Hạt táo - Chương 11: Những trang giấy nháp chứa đầy tâm sự

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

“Sao mới đó mà đã lên cấp hai rồi chứ! Cấp hai thật khác quá! 


Địa lý khó, Toán cũng khó, Sinh học cũng khó luôn! 


May mà vẫn còn Tiểu Bình, hình như anh ấy còn đáng yêu hơn trước, không còn dễ đỏ mặt nữa. 


Chúng mình lại được ngồi cùng bàn, thật tuyệt! Như vậy bài tập toán với sinh của mình đều có thể giao hết cho anh ấy làm! Mình phải lén viết một câu chuyện về anh ấy để tặng anh ấy mới được!


Anh ấy sẽ là nam chính tỏa sáng lấp lánh trong câu chuyện của mình!”  


[Trích “Vở nháp môn Toán cấp 2 độc quyền của Hạnh Hạnh”]


Suốt sáu năm tiểu học cô ngồi trước anh, mỗi lần ngẩng đầu nhìn lên bảng, Chu Tễ Niên đều sẽ nhìn thấy mái tóc đuôi ngựa đung đưa của cô.


Rõ ràng phần tóc quét qua là gáy cô, nhưng tại sao lại khiến mắt anh ngứa ngáy.


Trên đường đi học và về nhà, cô ra sức đạp xe, còn Chu Tễ Niên thì ung dung đạp theo sau, nhìn tà áo đồng phục xanh trắng của cô phồng lên như bong bóng bị gió thổi. Rõ ràng cả đám học sinh đều mặc cùng loại đồng phục đơn giản ấy, nhưng chỉ có cô khoác lên lại giống như một cây mơ vàng ngọt ngào, chỉ cần không để ý là sẽ có quả xanh rụng xuống, làm anh choáng váng.


Hai người cùng tham gia câu lạc bộ hợp xướng sau giờ học, ở dàn hợp xướng nam, Chu Tễ Niên luôn đứng ngay sau giọng nữ của Tống Yểu.


Mỗi lần biểu diễn, anh đứng cao hơn cô một bậc, chỉ cần cúi đầu xuống là có thể thấy lớp phấn mắt xanh lấp lánh trên mi mắt mỏng và đôi môi đỏ như quả táo khẽ khép mở, thế là giai điệu trong miệng anh lại vô thức chệch nhịp.


Ngay cả kết quả kì thi chuyển cấp tiểu học lên trung học cũng là một trước một sau, chỉ khác lần này người đứng trước lại là Chu Tễ Niên.


Tống Yểu không phục, ủ rũ mấy ngày liền, cuối cùng phải nhờ Chu Tễ Niên xách hai ly “Lục Dã Tiên Tông” và một chồng sách mới mà Trần Tú Lan mua mang lên tìm cô, mới miễn cưỡng dỗ được cô vui trở lại.


Khi kết quả được công bố, Trần Tú Lan và Trương Hồng vui mừng không giấu nổi.


Dù không phải hạng nhất nhì, nhưng cả hai đều lọt top 20 của thành phố Hoài, đủ để nắm quyền chọn trường.


Trường Thực Nghiệm thành phố Hoài chắc chắn là có thể đậu, nhưng mấy trường nổi tiếng ở mấy thành phố khác cũng gửi giấy mời nhập học, thậm chí trường tư thục còn cấp học bổng để khuyến khích điền nguyện vọng…


Hai đứa nhỏ làm gì hiểu nên chọn thế nào, chỉ biết tranh nhau chơi “Pikachu Hall” trước máy tính.


Thế là Trần Tú Lan và Trương Hồng kéo theo Tống Thanh Bình, người chẳng biết gì, ngồi suốt đêm bàn bạc.


Cuối cùng, cả ba cũng thống nhất: để Tiểu Bình và Hạnh Hạnh cùng đăng ký vào Trường Thực Nghiệm thành phố Hoài.


Trường Thực Nghiệm thành phố Hoài là trường tốt nhất ở thành phố, không chỉ có tỷ lệ đỗ cao và nhiều bằng khen, mà còn cách khu dân cư Ngọc Lan chỉ mười mấy phút đi bộ, thuận tiện cho việc đi học của cả Tống Yểu lẫn Chu Tễ Niên.


Quan trọng hơn, Trần Tú Lan làm giáo viên ở đó, có thể dễ dàng quan tâm đến hai đứa.


Điền nguyện vọng xong xuôi, Chu Tễ Niên và Tống Yểu xếp hành lý vào balo, mang theo trái tim đập thình thịch vì mất ngủ suốt đêm, cùng bước lên chuyến xe đi đến trại hè ở Thượng Hải.


Hai gia đình cùng đăng ký cho con tham gia, vừa là phần thưởng sau kỳ thi, vừa để mở mang tầm mắt. Ghé thăm các trường danh tiếng biết đâu lại gieo được một giấc mơ lớn. Hơn nữa, hai đứa đi chung cũng tiện chăm sóc nhau.


Tống Yểu háo hức lắm, lập tức quên luôn chuyện thi kém Chu Tễ Niên 0,5 điểm, chỉ mong được nhìn thấy thành phố phồn hoa trong sách, leo lên Tháp Minh Châu, ghé hết các hiệu sách lớn!


Chưa kịp đặt chân đến Thượng Hải, cô đã mơ liên tiếp mấy giấc mơ về nơi đó.


Chu Tễ Niên thì thuộc chủ nghĩa “Hạnh Hạnh là trên hết” nên thấy cô đăng ký là gật đầu ngay, sau đó còn nhờ Trần Tú Lan ghi tên mình theo.


Về tuần trại hè, thực ra hai đứa chẳng nhớ rõ gì nhiều ngoài chiếc xe khách lắc lư nóng nực, thầy cô dẫn đoàn lải nhải, lũ trẻ con nghịch phá và cơn say xe cồn cào…


Thượng Hải với những tòa nhà chọc trời dưới nắng hè chói chang, biến thành những vệt mồ hôi đẫm ướt lòng bàn tay đang siết chặt vạt áo.


Nhưng Chu Tễ Niên vẫn nhớ buổi tối đầy gió mơn man bên sông Hoàng Phố.


Khi ánh đèn Bến Thượng Hải bừng sáng, Tống Yểu khẽ lắc bàn tay đang nắm lấy tay anh, đôi mắt tròn như quả mơ in bóng ánh đèn, giữa tiếng người náo nhiệt, nhỏ giọng nói: “Tiểu Bình, em về sẽ viết một bài về tuần này, sẽ đưa cả anh vào. Anh là nam chính của em! Trong câu chuyện ấy, đêm nay, cả dòng sông lấp lánh đều vì anh mà rực sáng lên!”


Những lời mơ mộng tuổi trẻ ấy với Tống Yểu chỉ là phút bốc đồng nhưng với Chu Tễ Niên lại trở thành một câu thần chú khắc sâu trong tim.


Tuần trại hè kết thúc chóng vánh, Tống Yểu bị nắng thiêu thành một cái cây nhỏ héo rũ đang vội vàng chạy về nhà, quăng hết mệt mỏi lên chiếc giường êm ái.


Còn Chu Tễ Niên thì xách hành lý đã giúp cô thu dọn rồi móc ra lọ kem tuyết hoa đưa cho Trương Hồng, bảo đó là quà từ Thượng Hải.


Sau đó, anh lấy trong cặp ra một cây quạt gấp gói kỹ, nhờ Trương Hồng đưa cho Hạnh Hạnh.


Anh đã thấy ở cửa hàng lưu niệm viện bảo tàng cô cứ đi quanh cây quạt ấy mấy lần rồi chạm túi áo với vẻ tiếc nuối mà bỏ đi.


Vậy là anh lén lút quay lại mua, giấu suốt hai ba ngày, hôm nay mới đem ra tặng.


Trương Hồng nhìn cậu thiếu niên cao ráo, khôi ngô mà rụt rè, thầm thở dài: Tiểu Bình thật hiểu chuyện khiến người ta thương, chẳng giống con gái mình vẫn như đứa trẻ.


Bà niềm nở nhận quà, vừa trách yêu anh tiêu xài hoang phí, vừa nhanh tay lấy ít đồ ăn do Tống Thanh Bình làm sẵn cho anh mang về, dặn phải ăn bù cho lại sức.


Chu Tễ Niên vác hành lý, tay bưng đĩa đồ ăn xuống nhà, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi khét.


Anh vội bỏ đồ xuống, chạy vào bếp tắt bếp gas, nhìn nồi cháy đen mà bất lực thở dài, sau đó anh bật chế độ hâm nóng cơm, đem thức ăn từ nhà 301 ra hâm lại.


Khi bày đồ ăn lên bàn, anh mở cửa phòng làm việc, quả nhiên thấy Trần Tú Lan vẫn đang vùi đầu soạn bài theo đề cương mới của Sở Giáo dục.


Anh dựa vào cửa, lặng lẽ nhìn bà ấy chau mày, mỗi lần gạch một dấu chéo là lại thở dài, nhìn gọng kính dày, nhìn sợi tóc bạc bên thái dương.


Hít sâu một hơi, nuốt xuống vị chát nơi cổ họng, anh gõ cửa.


Nghe thấy tiếng, Trần Tú Lan bèn ngẩng lên, trước mắt bà ấy là đứa con trai cưng đã một tuần không gặp.


Bà ấy vội buông bút chạy lại, lúc này mới ngửi thấy mùi khét: “Ôi! Canh bồi bổ mẹ nấu cho con cháy mất rồi! Cái trí nhớ của mẹ…”


Bà ấy định lao vào bếp thì bị Chu Tễ Niên nắm tay giữ lại.


“Con dọn xong hết rồi, chú Tống làm nhiều món, bảo con mang về ăn chung.”


Lâu lắm rồi anh mới nắm tay mẹ, mới chợt nhận ra tay mẹ cũng nhỏ, ngón tay còn có vết chai vì cầm bút soạn bài, chấm bài suốt nhiều năm.


“Mẹ, đừng làm việc mệt quá.”


Trần Tú Lan cũng siết chặt tay con trai, vẫn không hiểu nổi đứa bé nhỏ xíu mềm mại trong tã lót ngày nào, sao thoắt cái đã lớn thành một thiếu niên cao ngang mình rồi.


Bữa cơm tối trôi qua trong sự ấm áp.


Bà ấy đuổi anh về phòng dọn đồ, còn mình thì rửa bát, bỏ hết muộn phiền khi nãy ra sau đầu, vừa khẽ ngân nga một giai điệu nhỏ, vừa rửa sạch bát đũa rồi lau khô tay. Vừa bước ra khỏi bếp, bà ấy liền bị Chu Tễ Niên chặn lại, anh đứng đó, hai tay giấu ra sau lưng, vẻ ngượng ngùng.


“Mẹ, đây là quà con mua ở Thượng Hải cho mẹ.”


Trần Tú Lan mừng rỡ nhận lấy, chưa mở đã khen lấy khen để. Bên trong là chiếc khăn lụa với hoạ tiết hoa văn đẹp mắt, khiến bà ấy nhìn kỹ mà cay sống mũi.


“Mẹ xinh lắm, cũng phải ăn mặc đẹp một chút.”


Anh muốn nói nhiều lắm: khuyên mẹ tìm hạnh phúc mới, rằng anh biết chú Trương dạy toán đang theo đuổi mẹ, rằng anh mong mẹ sống tốt hơn…


Nhưng khi lời ra khỏi miệng, lại chỉ thành câu ngắn ngủn ấy.


Vậy mà cũng đủ khiến mắt Trần Tú Lan đỏ hoe suốt đêm.


Thu lại tâm hồn lơ lửng cả mùa hè, Tống Yểu bị Trương Hồng bắt sang nhà 201 học toán cùng Chu Tễ Niên mấy ngày liền. Trần Tú Lan còn xin được từ bạn bè đủ loại sách giáo khoa và bài tập các môn văn, toán, Anh, chính trị, sử, địa… rồi nhét hết cho hai đứa, lấy cớ là “tạo bầu không khí học tập trước”.


Mỗi người một tai nghe, cùng chia sẻ những đoạn tiếng Anh ríu rít, thỉnh thoảng lén chen vào vài bài hát của Châu Kiệt Luân và Đào Trác. Sợi dây tai nghe kéo hai người lại gần, gần đến mức Chu Tễ Niên có thể thấy rõ lớp lông tơ mềm như quả mơ trên má cô.


Tống Yểu ngậm bút, ngẩn ra trước những con số về đường kính, bán kính, kinh tuyến, vĩ tuyến. Đôi khi cô còn trốn trên giường anh đọc sách ngoài lề rồi viết vài dòng mơ hồ lên tờ nháp đầy công thức của anh, là bản nháp cho những câu chuyện lớn lao trong đầu.


Còn Chu Tễ Niên thì thường rất chăm chỉ học, chỉ đôi khi lơ đãng, xen kẽ với những lúc giải toán giúp Tống Yểu. Giữa lúc Thế vận hội diễn ra náo nhiệt, trong tim anh cũng đang có một bữa tiệc nhỏ, mỗi nhịp tim tăng tốc đều là một tràng pháo hoa nở vì Tống Yểu.


Dưới ánh nắng hè cuối mùa, hai người kề vai nhau đi qua nửa kỳ nghỉ hoàn hảo còn lại.


Rồi, vào một buổi sáng mơ màng, đồng hồ sinh học bị kỳ nghỉ phá hỏng, Tống Yểu bị Trương Hồng gọi dậy một cách thô bạo.


Vừa nhìn đồng hồ báo thức, cái đầu còn đặc quánh của cô lập tức tỉnh hẳn. Cô cuống cuồng mặc quần áo, vội vã rửa mặt qua loa, uống liền mấy ngụm sữa đậu nành, rồi nhét một chiếc tiểu long bao vào miệng, đeo balo lên vai, định lao ngay ra cửa.


Vừa xuống đến tầng hai đã thấy Chu Tễ Niên tựa tường, kiên nhẫn chờ để cùng đi học.


Nghe tiếng bước chân gấp gáp, anh ngước nhìn rồi bất chợt mỉm cười, chiếc nốt ruồi nhỏ nơi đầu mũi trông càng đáng yêu.


Ánh nắng vàng như bơ phủ lên người anh, khiến cả hành lang cũ kỹ bừng sáng.


Trái tim Tống Yểu bỗng hụt đi một nhịp.

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo