Hạt táo - Chương 13: Khúc hoà tấu nắm tay

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

“Cuối cùng mình và Tiểu Quả cũng thôi học lớp tiếng Anh cuối tuần rồi. Vậy là mình có thời gian để đọc nhiều sách hơn, và cũng có thể tiếp tục lắng nghe tiếng violin vẳng lên từ căn hộ 201.


“Đầu ngón tay anh ấy có một lớp chai mỏng, còn đốt đầu tiên của ngón giữa bên mình cũng có một cục chai dày và biến dạng. Đó là vết chai của dây đàn và bút mực.


Vở nhạc “Lương Chúc” rất hay, và “Rừng Na Uy” cũng rất hay.


Ở tuổi 14, mình đã mơ về mùa hè năm 18 tuổi, và mình có dự cảm, đó sẽ là một mùa hè thật rực rỡ.”


[Trích “Vở nháp môn Toán cấp hai độc quyền của Hạnh Hạnh”]


Một tuần quân sự trôi qua, nửa học nửa rèn luyện, thỉnh thoảng xen kẽ vài hoạt động trang trí lớp và bầu chọn cán bộ.


Hướng Cáp hòa nhập rất tốt với các em khóa dưới, các bạn nữ đều thích quây quần bên cô ấy, các bạn nam cũng có thể ngượng ngùng bắt chuyện vài câu. Còn Trần Chi Uẩn thì vẫn giữ thái độ không nóng không lạnh, mặt lúc nào cũng lạnh tanh, thỉnh thoảng đáp lại vài câu của mấy đứa nhỏ hoạt náo, thỉnh thoảng từ chối mấy mẩu giấy màu hồng của những cô bé mặt đỏ bừng, và thỉnh thoảng, lại lén nhìn Hướng Cáp.


Sau một tuần, 42 thành viên của lớp 7A1 đã trở nên nửa lạ nửa quen, không khí lớp học cũng hòa hợp hơn hẳn, tiếng thì thầm trò chuyện trước và sau giờ học cũng nhiều hơn.


Thầy Triệu thấy thời cơ đã chín muồi, sau khi tham khảo phần tự giới thiệu của cả lớp và phỏng vấn riêng từng em, cuối cùng thầy đã quyết định được danh sách ban cán sự lớp vào ngày cuối cùng của kỳ quân sự.


Nhờ ơn Trần Tú Lan, Chu Tễ Niên vững vàng ngồi vào chiếc ghế lớp trưởng.


Còn Tống Yểu cũng được thơm lây, cứ ngơ ngơ ngác ngác mà trở thành Bí thư Chi đoàn, làm mẹ Trương Hồng vui đến nỗi ngay tối hôm đó đã lôi mấy chén yến sào cất kỹ dưới đáy tủ bao năm nay mang sang nhà 201.


Lý Tiện Du, người đã làm lớp trưởng suốt sáu năm tiểu học thì buồn thiu chấp nhận vị trí lớp phó Văn nghệ. Tông Thành Dự thì nhờ vẻ ngoài thư sinh đeo kính mà “lừa” được chức lớp phó Học tập, còn Trần Trinh Trinh với tính cách trầm tĩnh cũng được làm tổ trưởng như ý muốn…


Mỗi người đều đang dần điều chỉnh vị trí của mình trong cuộc sống cấp hai đầy những bước tiến lớn.


Tháng đầu tiên đi học, ai cũng đang dò dẫm độ khó của chương trình, chưa hiểu được dạng đề thi, chưa bắt kịp nhịp độ trên lớp, cũng chưa rõ trình độ của những người bạn cùng chơi cùng đùa giỡn bên cạnh.


Ngay trong kỳ thi tháng đầu tiên, sự phân hóa đã hiện ra rõ rệt.


Một bộ phận học sinh mới vì chưa nắm được bài vở nên cứ lặp đi lặp lại những kiến thức đã học. Một bộ phận khác thì lại chẳng coi trọng, đối phó cho qua. Vấn đề thái độ được thể hiện rành rành trên bảng điểm.


Chiều thứ ba môn thi cuối cùng là Sinh học, tối hôm đó đã có những tin đồn về điểm số được lan truyền, khuấy động tâm lý vốn đã nhạy cảm của bọn họ sau kỳ thi.


Ví dụ như: Nghe nói toàn khối có bảy tám bạn được điểm tuyệt đối môn Toán!


Hay là: Hình như điểm Ngữ văn cao nhất khối là ở lớp mình, bài văn chỉ bị trừ có hai điểm thôi!


Rồi lại: Nghe đồn điểm trung bình môn tiếng Anh của lớp 7A1 gần 140 điểm!


Đủ loại tin tức bay khắp nơi, không khí trong giờ tự học buổi tối cũng vì thế mà trở nên xôn xao, nhưng bàn của Chu Tễ Niên và Tống Yểu lại yên tĩnh một cách lạ thường.


Chu Tễ Niên hoàn toàn tự tin vào trình độ và trạng thái học tập của mình, nên dĩ nhiên chẳng sợ những tạp âm này làm phiền, anh chỉ chuyên tâm đối chiếu đáp án vừa phát để chữa bài.


Còn Tống Yểu thì chẳng có hơi sức đâu mà để tâm đến những chuyện này, cô đang say sưa đọc cuốn “Hồng Nương” của Giản Trinh mà cô mượn được từ một kệ sách bám bụi trong thư viện trường.


Tống Yểu của tuổi mười hai, mười ba thực ra vẫn chưa hiểu hết những nỗi buồn và niềm vui được diễn tả qua những câu chữ đẹp đẽ ẩn ý trong sách.


Cô chỉ biết rằng khi đọc những câu văn ấy, tim cô dường như bị một viên sỏi cuội trôi theo dòng suối trong veo khẽ gõ vào, tạo nên một cảm giác không nói nên lời.


Thế là cô cứ đọc đi đọc lại bài “Tháng tư xé lụa”, đọc đến nỗi phải thở dài thườn thượt, đọc đến nỗi phải khẽ buông tiếng thở than.


Đọc đến mức Chu Tễ Niên phải dừng cây bút đang viết lại dàn ý cho câu toán cuối cùng trên giấy nháp, quay sang nhìn cô.


Rồi anh thấy đôi mày cô khẽ nhíu lại, đôi môi mím chặt, khiến anh bất giác liên tưởng đến một trái hạnh xanh chua đến ê cả răng.


“?”


Anh thấy khó hiểu, tại sao tim mình dường như cũng đang chua theo?


Tống Yểu nhẹ nhàng gấp sách lại, nhét vào hộc bàn, rồi lắc mạnh đầu, cô hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần. Cô cầm bút lên nhìn vào bài thi, cố gắng chuyển sự chú ý của mình đi nơi khác, nhưng vết xước li ti trong tim dường như vẫn chưa lành hẳn.


Chu Tễ Niên quay đầu lại, cũng nhíu mày theo.


Hay là tối nay mua một que kẹo hồ lô dỗ cô nhỉ?


Nhưng may mắn là trạng thái u sầu này của Tống Yểu chỉ kéo dài một lúc, sau đó nhanh chóng bị cắt ngang bởi bài thi môn Ngữ văn vừa được phát trong giờ giải lao.


Nhìn con số 142 đỏ chói trên phiếu trả lời, Tống Yểu sững sờ không khép được miệng, tim đập thình thịch đầy mạnh mẽ, vết xước li ti ban nãy đã tự lành và đã bị lãng quên từ lúc nào.


Cô nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao mình lại được điểm cao như vậy.


Xung quanh, một đám bạn tò mò vây lại để xem bài thi đứng đầu khối môn Ngữ văn, người nói một câu, kẻ nói một câu, ồn ào đến mức Tống Yểu không nghe thấy mình đang nói gì. Cô chỉ biết siết chặt bài thi của mình, cúi đầu trốn tránh những ánh mắt đó.


Mãi đến khi Chu Tễ Niên đặt mạnh cây bút xuống bàn, hiếm hoi dùng đến uy nghiêm của một lớp trưởng, nói một câu “Sắp vào giờ tự học rồi, mọi người về chỗ đi” thì mới giải tán được đám đông.


Tống Yểu thở phào nhẹ nhõm.


“Cảm ơn anh.” Tống Yểu chớp mắt, nói với anh: “Tối về em mời anh ăn hamburger trứng nhé!”


Câu sau cô liền hạ giọng xuống.


Mẹ Trương Hồng làm y tá đã dặn đi dặn lại không biết bao nhiêu lần, bảo hai đứa không được ăn quà vặt linh tinh ở ngoài. Tống Yểu không thể không chột dạ.


Nhưng con phố ăn vặt trước cổng trường, cứ tan học bước ra là mùi thơm nóng hổi lại xộc thẳng vào mũi, ai mà kiềm lòng cho được!


“Thôi khỏi mời.” Chu Tễ Niên nhìn bộ dạng nheo mắt nháy mày đáng yêu của cô, khóe miệng bất giác cong lên, giọng nói cũng dịu đi vài phần: “Em cho anh mượn xem bài thi Văn của em là được rồi.”


Tống Yểu nhiệt tình đưa phiếu trả lời của mình bằng cả hai tay cho anh. Dùng một bài thi để đổi lấy việc không phải tiêu tiền túi đương nhiên là tốt hơn rồi.


Nhận lấy bài thi của cô, Chu Tễ Niên cũng thoáng kinh ngạc.


Dù vẫn luôn biết điểm Văn của Hạnh Hạnh rất tốt, nhưng khi nhìn con số 129 trên bài của mình, rồi lại nhìn con số 142 của cô, anh vẫn nhận ra một khoảng cách rõ rệt.


Anh cẩn thận xem qua bài làm sạch sẽ của cô một lượt, từ những ô đen cô tô vuông vức, những dấu chấm tròn vo cô khoanh, đến thói quen kéo dài nét phẩy, nét mác khi viết, và cả bài văn tự sự trôi chảy, mạch lạc của cô…


Đề văn lần này là “Dựa vào ba yếu tố lễ hội, tiếng vỗ tay, bản thân, hãy phát huy trí tưởng tượng và liên tưởng, tự đặt tiêu đề và viết một bài văn.”


Trong khi bạn bè đồng trang lứa còn đang vắt óc nghĩ chuyện để viết, Tống Yểu đã đi nhanh hơn một bước trên con đường tản văn trữ tình.


Chủ đề bài văn của cô đại khái là “Mỗi ngày đều là một lễ hội của riêng mình, mỗi người đều phải vỗ tay cho bản thân vì đã nỗ lực sống”. Thực ra cũng chỉ là một bài văn nhỏ thấm đẫm “súp gà cho tâm hồn”, nhưng nhờ ngôn từ non nớt mà chân thành của cô, nó lại trở nên vô cùng đáng yêu.


Nhưng những đứa trẻ mới lên lớp bảy còn chưa nhìn ra vấn đề gì, chỉ thấy cách tiếp cận mới lạ của cô mà thầm ngưỡng mộ, ghen tị. Ngay cả một học sinh gương mẫu như Chu Tễ Niên cũng phải lén lút dùng giọng nói thì thầm để khen cô trong giờ tự học.


“Hạnh Hạnh, bài văn của em viết hay thật đấy.”


Ngoài sự khen ngợi, anh còn cảm thấy một niềm tự hào lây.


Tống Yểu nhận lại bài thi, cô bất ngờ trước lời khen thẳng thắn của anh, mặt cô từ từ ửng hồng. Cô đưa tay sờ vào cuốn sách trong hộc bàn, rồi lại nhìn bài văn mình đã nắn nót viết, thầm hạ một lời thề chỉ riêng mình biết: Cô nhất định, nhất định phải trở thành một nữ nhà văn thật tài giỏi!


Nhưng khi giờ tự học kết thúc, bài thi các môn khác lần lượt được phát ra, Tống Yểu bị kéo ra khỏi niềm vui sướng của môn Văn, đành phải ủ rũ đối mặt với bài thi Toán nát bét của mình.


Nhìn chằm chằm vào tờ giấy thi khổ A3, sửa đi sửa lại trên giấy nháp mà vẫn không ra đáp án đúng, Tống Yểu nản đến mức không buồn về nhà nữa, cứ căng thẳng cúi đầu cặm cụi tính toán.


Càng tính càng rối, càng tính càng vội, cuối cùng Tống Yểu đành phải dùng vẻ mặt đáng thương để cầu cứu Chu Tễ Niên, người đang ung dung đối chiếu đáp án và bổ sung các bước giải cho bài thi 150 điểm của mình.


Chu Tễ Niên bắt gặp ánh mắt khổ sở như sô cô la đen của cô, lồng ngực anh như có nước sôi đang cuộn trào. Anh bất đắc dĩ ghé sát lại, cúi người xuống kiên nhẫn giảng bài cho cô.


“Cảm ơn anh nhiều lắm!”


Cuối cùng cũng hiểu hết các câu sai, Tống Yểu mới thở phào nhẹ nhõm, dời mắt khỏi tờ giấy nháp: “Em ngốc thật đấy! May mà có anh, không thì em chẳng biết phải vật lộn với đống bài này đến bao giờ nữa!”


Chu Tễ Niên đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô, dùng giọng điệu gần giống như đang dỗ dành con mèo trắng hoang dưới lầu ở khu dân cư Ngọc Lan để an ủi cô: “Em không ngốc chút nào, chỉ là vấn đề hiểu đề thôi, khả năng giải bài của em rất tốt, từ từ quen với độ khó của Toán cấp hai là sẽ ổn hơn thôi.”


Nghe anh nói vậy, trái tim đang buồn bã của Tống Yểu cũng dần bình tĩnh lại. Cô nắm chặt tay tự cổ vũ mình, cũng cổ vũ cho cả cậu bạn được điểm tuyệt đối. Khi mọi cảm xúc tạm lắng xuống, cô mới sực nhận ra, bây giờ cả lớp chỉ còn lại hai người họ, và đồng hồ cũng đã chậm rãi chỉ mười giờ đúng.


Thế là Tống Yểu vội vàng thu dọn cặp sách, cũng giục Chu Tễ Niên nhanh chóng dọn đồ, sợ về nhà muộn sẽ làm mẹ Trương Hồng lo lắng, tức giận.


Gạt cầu dao điện, cả phòng học chìm vào tĩnh lặng, khu lớp học khối bảy cũng chìm trong bóng tối. Tống Yểu bước sát sau lưng Chu Tễ Niên đi vào hành lang tối om.


Đúng lúc đó, chuông báo mười giờ của trường vang lên, khối tám và khối chín cùng tan học. Học sinh từ các lớp ùa ra như ong vỡ tổ, hối hả lao về phía cầu thang.


Trong dòng người hỗn loạn, Chu Tễ Niên nắm chặt lấy cổ tay Tống Yểu, kéo cô về phía mình.


Tống Yểu nép vào lòng anh, tránh dòng người đông đúc, hơi thở phảng phất mùi xà phòng thoang thoảng trên đồng phục của anh.


Xung quanh rõ ràng vô cùng ồn ào, nhưng Tống Yểu lại có thể nghe thấy nhịp tim rõ ràng của mình và của cả Chu Tễ Niên, từng nhịp, từng nhịp đập mạnh mẽ, rồi tiết tấu dần dần trùng khớp, hòa thành một khúc hòa tấu của những trái táo xanh.


Một khoảnh khắc chua chua ngọt ngọt, một cảm xúc khó tả thành lời.


Tay trong tay cuối cùng cũng chen ra khỏi cầu thang tối tăm và ồn ào, Tống Yểu như bị một tia lửa từ que pháo bông bắn vào cổ tay, cô giật mạnh tay ra khỏi tay anh.


Rồi cô muộn màng nhận ra sự ngượng ngùng đang lan tỏa giữa hai người, bèn vội vàng chữa cháy: “Ừm… hơi nóng nhỉ.”


Chu Tễ Niên đút bàn tay trống rỗng vào túi áo đồng phục, những ngón tay vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại ấm áp từ làn da cô, anh khẽ nắm tay lại vào khoảng không.


“Đúng là hơi nóng thật.”


Anh bước song song bên cô, mắt nhìn xuống đất, đáp lại một câu.


Tống Yểu bày hết các bài thi có ghi điểm lên bàn trà trong phòng khách căn hộ 301.


Vẻ mặt của mẹ Trương Hồng và bố Tống Thanh Bình lúc thì vui, lúc lại buồn. Một người cầm bài thi Văn, một người cầm bài thi Toán, nhân lúc Tống Yểu đi tắm mà lo lắng trao đổi với nhau.


Nhưng cuối cùng cũng chẳng đi đến kết luận nào khả quan.


Về môn Văn, dường như đó là năng khiếu bẩm sinh của Tống Yểu. Còn môn Toán, cả hai vợ chồng đã vứt hết những gì liên quan đến con số đi đâu mất rồi. Lớp học thêm Toán cần đăng ký cho Hạnh Hạnh cũng đã đăng ký, sách tham khảo và bài tập cần mua cũng đã mua, xem ra họ cũng không thể can thiệp được nhiều nữa. Hơn nữa, mới chỉ là lớp bảy thôi, không cần vội, rồi con bé sẽ học được.


Học hành là chuyện của con trẻ, chỉ cần con bé học vui, có thu hoạch, thì có lẽ đã đủ rồi.


Thế là hai người nhẹ nhàng đặt lại các bài thi về chỗ cũ, chỉ nở nụ cười, không tiếc lời khích lệ, khen ngợi và an ủi cô con gái rượu của mình.


Tống Yểu vẫn luôn nghĩ.


Cảm ơn bố Tống Thanh Bình và mẹ Trương Hồng đã luôn ủng hộ và yêu thương cô vô điều kiện, cho cô dũng khí để bước đi trên con đường văn chương. Dù không đi được bao xa, bước được bao nhanh, nhưng cuối cùng cô cũng đã bước được bước đầu tiên, và có đủ can đảm để gửi bài văn non nớt, ngây ngô mà quý giá của mình đến tòa soạn vào năm lớp tám.


Đồng thời, có lẽ người cô cần cảm ơn nhất chính là… Chu Tễ Niên.

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo