Hạt táo - Chương 14: Độc giả tuyệt vời nhất

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

“Toán khó quá… Lý khó quá… A a a a bắt đầu lo cho môn Hóa rồi TT!


Nhưng may mà mình có máy trợ giảng hiệu Tiểu Bình! Chỗ nào không biết hỏi chỗ đó!


Thích Tiểu Bình ^^.


Thảo nào bọn mình lại là thanh mai trúc mã!”


[Trích “Vở nháp môn Toán cấp hai độc quyền của Hạnh Hạnh”]


Một năm học Toán ở lớp bảy đã khiến Tống Yểu nhận ra rằng, mối tình đơn phương si dại của mình với môn Toán khó mà có được kết quả viên mãn. Và một năm học Vật lý ở lớp tám lại cho cô biết trước rằng, mối tình sâu đậm nhưng khổ sở của mình với môn Lý cũng có chiều hướng của một câu chuyện ngược tâm.


So với cảm giác “vùi đầu vào học mà cũng chỉ được điểm trung bình” của các môn tự nhiên, cảm giác hạnh phúc khi “dễ dàng giành được điểm cao toàn khối” của các môn xã hội đã khiến Tống Yểu sớm xác định lựa chọn theo ban xã hội của mình từ hồi cấp hai.


Mặc dù việc chinh phục thành công một bài toán khó sau khi đã nỗ lực nghe giảng và làm bài tập cũng mang lại cho cô cảm giác thành tựu không gì sánh bằng, nhưng Tống Yểu phải thừa nhận rằng, việc phân tích lực hay hình học giải tích đối với cô mà nói, giống như những ngày trời nồm ẩm ướt triền miên của phương Nam, là sự ẩm ướt không thể tránh khỏi cứ bám lấy da thịt.


Còn những môn Văn, Sử, Triết mà cô dễ dàng nắm bắt lại tựa như mùa xuân tươi đẹp với mặt hồ lấp lánh ánh nắng, là ngọn núi xuân mà cô có thể tự do chạy đến, là vườn địa đàng xinh đẹp của riêng mình.


Thế là Tống Yểu dành gấp đôi thời gian cho sách vở, khu vườn bí mật của việc đọc sách cũng từ tiệm sách nhỏ ở góc phố chuyển đến thư viện ít người lui tới của trường Thực Nghiệm. Phạm vi đọc của cô cũng mở rộng từ những tạp chí và truyện kể đơn giản sang tản văn và tiểu thuyết.


Vô số buổi trưa nghỉ ngơi trong tiết trời nắng ấm, Tống Yểu đều cuộn mình bên cửa sổ quen thuộc trên tầng hai thư viện, lật giở những cuốn sách cũ mèm đã ố vàng, sờn gáy. Bên cạnh cô là một chồng sách cao ngất đang chờ được đọc, trên bàn là một cốc nước ấm đầy dần vơi đi vì bốc hơi, nhưng mực nước vẫn không thay đổi, chỉ có hình ảnh phản chiếu của cành lá khẽ lay động trong nước.


Khung cửa sổ kính mờ phủ một lớp sương mỏng lên những chùm hoa hòe đang nở rộ. Gió thổi qua, hoa và lá lại nhiệt tình gõ vào cửa sổ gọi Tống Yểu.


Cô luôn mở hé cửa sổ một chút, thế là hương hoa ngọt ngào len lỏi vào thư viện, và cô có thể nghe lén được những lời thủ thỉ của bầy chim trên cành.


Trên chiếc bàn học khắc đầy những vết xước lạ, Tống Yểu đã đọc hết cuốn sách này đến cuốn sách khác, đã thấy một khu rừng Na Uy, cũng tình cờ gặp một ngôi chùa Vàng, đã trải qua tuổi mười bảy cô đơn, cũng đã nghe một khúc ca Đất Nện…


Trên những trang giấy cũ, cô bắt gặp những dòng chữ in từ đâu không rõ. Có người viết lời trữ tình, có người gạch chân những dòng quan trọng một cách ngay ngắn, có người viết những dòng vô nghĩa như “XX tớ yêu cậu”, cũng có những câu trừu tượng đọc không hiểu, và cả những công thức, ký hiệu toán học được nháp một cách khó hiểu.


Trong một cuốn sách không quá dày, thứ mà Tống Yểu lật qua bằng đầu ngón tay không chỉ là con chữ, mà còn là thời gian, vừa mỏng manh lại vừa nặng trĩu. 


Cô say sưa đọc những câu văn tuyệt mỹ, trái tim rơi vào giấc mộng được dệt nên bởi con chữ, dùng những khoảnh khắc được văn học tưới tắm này để nuôi dưỡng tuổi thanh xuân của mình.


Vì vậy, ngay khi cả khối tám của trường Thực Nghiệm đang chìm trong không khí căng thẳng của kỳ thi học sinh giỏi, Tống Yểu vẫn có thể dành ra những khoảng thời gian quý giá để đắm mình trong thư viện.


Dưới những tập đề thi thử là những tạp chí văn học và tiểu thuyết, trên giấy nháp ngoài các ký hiệu toán học, thì ở những góc nhỏ còn có những câu văn lủng củng.


Chính trong những ngày tháng như vậy, Tống Yểu đã nghiêm túc viết ra bài văn ra hồn đầu tiên của mình, dài khoảng hai, ba nghìn chữ. Con số này được coi là rất lớn trong thời học sinh, khi mà tám trăm chữ đã là tiêu chuẩn.


Cô còn cẩn thận chép lại một lần nữa bằng chữ Khải ngay ngắn trên giấy kẻ ô, rồi mặt đỏ bừng kẹp nó vào sổ nhật ký, nhưng lại không ngừng lấy ra đọc đi đọc lại.


Lần nào cũng có ý muốn sửa lại hoặc viết lại, nhưng lần nào cũng không nỡ đặt bút xuống, chỉ dùng đôi mắt để gọt giũa cho nó.


Chu Tễ Niên là độc giả đầu tiên của bài văn đó, và cũng là người hâm mộ đầu tiên của Tống Yểu.


Có lẽ anh sẽ không bao giờ quên được tần suất rung động của hàng mi cô khi cô hoảng hốt nhét ba trang bản thảo mỏng vào tay anh, giống như cánh bướm đang vỗ, một cơn mưa rào nóng rực trút xuống tim anh.


Cô vụng về và đầy mong đợi, thì thầm với anh: “Đây là bài văn em mới viết gần đây, anh xem giúp em được không?”


Và dĩ nhiên, Chu Tễ Niên đã ngay lập tức bỏ bút và bài tập đang làm dở xuống, bằng một thái độ thành kính, anh bắt đầu đọc ba trang bản thảo, đọc từng nét ngang, sổ, phẩy, mác và cả những nỗi niềm thanh xuân mà cô viết ra.


Thực ra, bây giờ Tống Yểu nhìn lại, chỉ thấy thật non nớt và nực cười.


Ở tuổi mười ba, mười bốn, có thể viết ra được thứ gì sâu sắc chứ?


Tất cả đều là sự tự mãn của “Tuổi trẻ không biết mùi sầu, cố viết câu thơ, ép mình sầu”. Những tình cảm hư cấu và tùy tiện dệt nên toàn là những lỗ hổng vụng về, những miêu tả khoa trương, tự cho là thông minh chỉ khiến bài văn trở nên hời hợt và đầy lỗi ngữ pháp.


Nhưng chính thứ vô bổ như vậy lại khiến Chu Tễ Niên dành cả nửa buổi tự học tối để thay đổi đủ cách khen ngợi cô.


Mặt Tống Yểu đỏ bừng như một trái táo Phú Sĩ.


Và một nhân vật nam chơi violin mà Tống Yểu tùy hứng viết trong bài, kết hợp với cốt truyện thầm mến quen thuộc của thể loại văn học ngược luyến tuổi teen, rõ ràng là một tình tiết nhàm chán, nhưng lại khiến Chu Tễ Niên bỗng dưng rối loạn tâm trí.


Cả một đêm trằn trọc không ngủ được.


Là mình ư?


Là đang ám chỉ mình đúng không?


Hay là mình nghĩ nhiều rồi?



Từng câu hỏi một như những con sóng triều dâng, khẽ ăn mòn bờ của trái tim.


Rồi ngày hôm sau, Chu Tễ Niên vác hai quầng thâm mắt đậm đặc, ngáp dài ngáp ngắn, sau đó vờ như vô tình kẹp mẩu giấy ghi lại các địa chỉ gửi bản thảo mà anh đã mất ngủ lục tung đống tuần san* văn học của  Trần Tú Lan để tìm thấy, sau đó kẹp vào sách Ngữ văn của cô trong giờ đọc buổi sáng.


*Tuần san: là một loại ấn phẩm báo chí hoặc tạp chí được xuất bản đều đặn mỗi tuần


Tống Yểu ngẩn người nhìn một loạt địa chỉ liên lạc, cái miệng đang đọc “Đào hoa nguyên ký” bỗng dừng lại, há tròn thành hình chữ O.


Cô quay đầu lại, giơ cao cuốn sách để che mặt, rồi ngẩng lên nhìn chằm chằm Chu Tễ Niên, dùng đôi mày nhíu lại để âm thầm hỏi anh.


Chu Tễ Niên liếc cô một cái, dùng khẩu hình miệng không phát ra tiếng để trả lời: “Gửi bài đi.”


Chỗ ngồi được đổi mỗi tháng một lần, và tháng này họ lại ngồi ngay cạnh cửa sổ.


Chu Tễ Niên đứng ngược sáng cầm sách, giống như một cây bạch dương nhỏ, ngọn tóc anh vương chút nắng, trông như một chú chó Golden nhỏ lông xù.


Đầu óc Tống Yểu rối tung, bài “Đào hoa nguyên ký” thuộc làu làu bỗng trở nên mơ hồ, tim cô đập thình thịch.


Rõ ràng anh không hề lên tiếng, nhưng hai chữ “gửi bài” lại cứ vang vọng bên tai cô suốt cả ngày.


Trần Trinh Trinh nhạy bén nhận ra sự khác thường của Tống Yểu.


Thế là ngay khi tiếng còi báo hiệu giờ hoạt động tự do của tiết thể dục vang lên, cô bạn đã khoác tay Tống Yểu chạy đến căng tin.


Cô ấy mở tủ lạnh, trong làn hơi lạnh phả vào mặt, lấy ra hai chai nước C sủi, một vị bưởi, một vị chanh.


Trần Trinh Trinh hào phóng quẹt thẻ học sinh thanh toán, rồi nhét chai nước vị chanh mà Tống Yểu thích vào lòng cô.


Cô ấy vuốt ngược phần tóc mái đã ướt đẫm mồ hôi sau khi chạy 800 mét ra sau, Trần Trinh Trinh vặn nắp chai, uống một hơi dài để dập tắt cơn nóng ran trong lồng ngực, rồi mới dịu giọng hỏi: “Hạnh Hạnh, cậu sao thế? Cứ thấy cậu lơ đãng cả ngày nay ấy.”


Tống Yểu cũng vặn nắp chai nước, hơi lạnh tỏa ra từ thân chai làm cô rùng mình, cái đầu đã lơ mơ cả ngày dưới trời nóng được làm mát, lý trí cũng dần quay trở lại.


Vị chanh chua ngọt trôi xuống dạ dày, cô lắc đầu, đuôi tóc ngựa vung vẩy, theo phản xạ né tránh câu hỏi: “Không có gì đâu.”


Nhưng Trần Trinh Trinh đâu có tin, cô bạn tiếp tục truy hỏi: “Tớ không tin đâu! Sáng nay cậu nói gì với Chu Tễ Niên vậy? Đừng tưởng tớ không thấy hai cậu thì thầm với nhau nhé!”


“Cậu ta cãi nhau với cậu à?”


“Hay là… cậu ta tỏ tình với cậu?” Trần Trinh Trinh và Tống Yểu sóng vai đi dưới bóng râm, cô bạn ấy đoán già đoán non.


Nhưng vừa nghe đến câu này, Tống Yểu như bị giẫm phải đuôi, cả người xù lông lên.


“Cậu nói linh tinh gì vậy!” Mặt cô nóng bừng lên không kiểm soát, cô cố gắng nghiêm mặt: “Bọn tớ là thanh mai trúc mã!”


“Thanh mai trúc mã thì không được yêu nhau hả?” Trần Trinh Trinh không nhận ra có gì không ổn, chỉ cố tình trêu cô, vẻ mặt đỏ bừng của cô bạn trông thật đáng yêu: “Tớ thấy trên Tấn Giang có bao nhiêu truyện viết về thanh mai trúc mã đấy! Ngọt cực kỳ luôn!”


“Thanh mai trúc mã cộng với yêu thầm rồi lại xa cách gặp lại! Thật sự là hay không thể tả!”


Trần Trinh Trinh là một fan cứng cấp mười của tiểu thuyết ngôn tình, cứ nhắc đến chủ đề này là bao nhiêu mệt mỏi sau khi chạy 800 mét đều tan biến hết, cô ấy hăng hái giảng giải cho bạn mình: “Tối qua tớ lén lên máy tính đọc một cuốn về thanh mai trúc mã hay lắm! Nam nữ chính là thanh mai trúc mã, nam chính yêu thầm nữ chính từ lâu, sau này nam chính trở thành ngôi sao lớn, trong buổi biểu diễn đã hát bài ‘Mỗi Ngày’ tặng cô ấy!”


“Hu hu hu thật sự ngọt ngào và hay lắm luôn!” Trần Trinh Trinh vừa uống nước vừa kể lại tình tiết cuốn tiểu thuyết mà cô ấy đã thức đêm để đọc, ngay cả vị bưởi chua cũng trở nên ngọt ngào lạ thường.


Nhưng mặt Tống Yểu lại càng lúc càng đỏ, chai nước C sủi vị chanh xoay mấy vòng trong tay mà vẫn không biết nên uống thế nào.


Cô mở miệng mấy lần, bao nhiêu lời phản bác và ngăn cản đều dồn hết lên đầu lưỡi, nhưng lại không thể chen vào được dòng lời nói ngày càng hưng phấn của Trần Trinh Trinh.


Nhưng may là cô bạn ấy đã bị cuốn theo mạch truyện từ tối qua, không còn bận tâm đến chuyện của Tống Yểu và Chu Tễ Niên nữa, chỉ chăm chú liệt kê các loại tiểu thuyết ngọt ngào về thanh mai trúc mã, từ những cuốn lành mạnh cho đến những cuốn mười tám cộng, nghe đến nỗi Tống Yểu phải đỏ mặt tía tai.


May mà chuông hết giờ vang lên kịp thời cắt ngang lời của Trần Trinh Trinh, cho Tống Yểu một chút thời gian để thở.


Nhưng mấy chữ “thanh mai trúc mã” bắt đầu cùng với “gửi bài” tay trong tay nhảy vũ điệu thỏ con trong cái đầu có dung lượng hạn hẹp của cô.


Thế là, nhân một buổi chiều cuối tuần lớp học thêm Toán tạm nghỉ, Tống Yểu mang theo mấy chiếc phong bì giấy kraft, bên trong là bài văn mà cô đã cẩn thận chép lại mấy bản. Cô trộm vài con tem trong bộ sưu tập của ba Tống Thanh Bình, trịnh trọng dán lên, rồi ghi địa chỉ người nhận trên mẩu giấy mà Chu Tễ Niên đã đưa cho cô lên phong bì.


Cầm mấy lá thư trong tay, giống như đang ôm một chú thỏ con đầy năng lượng, đập vào lòng cô khiến cô bồn chồn không yên.


Rồi cô đội nắng, đạp xe đến bưu điện thành phố Hoài.


Hai tay ôm lấy mấy phong bì, cô vô cùng thành kính thả từng lá thư vào hòm thư màu xanh đậm.


Lúc đó Tống Yểu không biết rằng: Thứ cô gửi đi không chỉ là con chữ, mà còn là giấc mộng văn chương của mình.


Chỉ là sau này, một ngày nọ, ba Tống Thanh Bình lật giở cuốn album sưu tập tem của mình, nhìn thấy mấy ô trống đột ngột, ông vô cùng thắc mắc. 


Ông lục tung cả căn hộ 301 mà vẫn không tìm thấy mấy con tem bị mất, đành phải vỗ đầu, tự trách mình già rồi nên trí nhớ kém.


Mấy ngày đó, cứ đến bữa cơm là từ căn hộ 301 lại thoang thoảng mùi canh đầu cá nấu đậu phụ, ăn liền mấy ngày khiến Tống Yểu sợ đến phát khiếp.


Sau khi gửi đi một phần tâm sự của mình, Tống Yểu buộc phải đối mặt với đồng hồ đếm ngược hai con số cho kỳ thi học sinh giỏi, cô tạm gác việc đọc sách sang một bên, lao vào học hành như để che giấu điều gì đó.


May mắn là đề thi năm đó không khó, cô cũng đạt được số điểm lý tưởng như dự kiến, vui vẻ bước vào kỳ nghỉ hè.


Đôi khi Tống Yểu cũng nhớ đến mấy lá thư không rõ tung tích kia, cô lo lắng không biết chúng có được gửi đi không, nghi ngờ có bị thất lạc không, nhưng thực ra, cô sợ nhất là bị từ chối đăng bài.


Rồi cô lại dùng việc đọc sách gấp đôi để quên đi chuyện đó.


Cho đến một buổi chiều hè oi ả, tiếng điều hòa kêu vù vù, cửa căn hộ 301 có tiếng gõ.


Cô tùy tiện đi chân trần ra mở cửa, cứ ngỡ là Chu Tễ Niên lên lầu để cùng cô làm bài tập hè.


Nhưng vừa mở cửa, thứ cô nhận được lại là một cuốn tạp chí văn học của tháng đó, kèm theo một lá thư và vài trăm nghìn đồng.


Bài văn của cô đã được đăng.


Điều kỳ lạ là, khi lật giở cuốn tạp chí, tìm đến trang có bài viết của mình, nhìn dòng tít lớn bằng chữ in, người đầu tiên Tống Yểu nghĩ đến lại là…


Chu Tễ Niên.

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo