Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
“Lên cấp hai, mình quen được biết bao nhiêu là bạn mới!
Ai cũng là những cô bạn gái dễ thương, chúng mình cùng nhau đau đầu vì mấy nốt mụn dậy thì đáng ghét cứ bất chợt thi nhau mọc lên, cùng tái mặt vì cơn đau bụng ngày con gái, cùng ghét cay ghét đắng mấy trò vật lý về xe cộ với lò xo.
Tan học lại chụm đầu vào nhau, lén lút đọc mấy cuốn tiểu thuyết tình cảm mà nhà trường cấm tiệt, rồi rôm rả bàn tán về chuyện tình cảm mập mờ của mấy ngôi sao đang nổi.
Thế nên mọi chuyện mới kỳ lạ làm sao.
Rõ ràng mình cứ nghĩ đến Lý với Hóa là đầu óc đã quay cuồng, vậy mà Chu Tễ Niên lại mê tít mấy bài phân tích lực với liên kết ion.
Rõ ràng mình ghét nhất là mấy trò giải đố toán học, thế mà trong hộc bàn anh ấy lại giấu mấy cuốn Sudoku.
Rõ ràng mình chẳng ưa gì ngày mưa với món cá, vậy mà Chu Tễ Niên lại thích nhất là được che ô với mình dưới cơn mưa lất phất. Anh ấy đã thích ăn cá thì thôi, lại còn chẳng buông tha cho mình, cứ lơ đãng một cái là trong bát đã có một ụ cá được gỡ sẵn xương.
Bọn mình làm bạn với nhau được kiểu gì không biết nữa?”
[Trích “Vở nháp môn Toán cấp hai độc quyền của Hạnh Hạnh”]
“Anh biết ngay là em sẽ ngủ dậy muộn mà.” Chu Tễ Niên nói, giọng thoáng ý cười: “Mẹ anh sớm đi đón học sinh mới rồi, bảo anh chở em đến trường.”
Tống Yểu chạy lạch bạch mấy bước để theo kịp anh, miệng vẫn còn ngậm cái bánh bao nên nói năng cũng lí nhí không rõ lời.
“May mà có anh đợi em đi học, chứ chìa khóa xe đạp của em chẳng biết vứt đâu mất rồi. Đường đến trường Thực Nghiệm em còn chưa thuộc, có khi vào trường rồi tìm phòng học cũng lạc mất nửa ngày ấy chứ!”
Nuốt nốt miếng bánh bao cuối cùng, cô ngẩng đầu lên, cười nịnh nọt với anh, đôi mắt tròn như quả hạnh của cô cong cong hệt vầng trăng khuyết.
“Cảm ơn anh nhiều nha, Tiểu Quả!”
Vành tai anh ửng lên một lớp hồng phớt, Chu Tễ Niên quay mặt đi, không dám nhìn nụ cười ngọt lịm của cô, vừa ngượng vừa tức, khẽ gắt: “Đừng gọi anh là Tiểu Quả nữa.”
“Thế thì gọi là gì bây giờ!” Tống Yểu chẳng sợ trời chẳng sợ đất, lại tiếp tục trêu anh.
Một kỳ nghỉ hè chỉ ăn với chơi đã giúp cô ném hết những ngượng ngùng khó nói của thời tiểu học lên chín tầng mây. Rõ ràng đã là học sinh cấp hai rồi mà vẫn còn con nít y như hồi bé.
“Tiểu Quả, Tiểu Táo, Tiểu Bình, Tiểu Niên, Tễ Niên?” Cô vừa đếm ngón tay vừa thử gọi đủ kiểu.
Chu Tễ Niên còn chưa kịp bực, Tống Yểu đã tự làm mình nổi cả da gà, lúc này mới nhận ra hình như mình gọi có hơi sến súa quá rồi.
Hai người là người thân nhau nhất trong lớp, Chu Tễ Niên có thể gọi cô là “Tống Yểu” hay “Hạnh Hạnh” một cách bình thản, nhưng cô lại chẳng tài nào gọi tên anh được.
Chỉ hai chữ Tễ Niên đơn giản ấy với cô cứ như một câu thần chú không thể thốt nên lời, gọi thế nào cũng thấy ngượng ngùng, không quen miệng.
Thế là Tống Yểu gọi Chu Tễ Niên chỉ có mỗi cách gọi khô khốc là “Chu Tễ Niên” hoặc vài lúc trêu chọc gọi là “Tiểu Quả”.
Nhưng phần lớn thời gian, cô chẳng cần gọi, chỉ một ánh mắt, một cái chạm nhẹ là cậu đã hiểu ý cô rồi.
Chu Tễ Niên chỉ biết rảo bước nhanh hơn, bỏ lại sau lưng tiếng lải nhải phiền phức kia, vờ như đôi tai mình không có đang đỏ bừng lên.
Còn Tống Yểu thấy mình chiếm thế thượng phong thì càng được đà, cũng lon ton chạy theo sau, rồi nhảy tót lên yên sau xe đạp của anh, tay níu lấy vạt áo phông trắng.
Làn gió nhẹ lướt qua mang theo hương hoa dìu dịu chẳng biết từ đâu tới, một cảm giác dễ chịu khiến người ta chỉ muốn thiếp đi.
Rẽ qua ba góc phố, vượt hai cột đèn giao thông, rồi đi thẳng thêm ba bốn trăm mét nữa là đến cổng trường cấp hai Thực Nghiệm.
Trước cổng trường, các thầy cô và anh chị khóa trên đang bận rộn đón học sinh mới. Bảng vàng danh dự ghi tên những người đỗ trung học phổ thông và đại học vẫn được treo ở nơi bắt mắt nhất, màu đỏ vẫn còn tươi mới.
Giữa đám đông phụ huynh và học sinh mới, Tống Yểu ngẩng đầu nhìn danh sách những ngôi trường và điểm số còn xa vời với mình, lòng bỗng dấy lên một cảm giác mông lung.
Nhưng cô còn chưa kịp mông lung được bao lâu thì đã bị Chu Tễ Niên nắm lấy cổ tay, kéo ra khỏi đám đông ồn ã.
“Ngốc à? Đông thế này còn đứng ì ra đấy.” Chu Tễ Niên khẽ làu bàu, chẳng hề nhắc đến chuyện vừa rồi khi quay đầu lại không thấy cô, tim anh đã hẫng đi một nhịp.
Tống Yểu chỉ biết siết chặt quai cặp, như một cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau Chu Tễ Niên, mắt vẫn tò mò nhìn ngang ngó dọc.
Ngày bé, thím Trần Tú Lan thường dắt Chu Tễ Niên đến trường Thực Nghiệm chơi. Có lúc thím còn dẫn anh ra sân cỏ nô đùa, có lúc lại cho anh ra hố nhảy xa nghịch cát, có khi lại dắt vào căng tin trường mua cho một que kem hay một viên kẹo cao su. Nhưng có lẽ nhiều nhất vẫn là đưa anh vào văn phòng, vừa soạn bài vừa trông chừng anh.
Chu Tễ Niên đã thuộc lòng các con đường từ lớn tới nhỏ trong trường, anh thành thạo dẫn Tống Yểu đi về phía dãy nhà học của khối cấp hai.
Bước vào lớp 7A1, Tống Yểu và Chu Tễ Niên tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Mọi thứ đều thật lạ lẫm và mới mẻ, từ phòng học mới, những người bạn xa lạ, cho đến cái bảng tương tác tân tiến…
Tống Yểu quan sát cuộc sống cấp hai của mình y như một đứa trẻ sơ sinh đang khám phá thế giới.
Nhưng cô vẫn gặp được nhiều gương mặt thân quen, ví dụ như Tông Thành Dự, lớp trưởng Lý Tiện Du, và nhiều bạn lớp bên cạnh dù không nhớ tên.
Tống Yểu hồ hởi chào hỏi họ, dù quen hay không cũng bắt chuyện được vài câu. Trong một môi trường xa lạ, chút thân quen này cũng đủ mang lại cho cô cảm giác an toàn đến vui mừng.
Tông Thành Dự cắt quả đầu húi cua, khiến Tống Yểu phải nén cười, liếc nhìn cậu ấy hết lần này đến lần khác.
Tông Thành Dự ngại ngùng không dám nói gì với con gái, đành quay sang Chu Tễ Niên, cậu bạn cùng bàn sáu năm tiểu học mà châm chọc: “Ôi dào, Chu Tễ Niên, có thanh mai rồi là bỏ rơi ông bạn cùng bàn cũ này đấy à, đau lòng quá đi!”, vừa nói cậu ấy vừa kéo ghế ngồi xuống bàn trước mặt họ.
Chu Tễ Niên chỉ liếc nhẹ một cái: “Chịu đựng cậu sáu năm, cuối cùng cũng thoát được rồi, tớ mừng còn không kịp.”
Nhìn Tống Yểu ngây thơ cùng Chu Tễ Niên điềm tĩnh không chút gợn sóng, Tông Thành Dự chỉ cười đầy ẩn ý với cậu bạn.
Lý Tiện Du thấy họ tụ tập một chỗ, cứ như tìm thấy tổ chức của lớp 1 trường tiểu học Thực Nghiệm vậy, cũng xách cặp chạy tới nhập hội.
Chẳng thèm để ý đến “ranh giới nam nữ” mà bọn tiểu học ngầm quy định, cô ấy vội vàng ngồi xuống cạnh Tông Thành Dự, quay đầu lại hào hứng tham gia câu chuyện, chỉ có điều vẫn chưa bắt kịp dòng suy nghĩ của họ.
“Này! Nghỉ hè các cậu có đi học thêm toán với lý hóa không!”
Câu nói này của Lý Tiện Du vừa thốt ra, cả ba người còn lại đều im bặt.
Tống Yểu bị câu nói của cô bạn làm cho sững sờ, đầu óc quay mòng mòng. Vật lý không phải lớp tám mới học sao, hóa học không phải lớp chín mới bắt đầu à, sao mới nghỉ hè lên cấp hai đã phải học trước rồi!
Cô còn tưởng mình xem trước sách giáo khoa đã là siêng năng lắm rồi, ai ngờ mọi người đã đi học thêm cả rồi!
Còn Chu Tễ Niên thì vẫn điềm tĩnh như mọi khi. Anh và Lý Tiện Du chỉ đơn thuần là quan hệ lớp phó học tập và lớp trưởng, sáu năm tiểu học số câu nói chuyện với nhau có thể đếm trên đầu ngón tay, dường như chưa thân đến mức có thể tùy tiện chia sẻ chuyện học hành và cuộc sống, thế nên anh đành im lặng.
Cuối cùng vẫn là Tông Thành Dự cười hề hề lên tiếng lái sang chuyện khác: “Lớp trưởng ơi, cậu siêng quá rồi đấy! Để cho bọn không đi học thêm như tớ còn đường sống với chứ! Lên cấp hai phải nhờ cậu chiếu cố nhiều rồi!”
Lý Tiện Du mấp máy môi, hình như còn muốn nói gì đó, nhưng may thay chủ nhiệm lớp 7A1 đã kịp thời vào lớp. Cả phòng học đang ồn ào như ong vỡ tổ bỗng im phăng phắc, đám học sinh mới chỉ biết nhìn nhau.
Tất cả đều ngồi ngay ngắn, đồng loạt nhìn thầy chủ nhiệm họ Triệu bước lên bục giảng, rồi bắt đầu màn giới thiệu bản thân và sinh hoạt lớp quen thuộc.
Vẫn là những chủ đề và nội dung cũ rích, nói một chút về học tập, rồi đến nội quy trường lớp, lại bàn về viễn cảnh tương lai của cấp hai…
Rõ ràng là những câu nghe trước quên sau, nhưng cũng chỉ có đám học sinh mới này mới đủ kiên nhẫn, thậm chí là hào hứng lắng nghe.
Cuối buổi sinh hoạt, thầy Triệu vặn bình giữ nhiệt ra, khoan thai uống một ngụm trà nóng rồi vẫy tay ra ngoài cửa lớp, gọi một nam một nữ mặc đồng phục trông như anh chị khóa trên vào.
Thầy giới thiệu với đám học sinh mới: “Đây là Hướng Cáp, kia là Trần Chi Uẩn, là hai anh chị sẽ hướng dẫn lớp mình, cũng là lớp trưởng và lớp phó của lớp 8A1 bây giờ, đều là những anh chị rất giỏi. Trong tuần lễ quân sự đầu năm, hai anh chị sẽ đồng hành cùng các em, giúp các em thích nghi với cuộc sống cấp hai, có vấn đề gì cứ mạnh dạn hỏi.”
Sau đó, thầy bước xuống bục giảng, nhường chỗ cho Hướng Cáp và Trần Chi Uẩn tự giới thiệu, tiện thể đọc danh sách cho từng bạn học sinh lên giới thiệu về mình.
Hướng Cáp có vóc người nhỏ nhắn, khuôn mặt cũng nhỏ xinh, nhưng đôi mắt lại tròn xoe như viên kẹo bạc hà, miệng vừa nói vừa cười, hai lúm đồng tiền hiện rõ trên má, ánh mắt chứa đựng sự mến mộ trong trẻo của tuổi mới lớn. Với giọng nói trong veo, chị tự giới thiệu mình là lớp trưởng lớp 8A1, và sẽ là người hướng dẫn các em trong tuần quân sự.
Còn Trần Chi Uẩn chỉ im lặng đút tay túi quần đứng bên cạnh nhìn cô bạn. Cặp kính gọng đen không che được ánh mắt của anh ấy, đợi cô bạn giới thiệu xong, anh ấy mới nối lời, nói qua loa vài câu, rằng mình là lớp phó lớp 8A1.
Tống Yểu chống hai tay lên cằm, chăm chú nhìn hai người trên bục, rồi huých tay Chu Tễ Niên, thì thầm: “Đẹp đôi quá nhỉ!”
Chu Tễ Niên nhíu mày, khó hiểu nhìn cô, chẳng biết trong cái đầu nhỏ của cô lại đang nghĩ gì.
“Hợp làm nam nữ chính trong truyện ngược luyến tàn tâm ghê!” Chỉ một loáng, Tống Yểu đã tưởng tượng ra cả một câu chuyện tình yêu trắc trở ngọt ngào trong đầu.
“Em lo làm nữ chính trong câu chuyện thanh xuân vườn trường của mình trước đi.” Anh phũ phàng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Sau đó lại là màn giới thiệu bản thân, phát sách vở và xếp chỗ ngồi quen thuộc.
Từng gương mặt non nớt bước lên bục giảng, có bạn rụt rè, có bạn tự tin, có bạn lại bình thản giới thiệu về mình, dùng những lời lẽ đơn giản để xây dựng ấn tượng ban đầu cho ba năm cấp hai.
Đến lúc xếp chỗ, không ngoài dự đoán, vẫn là xếp theo chiều cao. Các bạn nam lén nhón chân, vờ như không có gì mà chen về phía cuối lớp, còn các bạn nữ thì nhìn ngang ngó dọc tìm bạn cùng bàn trước.
Lớp 7A1 có 42 người, 23 nam và 19 nữ, xếp đến cuối cùng vẫn xảy ra tình huống khó xử là có bàn phải ghép nam nữ ngồi cùng nhau.
Thầy Triệu nhíu mày nhìn đám thỏ con này, chợt nhớ đến lời nhờ vả của đồng nghiệp cũ Trần Tú Lan trước ngày khai giảng, ánh mắt thầy tìm đến Chu Tễ Niên và cô bạn thanh mai của anh mà thầy đã gặp vài lần.
Nghe giọng điệu thân mật của Trần Tú Lan, quan hệ của hai đứa chắc cũng như anh em trong nhà, vậy xếp chúng nó ngồi cùng nhau là hợp lý nhất rồi.
Thầy Triệu nghĩ thầm trong bụng, rồi vung tay một cái, xếp Chu Tễ Niên và Tống Yểu ngồi cùng bàn.
Nhét cặp sách vào hộc bàn, Tống Yểu không khỏi thở dài, liếc Chu Tễ Niên một cái đầy ai oán: “Em đã hẹn với Trần Trinh Trinh ngồi cùng bàn rồi mà!”
Trần Trinh Trinh là cô bạn mà Tống Yểu vừa nhanh chóng kết thân trong mười mấy phút đứng xếp hàng chờ phân chỗ ngồi ở cửa. Má và mắt bạn ấy đều tròn xoe như quả nho, trông rất đáng yêu.
Nhưng lời cô vừa dứt, Trần Trinh Trinh đã vui vẻ xách cặp chạy theo hướng tay chỉ của thầy Triệu, ngồi xuống ngay bàn trước mặt cô, rồi quay đầu lại bắt chuyện rôm rả: “Hi hi, không ngờ không làm bạn cùng bàn được thì chúng mình lại làm bạn bàn trên bàn dưới!”
“Ừ nhỉ! Trùng hợp ghê!” Tống Yểu cứ gặp con gái dễ thương là như biến thành người khác, bao nhiêu bực bội ban nãy đều tan thành mây khói, cô cười đến mức hai má phúng phính lên, trông như que kẹo hồ lô bán trước cổng trường.
Chu Tễ Niên nghe hai cô bạn líu ríu trò chuyện, anh mím môi, rồi cẩn thận bọc bìa sách cho tập vở mới của Tống Yểu, sau đó mở nắp bút, quen tay đề tên giúp cô.
Tự dưng thấy lòng hơi khó chịu.
Anh bất giác nghĩ.