Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
“Bài văn mình viết được đăng lên tạp chí văn mẫu rồi! Kiếm thêm được chút tiền nhuận bút nữa!
Tiền lì xì tích góp lâu nay cộng với tiền nhuận bút đủ để mua một cái máy ảnh mới.
Bỗng nhiên mình cảm thấy: cuộc sống giống như một trò chơi trực tuyến khổng lồ và những đồng tiền mình kiếm được là phần thưởng khi vượt ải, còn máy ảnh là món quà lớn đổi được sau khi hoàn thành một cấp bậc.
Mình chính là nhân vật chính xuất sắc nhất trong trò chơi này!
Còn Tiểu Bình là đồng đội của mình ^^”
[“Vở nháp Toán cấp 2 độc quyền của Hạnh Hạnh”]
Ngoài mặt Tống Yểu giả vờ thờ ơ nhưng nụ cười trên mặt không thể giấu nổi, cô đưa quyển tạp chí mới tinh ra trước mặt Tống Thanh Bình và Trương Hồng. Hai ông bà đang mải mê cắn hạt dưa xem TV, họ vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
Mãi đến khi cô dậm chân, hơi ngại ngùng thúc giục họ “Ba mẹ xem kỹ lại chút đi”, họ mới nhận ra trên bìa có in hai chữ “Tống Yểu” nhỏ xíu bằng mực chì.
Ông bà đồng loạt kinh ngạc, mắt chữ O mồm chữ A, trân trọng cầm lấy quyển tạp chí. Hai đỉnh đầu chụm lại. Đã lâu lắm rồi họ chưa đọc kỹ một quyển tạp chí nào như vậy.
Thật ra, Tống Thanh Bình và Trương Hồng không hiểu con gái mình viết gì cho lắm, chưa kịp hiểu những góc nhìn thay đổi liên tục, cũng không rõ mối quan hệ giữa “anh” và “cô” trong đây là gì, chưa kể câu từ bay bổng, hoa mĩ càng làm họ khó hiểu…
Thứ duy nhất họ có ở hiện tại là chút kiêu hãnh còn sót lại của những năm tháng tuổi trẻ, tuy phân nửa đã bị thời gian mài mòn đi. Đôi tay thô ráp, chai sần run run khó khăn lật từng trang giấy. Những nếp nhăn do thói quen cau mày ngày càng hằn sâu thêm khuôn mặt lấm tấm dấu vết của thời gian.
Họ cảm thấy khó khăn trước đống chữ nghĩa trên tay, nhưng vẫn lặng lẽ đọc từng câu từng chữ một cách nghiêm túc, đôi mắt bỗng dưng ươn ướt, miệng không ngừng thốt lên: “Giỏi quá!”, “Hạnh Hạnh viết hay thật!”, “Con gái chúng ta sẽ trở thành một nhà văn lớn!”...
Tống Yểu giấu tay ra sau lưng, ngón tay đan vào nhau như cuộn dây thừng bị rối, môi thì mím chặt.
Thật kỳ lạ, rõ ràng đây là một chuyện đáng để ăn mừng, nhìn thấy bố mẹ tự hào về mình thì cô cũng nên hạnh phúc và hãnh diện, vậy mà khoảnh khắc nhận ra ánh mắt ưu tư và ươn ướt của hai người, cô lại cười không nổi.
Trái tim cô chua xót, nặng trĩu, giống như quả mơ mùa hè chưa chín hẳn nhưng háo hức muốn phá vỡ lớp vỏ xanh để lớn lên.
Hít hít mũi, cô cố gắng kìm nén vị chua ngọt của quả mơ đang cuộn trào trong lòng, Tống Yểu lí nhí ngắt ngang cơn mưa lời khen của bố mẹ: “Con không giỏi như bố mẹ nói đâu! Tạp chí văn mẫu này dễ đăng bài lắm.”
Dù giọng điệu cô cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng gò má của cô ngay lập tức đỏ ửng lên như quả bóng bay nhỏ màu hồng, căng tròn vì vui sướng.
“Con còn nhận được một ít tiền nhuận bút nữa.” Tống Yểu vừa nói vừa cúi đầu, lúc sau cô lấy ra mấy tờ 100 tệ được gấp vuông vắn trong túi quần, vài sợi tóc buông lơi ôm lấy khuôn mặt và vành tai đang đỏ ửng của cô.
“Con muốn dùng số tiền kiếm được mời bố mẹ một bữa thật ngon vào cuối tuần này!” Cô hào hứng tuyên bố: “Và... con còn muốn mời cả Chu Tễ Niên đi cùng nữa ạ.”
Rõ ràng âm lượng của câu sau nhỏ hơn hẳn câu trước.
“Hạnh Hạnh nhà mình lớn thật rồi.” Trương Hồng thở dài cảm thán.
“Đây là những đồng tiền đầu tiên con tự kiếm được, đương nhiên con phải tự giữ gìn, tiêu xài thật cẩn thận, con cũng có thể gửi vào thẻ ngân hàng mẹ đã làm cho con, để tiết kiệm cùng với tiền lì xì tích góp trước đây.”
Tống Thanh Bình chậm rãi đóng quyển tạp chí lại, vô cùng trân trọng vuốt phẳng bìa tờ tạp chí, mặt lúc nào cũng tươi cười hiếm khi nghiêm túc như lúc này: “Cuối tuần này bố sẽ mời con và các bạn của con đi ăn một bữa thật ngon.”
Trương Hồng ngẩng đầu nhìn con gái dường như bỗng chốc lớn hơn hẳn, nhìn gương mặt non nớt, dáng người nhỏ nhắn và đôi mắt lấp lánh của con, bà cười hiền đồng tình: “Con bàn với các bạn xem, ăn mừng bài viết đầu tiên được đăng tạp chí của con, rồi tiện đi chơi một chút, con xem muốn ăn McDonald’s hay KFC, hay Pizza Hut hoặc lẩu, bố mẹ sẽ mời.”
Ngay lập tức bảo vệ được ví tiền nhỏ của mình và có thêm nhiều lựa chọn, đôi mắt Tống Yểu sáng lên như bóng đèn nhỏ, lại trở về dáng vẻ trẻ con, sự trưởng thành cố tỏ ra ban nãy bỗng chốc tan biến trong niềm hạnh phúc khi nghĩ đến KFC và McDonald’s.
Cô đếm trên đầu ngón tay những người muốn mời.
Đầu tiên chắc chắn phải mời Chu Tễ Niên, còn có Trần Trinh Trinh, thực ra cũng có thể mời Lý Tiện Du và Tông Thành Dự.
Thật ra Tống Yểu còn muốn mời cả đàn chị Hướng Cáp nữa!
Kết quả thi tốt nghiệp trung học vừa được công bố, chị ấy được đề tên trên bảng vàng của trường cấp ba thực nghiệm.
Mỗi lần đi qua cổng trường, Tống Yểu đều không nhịn được ngẩng đầu nhìn tên và điểm của chị ấy hết lần này đến lần khác.
Dù sao thì ai cũng thích đàn chị vừa xinh đẹp vừa giỏi giang ấy!
Cô cũng muốn nỗ lực học tập để bắt kịp đàn chị!
Còn chuyện ăn gì thì lại càng khó lựa chọn hơn!
Vài tháng trước, thành phố Hoài vừa liên tiếp mở mấy cửa hàng McDonald’s, KFC và Pizza Hut!
Ngay lập tức, các cửa hàng đã chật kín người, trẻ con đủ mọi lứa tuổi chen chúc trong các cửa hàng nhỏ xíu.
Một cây kem que cũng có thể đổi lấy những nụ cười ngọt ngào cả ngày dài, còn được sở hữu một chiếc "Family Combo" lại trở thành đề tài đắt giá để "vô tình" nhắc đến trước mặt bạn bè.
Tống Yểu mới chỉ đi ăn một, hai lần, đều là khi cô thi tháng đạt điểm tốt, Trương Hồng mới đồng ý cho đi; hoặc là thứ ba và thứ năm, khi đến nhà 201 ở tầng dưới, thím Trần bận họp đột xuất không kịp về nấu cơm, Chu Tễ Niên cầm tiền ăn thím Trần để lại, không chịu nổi ánh mắt cầu xin của cô, dẫn cô đi ăn. Vậy thì cô nên chọn đi đâu đây?
Suy đi tính lại, Tống Yểu chọn đi ăn McDonald’s.
Vì Chu Tễ Niên thích ăn bánh nướng đậu đỏ ở McDonald’s!
Giải quyết xong chuyện nhỏ, Tống Yểu lại bắt đầu suy nghĩ chuyện khác: Số tiền nhuận bút này nên dùng thế nào cho hợp lý?
Cô trằn trọc khó ngủ, lấy điện thoại Nokia phiên bản mới nhất ra, đây là phần thưởng của Tống Thanh Bình khi cô thi xong môn Sinh học và Địa lý.
Trùm chăn kín đầu, cô nóng đến ướt đẫm mồ hôi, ánh sáng xanh từ màn hình điện thoại lóe lên như đom đóm lúc ẩn lúc hiện trong đêm tối.
Không nghĩ ra câu trả lời, cô vào danh bạ tìm tên “Trần Trinh Trinh” rồi nhắn tin xin giúp đỡ.
Cô cẩn thận gõ từng phím nhẹ nhàng, nhưng tiếng bíp bíp vẫn không thể giấu được.
Tin nhắn gửi đi liên tục, Tống Yểu bắt đầu lo lắng tiền cước điện thoại tháng này.
May mắn thay, quân sư Trần Trinh Trinh, cô bạn thân am hiểu đủ loại tiểu thuyết thanh xuân, lặn lội khắp các diễn đàn, cuối cùng đưa ra lời khuyên đáng tin cậy, cô nàng còn chu đáo gửi thêm một tin nhắn ghi chú các điều cần lưu ý để hướng dẫn cô.
Sáng hôm sau, chiếc Nokia đặt bên gối hiếm hoi reo chuông báo thức trong kỳ nghỉ hè.
Tống Yểu ngáp ngắn ngáp dài tỉnh dậy, rửa mặt qua loa, ăn vội một cái bánh bao, rồi cầm theo một chai sữa tươi, cô báo cho Trương Hồng biết rồi vội vã ra khỏi nhà.
Cô nheo mắt, lên chiếc xe buýt lắc lư, cô chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Gió nhẹ buổi sáng mùa hè cùng bóng cây hòe xanh tốt bên đường khiến cô vừa mới tỉnh táo được một lúc lại bắt đầu buồn ngủ.
Sau nửa buổi sáng trên xe buýt, đi qua gần hết thành phố Hoài, giữa những ngày hè chập chờn, má cô bị ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào đỏ ửng ấm áp.
Khi loa phát thanh báo điểm đến, Tống Yểu dụi dụi đôi mắt gần như không thể mở được vì buồn ngủ, đứng dậy bước xuống xe, cuối cùng cũng đến nơi.
Cô đi theo các chỉ dẫn trong tin nhắn “Đi thẳng”, “Rẽ trái”, “Qua đường”, cô cuống cuồng đi theo, trước khi sắp choáng váng đến nơi, cuối cùng Tống Yểu cũng tìm thấy cửa hàng đồ kỹ thuật số đó.
Ngước nhìn biển hiệu “Viện nghiên cứu Tách Tách” được viết thô kệch treo trên cao, cửa hàng trang trí lòe loẹt màu mè, qua tủ kính trưng bày có thể thấy đủ loại thú bông rực rỡ vẫy gọi, mùi cà phê thơm ngát phả ra từ cửa kính đang mở…
Nhìn thế nào cũng chẳng thấy giống cửa hàng bán máy ảnh kỹ thuật số đàng hoàng!
Tống Yểu nhíu mày, nheo mắt trước ánh mặt trời đỏ rực, bắt đầu nghi ngờ độ tin cậy của tin nhắn từ Trần Trinh Trinh gửi.
Hít một hơi thật sâu, Tống Yểu nắm chặt ví tiền và điện thoại, bước chân vào cửa hàng kỳ lạ ấy.
Vừa mở cửa bước vào đã bị mùi cà phê đậm đặc ôm lấy, cô hít hít mũi, thò đầu nhìn quanh.
Một bức tường phủ đầy đĩa phim mới nhất và đĩa CD nhạc, bốn quầy trưng bày đủ loại máy ảnh, một góc chật chội chất đầy thú bông thủ công đủ màu sắc, bàn máy may cũ phủ tấm vải hoa trở thành quầy cà phê thời thượng... Cạnh cầu thang có kệ sách nhỏ và hai chiếc ghế gỗ nhỏ.
Trên ghế gỗ, hai người ngồi đối diện nhau, mở sách đặt trên đầu gối, cùng nhâm nhi ly cà phê nghi ngút hơi, vừa uống vừa nói chuyện khe khẽ, đó là hai người Hướng Cáp và Trần Chi Uẩn.
Bất ngờ gặp người quen, Tống Yểu đứng sững lại tại chỗ: “Đàn chị Hướng Cáp...?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Hướng Cáp ngẩng lên theo tiếng gọi, Trần Chi Uẩn cũng nhìn về phía cô, nụ cười trên mặt họ và bầu không khí thân quen, vui vẻ chưa kịp tan biến, đã bị Tống Yểu bắt gặp.
Cô luống cuống đứng ngây người, cảm giác mình giống như con thỏ lạc vào khu vườn bí mật, vô tình nhìn thấy một phần bí mật bị gió thổi bay lên.
Nụ cười trên mặt Hướng Cáp vẫn còn, chỉ là nhạt đi một chút, còn nụ cười của Trần Chi Uẩn lập tức biến mất, cúi xuống chăm chú đọc sách.
Cô ấy đứng lên, giọng nói nhẹ nhàng như ngọc: “Đàn em, em đến mua gì thế?”
Như thể bất ngờ đuổi kịp con thỏ tinh nghịch kia, Tống Yểu tỉnh lại, hơi căng thẳng, gáy nóng rát dưới ánh nắng.
“Em muốn mua một chiếc máy ảnh ạ.”
Hướng Cáp nhét quyển sách cô ấy đang đọc vào lòng Trần Chi Uẩn, bước tới gần cô, cúi đầu chỉ vào những chiếc máy ảnh dưới tủ kính, tỉ mỉ giới thiệu cho cô.
“Đàn chị, đây là cửa hàng của nhà chị mở à?” Tống Yểu lén nhìn Trần Chi Uẩn ngồi ở cầu thang, nhẹ nhàng hỏi.
“Cũng có thể coi là vậy, đây là cửa hàng của anh họ chị, chỉ là chị thấy ở đây cũng khá hợp để tự học hoặc đọc sách nên có thời gian rảnh là tới giúp anh họ trong coi cửa hàng.” Cô ấy tinh nghịch nháy mắt với Tống Yểu: “Chị cũng coi như có chế độ nhân viên, có thể giảm giá cho em.”
“Á á á! Cảm ơn đàn chị!” Sự ngại ngùng ban nãy liền biến mất, thay vào đó là niềm vui bất ngờ.
“Không có gì đâu.” Hướng Cáp cười tươi, lộ ra hai chiếc răng nanh đáng yêu, cô ấy tiếp tục nhiệt tình giải thích sự khác nhau giữa các loại máy ảnh.
Sau khi chọn lựa kỹ càng, Tống Yểu cẩn thận nâng lên chiếc Canon A590.
“Cái này còn khá mới, sản xuất năm 2008, rất nhẹ, có cải tiến chống rung và zoom, rất thích hợp mang theo để chụp ảnh.” Hướng Cáp nói rồi mở sổ sách trong cửa hàng và báo giá cho cô.
Tống Yểu mở ví nhỏ kiểm tra tiền, cúi người lại gần hơn để nhìn chiếc Canon A590 yên lặng trên quầy.
Hơi thở của cô phả ra lập tức tạo thành một lớp sương nhỏ trên thân máy màu xám đen rồi nhanh chóng tan biến, phản chiếu ánh mắt trong veo của cô.
Cô gật đầu, lấy tiền, thanh toán, mua máy.
Như đang ôm một chú mèo con mới sinh mềm mại và yếu ớt, Tống Yểu ôm chiếc máy ảnh đầu tiên của mình.
Khuôn mặt cô ửng đỏ, không phải vì bị nắng chiếu vào.
“Cảm ơn đàn chị! Em đi đây ạ!” Tống Yểu vui vẻ vẫy tay chào, chuẩn bị rời đi, nhưng vừa bước ra đã bị Hướng Cáp gọi lại.
Cô ấy nhanh chóng bước tới, cầm một ly cà phê Americano đã được đóng gói nhét vào tay Tống Yểu, nhỏ giọng nói bên tai: “Đây là cà phê anh Chi Uẩn pha cho em, anh ấy ngại không dám chào em, nhờ chị đưa em đấy.”
Đôi mắt Hướng Cáp cong lên như vầng trăng khuyết.
Tống Yểu hoàn toàn chìm đắm trong sự dịu dàng tuyệt vời của cô ấy, ôm cà phê và máy ảnh mà cảm thấy lâng lâng, bay bổng như ở trên mây. Trước khi rời đi, cô đứng lại nhìn qua cửa kính, tò mò liếc về phía cầu thang.
Thấy Hướng Cáp và Trần Chi Uẩn lại ngồi trên hai chiếc ghế gỗ nhỏ, dựa vào nhau, chậm rãi lật từng trang sách, trong mùi hương cà phê nhẹ nhàng.
Trên xe buýt về nhà, tim Tống Yểu rối bời.
Theo cách nói của cô bạn thân Trần Trinh Trinh, cô nên được coi là “fan couple” của Hướng Cáp và Trần Chi Uẩn, nhưng hôm nay bắt gặp cảnh thân mật bất ngờ của họ, cô chẳng nói rõ được là cảm giác gì.
Họ đang yêu nhau sao?
Nhưng họ vừa thi xong rồi mà! Họ phân biệt được đâu là thích, đâu là yêu chưa?
Giống như chơi trò gia đình vậy, cô luôn cảm thấy những đàn anh, đàn chị giỏi giang như vậy sẽ không chìm đắm vào những chuyện lãng phí thời gian như thế.
Hay là họ chỉ là bạn thân?
Nhưng cô và Chu Tễ Niên cũng là bạn thân, tuy gần gũi, nhưng không thân mật như vậy.
Tống Yểu không hiểu, đành không nghĩ nữa, dù sao cứ coi như cô chưa thấy gì là được rồi!
Bỏ gánh nặng ra khỏi đầu, tâm trạng của cô dường như cũng thoải mái hơn nhiều, cô ngân nga một bài hát nhỏ, nghiêm túc bắt đầu tìm hiểu máy ảnh mới của mình.
Ngồi trên xe buýt cả quãng đường mà không biết bao lâu, loa phát thanh báo điểm dừng “Khu dân cư Ngọc Lan” trước tiệm tạp hóa Kiến Hoa, Tống Yểu xuống xe.
Bước chân cô nhẹ nhàng đi về nhà, cô đưa máy ảnh lên chĩa về khu dân cư Ngọc Lan, mọi thứ quen thuộc đến phát chán bỗng nhiên hiện lên trong khung ngắm với một vẻ lấp lánh vừa xa lạ vừa rực rỡ.
Cầm máy ảnh vừa đi vừa chơi, từ trong ống kính nhận ra một thế giới hoàn toàn mới, nhưng cô lại không nỡ nhấn nút chụp, vừa sợ lãng phí dung lượng, lại vừa sợ lãng phí ý nghĩa đặc biệt của “bức ảnh đầu tiên.”
Mất đến sáu bảy phút cô mới đi đến trước tòa nhà D1.
Bất chợt một bóng hình quen thuộc xuất hiện trong khung ngắm, Tống Yểu vui vẻ vẫy tay về phía anh, gọi lớn: “Chu Tễ Niên!”
Và anh ngoái đầu đáp lại.
Trên mặt anh nở nụ cười.
Bàn tay cô hơi run, Tống Yểu lỡ bấm nút chụp ảnh.
Vậy là chiếc Canon A590 sản xuất năm 2008 này, bức ảnh đầu tiên do Tống Yểu chụp là…Chu Tễ Niên.