Nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ quái. Căn hộ nhỏ của cô vốn không có ai ghé thăm, thế nên Tống Yểu chẳng sắm sửa đồ đạc để tiếp khách. 


Giờ ngay cả một chiếc ghế cho Chu Tễ Niên ngồi cũng không có. 


Có hơi đau đầu một chút, nhưng Tống Yểu cũng không còn thời gian để bận tâm nữa, vì ngay sau đó, tiếng gõ cửa đã vang lên.


Cô đi dép lê ra mở cửa, liền bất ngờ đối mặt với anh, bỗng chốc lại thấy lúng túng. 


Dường như anh lại gầy đi chút ít. Chắc là để giữ dáng vẻ hoàn hảo trước ống kính, cô suy đoán vẩn vơ, ánh mắt lướt qua khuôn mặt anh một cách vội vàng.


"Mời anh vào." Tống Yểu cố gắng làm cho giọng nói của mình không quá gượng gạo. 


"Sao anh lại đến London vậy?" Cô đón lấy chiếc ô còn đọng nước mưa từ tay anh, để nó dựa vào tấm thảm chùi chân.


"Anh đến Anh để chụp ảnh tạp chí, có đi qua London nên tiện ghé qua thăm em." 


Chu Tễ Niên ho nhẹ một tiếng. 


Tống Yểu sợ lạnh nên bật máy sưởi rất ấm, trong phòng nóng hầm hập. Anh cởi áo khoác ra cầm trên tay.


"Anh vào ngồi đi, em đi rót nước cho anh." Tống Yểu vội thúc giục, cô nói  hai người lại cứ đứng ở cửa nói chuyện thế này, trông rất kỳ cục. Rồi rất tự nhiên đưa tay nhận lấy chiếc áo khoác của anh. 


Chu Tễ Niên cao hơn một mét tám, áo khoác của anh cũng dài như người của anh vậy. Thế là Tống Yểu phải kiễng chân, treo nó cùng với áo khoác của mình lên góc cao nhất của giá.


Áo len trắng của cô là áo ngắn, sau khi giặt máy liên tục ở Anh thì bị co lại. Giờ cô kiễng chân, vươn tay lên, vạt áo lại bị kéo lên, để lộ một chút eo, làn da trắng mịn như sữa lúc ẩn lúc hiện. 


Chu Tễ Niên giống như đang bị bỏng, anh cúi đầu tháo kính, bước vào căn hộ nhỏ của cô, nhưng lại lúng túng không biết nên đứng ở đâu.


Mở tủ lạnh, ngón tay Tống Yểu vừa chạm vào chai nước khoáng lạnh thì chợt nhớ đến giọng nói khàn khàn cùng tiếng ho ngắn của anh. Thế là cô lại đóng tủ lạnh lại, không lấy gì cả. 


Bật ấm siêu tốc, trong tiếng nước sôi ùng ục, Tống Yểu tạm thời mất tập trung, trái tim cô cũng cuộn lên, sôi sùng sục như hơi nước. 


Ấm nước tự động ngắt, cô chợt tỉnh lại, rót nước sôi vào chiếc cốc thủy tinh đã có sẵn một nửa nước lạnh. 


Cô lấy mu bàn tay chạm vào cốc, ước chừng nhiệt độ vừa phải để uống rồi mới mang cốc ra ngoài.


Chu Tễ Niên không ngồi xuống, chỉ đứng bên bàn, cúi đầu nhìn những tấm bưu thiếp du lịch và ảnh chụp polaroid mà cô dán lung tung trên tường. 


Nghe tiếng bước chân của cô, anh ngước nhìn lại. 


Tống Yểu đưa cốc nước cho anh: "Anh uống chút nước đi." 


Cô chủ động ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ, rồi hất cằm về phía chiếc ghế kia, ý bảo anh ngồi.


Nhìn Tống Yểu co ro trên chiếc ghế đẩu nhỏ, Chu Tễ Niên không nói gì, ngoan ngoãn ngồi xuống, đưa cốc nước lên nhấp một ngụm.


Tống Yểu cứ thế ngước nhìn anh uống nước, cả hai đều im lặng, sự lúng túng cứ lặng lẽ lan tỏa trong căn phòng nhỏ. 


Ánh mắt cô rơi vào cổ anh, rồi trượt xuống bờ vai rộng, cánh tay săn chắc được phác họa dưới lớp áo len, rồi xuống cổ tay và ngón tay của anh, cuối cùng dừng lại ở chiếc cốc thủy tinh đang vơi dần. 


Lúc đó, Tống Yểu mới nhận ra rằng chiếc cốc thủy tinh mà cô luống cuống đưa cho Chu Tễ Niên là cốc của cô! 


Tá áo len bị cô vò nhàu trong tay, tiếng anh uống nước liền trở nên lớn hơn, yết hầu lên xuống theo từng nhịp.


Chiếc cốc thủy tinh vẫn còn một nửa nước, Tống Yểu thấy chiếc cốc quá to trong tay anh bỗng trở nên nhỏ bé. 


Những hình vẽ sặc sỡ và chú nai Bambi hoạt hình trên cốc nhìn kiểu gì cũng không hợp với khí chất của anh. 


Tống Yểu theo thói quen cắn môi, quay mặt đi. Cái bụng đang réo ầm ầm lúc nãy bỗng đầy ắp những cảm xúc khó tả.


Lần cuối cùng gặp nhau là khi nào nhỉ?


Tống Yểu cố gắng không nghĩ về chú nai Bambi của mình, lục lọi tìm trong ký ức, bụi bặm của ký ức lấp lánh dưới ánh nắng, hình như là trước khi cô ra nước ngoài?


Khi đó, anh vẫn đang quay phim, còn cố gắng thu xếp thời gian để cùng Trần Tú Lan, Trương Hồng và Tống Thanh Bình ra sân bay tiễn cô. 


Lời chia tay với bố mẹ thì đã nói rất nhiều rồi, cũng đã sang nhà thím Trần mấy bận, cứ nghĩ là đã chuẩn bị tinh thần để rời xa, nhưng đến sân bay, cầm tấm vé máy bay, cô vẫn rưng rưng nước mắt. 


Ngay cả Tống Thanh Bình cũng lén lau mắt.


Nhưng hình ảnh của Chu Tễ Niên trong ký ức lại mờ ảo, dù Tống Yểu có cố nhớ lại cũng không thể thấy rõ khuôn mặt hay biểu cảm của anh. 


Duy chỉ có cái ôm nhẹ nhàng trước khi lên máy bay là vẫn còn rõ mồn một. 


Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào cổ cô, Tống Yểu vẫn còn vô thức rụt cổ lại khi nhớ về đoạn ký ức đó.


Dù đó không phải là một ký ức đẹp, thậm chí có lẽ không có nhiều ý nghĩa, nhưng Tống Yểu lại không thể ngăn mình tiếp tục viết nên tất cả những gì liên quan đến anh. 


Đưa tay chạm vào khuôn mặt đang nóng bừng, cây bút ký ức của Tống Yểu chợt khựng lại, dừng lại mọi thứ.


"Anh bị cảm à?" 


"Em chưa ăn tối sao?"


Căn hộ nhỏ yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng nhạc dạo nhẹ nhàng từ loa cả nhà hàng xóm. 


Còn hai người đồng thanh lên tiếng.


"Chụp ảnh tạp chí ở ngoài trời, đồ mỏng quá." 


"Vừa định ăn."


Hai người lại cùng lúc mở lời. 


Tống Yểu mím môi, không hẳn là cười, chỉ là chiếc má lúm đồng tiền bên phải lại trũng xuống.


"Anh định đưa em đi ăn ở nhà hàng Trung Quốc, nhưng trời lại mưa, mà quán đó là quán ngoài trời." Anh nói với giọng Yểu buồn buồn, ngón tay anh gõ gõ lên hình chú nai trên cốc: "Tối nay anh sẽ rời London, chú dì nhờ anh qua thăm em."


"Thím Trương nhờ anh mang cho em một ít lạp xưởng, đồ khô gì đó. Mẹ anh cũng nấu mấy lọ thịt kho và nước hầm xương bảo anh mang qua. Lát nữa Trần Triều đến đón anh sẽ mang lên cho em." 


Chú dì trong lời của Chu Tễ Niên là Tống Thanh Bình và Trương Hồng, còn Trần Triều là quản lý của anh, Tống Yểu cũng đã gặp vài lần.


Họ thực sự có thể được coi là thanh mai trúc mã. 


Từ lúc sinh ra đã sống trong cùng một khu nhà, ở phòng trên phòng dưới. 


Thế nên lúc mẫu giáo, tiểu học, cấp hai, cấp ba đều học chung. 


Chu Tễ Niên đã từng thấy Tống Yểu khóc nhè khi thay răng, vừa đáng thương vừa buồn cười. 


Tống Yểu cũng đã từng thấy Chu Tễ Niên đỏ mặt, lúi húi giặt quần áo lót từ sáng sớm, khi mặt trời còn chưa mọc lên. 


Sau này, khi khu nhà được phá dỡ, bố mẹ hai bên còn cố tình chọn nhà đối diện trong cùng một khu dân cư. 


Lên đại học lại học chung một thành phố. 


Thế nên mỗi kỳ nghỉ hè và nghỉ đông, họ lại đi cùng một chuyến bay và một chuyến xe. 


Tất cả những mệt mỏi, uể oải, cùng với niềm vui khi về nhà, đều được cả hai cùng chứng kiến. 


Pháo hoa đêm Giao thừa cùng phản chiếu trong mắt, tiếng pháo nổ ồn ào không chỉ làm phiền giấc ngủ của một người. 


Thế nên khi đi chúc Tết, cặp mắt thâm quầng của cả hai khi nhìn thấy nhau cũng không nhịn được mà bật cười. 


Ngay cả việc dọn nhà vào ngày mai, hai gia đình cũng chuyển đến cùng một khu dân cư, ở tầng trên và tầng dưới, phong cách trang trí cũng được quyết định cùng nhau. 


Trương Hồng nói thích làm hàng xóm với Trần Tú Lan, còn Trần Tú Lan thì bảo hai người già chăm sóc nhau cũng tốt.


Nhưng những gì họ nghe nhiều nhất là những câu so sánh như "Hạnh Hạnh chăm học hơn Tiểu Bình", "Tiểu Bình ngoan hơn Hạnh Hạnh"…


Ngoài khu nhà Ngọc Lan, họ còn cùng sống trong một ngôi trường, một lớp học, thậm chí là cùng một lớp học thêm.


Mỗi tờ đề thi từ tiểu học đến cấp ba không chỉ thuộc về một người, mà được chuyền qua lại giữa hai gia đình. 


Những lời khen, hay phê bình của giáo viên trở thành đề tài buôn chuyện của bố mẹ. 


Một chút chuyện tầm phào cũng bị phóng đại thành tiếng ồn ào lớn. 


Ai tốt hơn, ai giỏi hơn, ai ngoan hơn. 


Họ lớn lên trong sự so sánh, tên của người kia trở thành một phản xạ có Yểu kiện. 


Dần dần, cái gọi là "thanh mai trúc mã" chỉ là một miếng dán đẹp đẽ dán trên một cuộc đua tuổi trẻ đang âm thầm nảy nở.


Có lẽ, thay vì yêu, Yểu đầu tiên mà hai người thanh mai trúc mã này học được lại là… ghen tị.


Nhưng sự nổi tiếng đột ngột của Chu Tễ Niên dường như là một cuộc chạy trốn. 


Anh rời khỏi "cuộc đua" trước cô một bước, sớm bước vào cái gọi là thế giới người lớn vô cùng tươi sáng. 


Mất đi "đối thủ", Tống Yểu bỗng cảm thấy hụt hẫng, như thể cô bỗng chốc trở thành kẻ thua cuộc. 


Cô lật lại những trang nhật ký cũ, gần như mỗi trang đều có bóng dáng của Chu Tễ Niên, trong đầu cô luôn văng vẳng tiếng anh khẽ cười gọi "Hạnh Hạnh". 


Rồi cô lại bỗng ngập ngừng, liệu cuộc đua tuổi trẻ kia có phải chỉ là một chấp niệm nặng trĩu mà cô tự mình tạo ra hay không.


Nghe Trương Hồng nhờ anh mang đồ cho mình, Tống Yểu lại đau đầu. 


Chắc chắn lại đầy ắp mấy túi đồ, tủ lạnh cũ của cô chắc chắn không thể chứa hết được. Hơn nữa, để một ngôi sao nổi tiếng mang những món đồ không mấy giá trị đó vượt biển, nghĩ thế nào cũng không hợp lý, cũng chẳng biết làm sao qua được hải quan nữa. 


Cô không kìm được mà nhíu mày, những nếp nhăn trên tà áo len của cô bỗng trở nên rõ ràng.


"Em ăn cơm trước đi." Chu Tễ Niên đứng dậy, nhường ghế cho Tống Yểu. 


Chiếc cốc thủy tinh vẫn nằm trong tay anh: "Anh chỉ qua thăm em một lát thôi." 


Tống Yểu chầm chậm đứng lên rồi lại ngồi xuống, cô cầm đũa lên. 


Mặc dù đồ ăn vẫn còn nóng, nhưng cô chẳng còn chút khẩu vị nào, vì cảm giác ánh mắt anh vẫn còn đang dõi theo mình. 


Thế là cô vội vàng nhai nuốt, ăn uống gấp gáp. Ăn xong, Tống Yểu dồn bát đĩa vào bồn rửa, không kịp dọn dẹp đã vội đi ra nói chuyện phiếm với anh.


"Anh ăn chưa?" Ăn xong cô mới chợt nhớ ra chưa hỏi anh, câu nói này cũng giống như đang tìm chuyện để nói. 


Chu Tễ Niên khẽ lắc đầu: "Không có khẩu vị."


"Ôi dào! Dù không đói cũng phải ăn chút gì đi chứ!" Tống Yểu có chút bối rối vì bản thân đã ăn một mình. Cô bắt chước giọng của Trương Hồng thường cằn nhằn mình: "Đêm nay bay về nước không biết mấy giờ mới hạ cánh. Em có chút bánh mì, anh ăn chút không, hay để em nấu cho anh một tô mì nhé." 


Anh chỉ tiếp tục lắc đầu, chuyển sang chuyện khác, anh hỏi cô: "Em có muốn xem núi Phú Sĩ không?"


Tống Yểu gật đầu lia lịa, đôi mắt hạnh nhân chớp chớp, nhìn chằm chằm vào anh không rời. 


Chu Tễ Niên lấy điện thoại ra, nghĩ đến Phú Sĩ, mấy chú cún khi chờ anh mở hộp thức ăn cũng nhìn anh bằng ánh mắt như vậy. 


Anh rất khó để có thể từ chối.


Phú Sĩ là một chú chó hoang mà Tống Yểu nhặt được vào kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp ba. 


Nó rất ngoan và cũng rất đáng yêu, luôn quấn quýt bên cô, nhưng vì Trương Hồng bị viêm mũi dị ứng nặng, nên kiên quyết từ chối cho cô mang chó về nhà, thậm chí còn tuyên bố: "Trong nhà này, chỉ có thể có một trong hai, hoặc là con, hoặc là con chó!" 


Tống Yểu ôm Phú Sĩ, một người một chó đôi mắt đỏ hoe, đáng thương ngồi co ro ở cầu thang, không biết phải làm sao. 


Trong đầu cô chạy qua hàng loạt hình ảnh của cô và Phú Sĩ phải ngủ ngoài đường, chưa kịp bước ra khỏi tòa nhà, cô đã tưởng tượng ra viễn cảnh bị đói rét trong tương lai.


Thế là sau một ngày bận rộn với các sự kiện ra mắt phim, Chu Tễ Niên trở về nhà, vừa mở cửa thang máy đã thấy Tống Yểu đang co ro đáng thương, trong lòng còn ôm một chú chó đốm trắng đen. 


Nghe thấy tiếng "đinh đong" của thang máy, cả người và chó cùng ngước nhìn anh, đôi mắt ướt át giống hệt nhau, giống như những hạt thủy tinh trong veo ngâm trong thứ soda ngọt ngào của mùa hè. 


Không cần Tống Yểu phải cầu xin, Chu Tễ Niên đã mềm lòng. Anh xoa xoa mũi, kiên nhẫn bế Phú Sĩ vào nhà, phía sau là một Tống Yểu mừng rỡ.


Thế nên, Tống Yểu có lý do chính đáng để mỗi ngày đến nhà anh một cách đúng giờ. 


Cô ôm chó chơi đùa, có lúc cuộn mình trên ghế sofa cùng Trần Tú Lan xem phim truyền hình lãng mạn giờ vàng. 


Có lúc lại dắt Phú Sĩ chạy đi chơi khắp công viên gần đó, hoặc ôm chó ngủ trưa trong phòng trống của anh. 


Chu Tễ Niên sau khi kết thúc các hoạt động quảng bá, luôn có thể tìm thấy vài sợi lông đen trắng cùng sợi tóc đen dài trên chiếc ga giường trắng mềm mại của mình. 


Rồi sau đó, anh lại hắt hơi suốt cả đêm.


Tống Yểu đã ra nước ngoài du học được nửa năm, chỉ có thể dựa vào vài tấm ảnh và video về chú chó mà Chu Tễ Niên thỉnh thoảng gửi đến để vơi đi nỗi nhớ nhung của mình. 


Nhưng cô lại ngại làm phiền ngôi sao nổi tiếng Chu Tễ Niên, thế nên chỉ có thể tăng tần suất trò chuyện với Trần Tú Lan. 


Trong các cuộc gọi video, cô lại lén lút tìm kiếm chú chó cưng của mình ở các góc cạnh, khiến Trần Tú Lan cũng không nhịn được mà ghen tị.


Chu Tễ Niên lấy điện thoại ra, mở ứng dụng giám sát thú cưng. Anh bật giọng nói, gọi một tiếng "Phú Sĩ", trên màn hình điện thoại, một chú chó đen trắng vẫy đuôi, chạy lúp xúp về phía âm thanh.


Tống Yểu kiễng chân, không kìm được mà ghé đầu vào màn hình điện thoại của anh. 


Búi tóc cao của cô lướt nhẹ qua cổ tay anh 


Hơi ẩm của London dường như vẫn chưa tan hết trên mái tóc dài của cô, thế là một vệt nước mưa nối tiếp nhau rơi trên da anh.

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo