Hàng xóm là em đẹp trai - Chương 9

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Khu này mỗi tầng chỉ có hai căn hộ. Ban đầu, căn bên cạnh là của Diêu Sâm, nhưng từ ngày anh ta dọn đi, cả tầng chỉ còn một mình Ninh Mông. Vì vậy khi đột ngột nghe thấy tiếng động kia, cô giật mình đến mức làm rơi bình dầu trên tay vào chảo.


Dầu bắn tung tóe, một nửa tràn ra ngoài, lửa lập tức bùng lên dữ dội.


Ninh Mông hoảng hốt, vội vàng chạy ra cửa, vừa tới nơi thì đâm thẳng vào một lồng ngực rắn chắc. Cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy gương mặt Đào Khả Lâm ngay trước mắt, cô sững người như gặp ma.


Đào Khả Lâm nhướng mày, dáng vẻ ngạc nhiên thoáng vụt qua rồi bước nhanh vào bếp. Cậu chỉ liếc qua là tìm được nắp vung, đậy kín nồi rồi tắt bếp.


“Bếp cháy mà lại chạy ra ngoài luôn à?”


Ninh Mông vẫn chưa hoàn hồn, chỉ đứng đờ ra nhìn chàng trai trước mặt: “Cậu... sao lại ở đây?”


Cậu bật cười rồi nói: “Tôi cũng muốn hỏi chị đấy. Chị ở đây à?”


“À...” Lúc này Ninh Mông mới kịp phản ứng lại: “Cậu cũng ở đây?”


“Cạnh bên nhà chị.” Đào Khả Lâm cũng có vẻ bất ngờ nói: “Trùng hợp ghê.”


Sau đó Ninh Mông nhanh chóng sầm mặt rồi chất vấn: “Mấy hôm trước có người sửa nhà suốt đêm, gõ đinh đục tường ầm ầm khiến tôi mất ngủ mấy ngày liền. Có phải cậu không?”


Đào Khả Lâm mím môi cười như xin tha: “Xin lỗi nhé! Thôi để tôi mời chị ăn một bữa coi như chuộc lỗi. Tôi phải dọn vào gấp vì ở khách sạn vẽ rất bất tiện, mấy hôm nay toàn cắm đầu làm bản thảo cho chị, giờ cổ cứng đơ luôn rồi.”


Ninh Mông nhanh chóng mất thế chủ động. 


“Vậy... tiện đây ký giúp tôi mấy giấy tờ trên bàn ăn đi.”


Cậu “ừ” một tiếng, đi đến xem qua tập tài liệu rồi hỏi: “Cái gì đây?”


“Là vài điều khoản pháp lý bên công ty tôi. Chủ yếu để phòng trường hợp cậu bỏ ngang giữa chừng. Cậu đọc cho kỹ rồi ký nhé, phía sau còn có mục bồi thường.”


“Bồi thường bao nhiêu?”


“Còn tùy xem gây ra thiệt hại đến mức nào.”


Cậu bật cười, giọng pha chút trách móc: “Công ty của chị thật khắc nghiệt.” Nhưng nói vậy thôi, cậu vẫn ngoan ngoãn kéo ghế ngồi xuống rồi chăm chú đọc từng trang.


Trông cậu nghiêm túc đến mức... giống như một đứa trẻ. Ninh Mông không nhịn được hỏi: “Cậu nói mình có kỳ thi... vẫn đang học đại học à?”


Cô nhớ lại lời Ngôn Kim từng giới thiệu, hình như cậu mới từ Nhật trở về?


Đào Khả Lâm chớp mắt: “Chị đoán xem?”


Ninh Mông vốn đã quen với thứ “hormone thanh xuân” phảng phất xung quanh cậu, nên cũng chẳng muốn đoán. Cậu cũng không thấy ngượng ngùng mà vẫn mỉm cười. Khi thấy cô bưng đồ ăn lên bàn, đôi mắt cậu lập tức sáng lên giống hệt ánh mắt của dã thú khi thấy con mồi trên chương trình Thế giới động vật.


“Muốn ăn chung không?” Ninh Mông thuận miệng hỏi, rồi lại nói thêm: “Bếp nhà cậu sửa xong chưa?”


Cậu ngước lên trông hơi tội nghiệp: “Chưa, mấy hôm nay toàn ăn đồ ăn ngoài thôi.”


Trái tim Ninh Mông mềm nhũn, cô cúi xuống lấy thêm bát đũa rồi nói: “Ngồi đi, tôi xào thêm món nữa.”


Ban đầu, cô chỉ định nấu phần cho mình, một nồi thịt bò kho khoai tây và đĩa rau xào. Giờ thêm một người, phần ấy chắc chắn không đủ ăn nên cô liền mở tủ lạnh lấy thêm nguyên liệu, thoăn thoắt chuẩn bị thêm một món.


Khi mang lên, cậu cũng đã ký xong giấy tờ. 


Có lẽ bởi vì lâu ngày ăn cơm hộp nên Đào Khả Lâm ăn liền hai bát cơm, vét sạch cả đồ ăn trên bàn. Thấy cô rửa bát, cậu gãi đầu ngại ngùng: “Tôi ăn hơi nhiều nhỉ?”


Ninh Mông bật cười: “Đang tuổi lớn mà, với lại tôi nấu xong cũng chẳng để thừa làm gì, coi như tiết kiệm lương thực vậy.”


“Không phải đâu, là vì chị nấu quá ngon. Thật đấy, còn ngon hơn đầu bếp nhà tôi. Tôi ở Nhật bao lâu nay mà vẫn chưa ăn được món Trung nào ra hồn cả.”


Cô mỉm cười nói: “Cảm ơn nhé.”


Tối hôm đó Ninh Mông làm thêm salad trái cây. Nhưng sau một hồi suy nghĩ thì cô quyết định chia đôi phần ăn ra, rồi gọi điện mời Đào Khả Lâm đến ăn cùng. Cậu nói: “Chờ chút”, chưa đầy hai giây đã xuất hiện trước cửa.


“Tôi đang vẽ chưa xong, có thể mang về ăn không?”


“Được chứ.” Ninh Mông đưa bát cho cậu, còn mở tủ lạnh lấy thêm ít cam và sữa: “Coi như quà ra mắt hàng xóm.”


Đào Khả Lâm nhận lấy rồi mỉm cười tít mắt: “Cảm ơn nhé.”


Dù sao cậu cũng là người đang giúp cô làm việc, lại còn là một họa sĩ lớn, cô đâu thể lạnh nhạt được.


Tối hôm đó theo thói quen, Ninh Mông vào Weibo mở trang cá nhân của Đào Colin lên thì nhìn thấy cậu vừa đăng bài mới nhất: “Bữa ăn thỏa mãn nhất từ khi về nước.”


Ảnh đính kèm: một tay cậu cầm bút, tay kia cầm thìa của Ninh Mông, trước mặt là bát canh và bản vẽ.


Cậu rất hiếm khi đăng khoảnh khắc đời thường lên Weibo, nên phần bình luận nhanh chóng vượt ba nghìn.


“Chồng ơi, anh ở đâu, em nấu cơm cho anh!”


“Nhìn tay chồng là biết mềm rồi.”


“Chồng lại đang vẽ à?”


Ninh Mông chỉ biết thở dài trước sự nhiệt tình của người hâm mộ.


Trước khi ngủ, cô chợt nhớ ra mình chưa nhắc Đào Khả Lâm chuyện vẽ bìa tạp chí nên cảm thấy hơi bức rức.


Sáng hôm sau, cô nấu một bát “mì bát bảo” của nhà họ Ninh rồi mang sang nhà cậu.


Cậu vẫn còn chưa dậy nên mãi một lúc lâu sau mới mở cửa ra, đầu tóc rối bù, đi chân trần. Nhìn thấy Ninh Mông, ánh mắt cậu vẫn còn mơ màng.


“Chào buổi sáng.” Cậu nói với giọng còn đang ngái ngủ.


Ninh Mông mỉm cười, trong lòng thầm thở phào, may là không có thái độ khó chịu khi vừa ngủ dậy.


“Chào buổi sáng, tôi làm bữa sáng hơi nhiều… nên muốn mời cậu ăn thử.” Cô vừa nói xong lại cảm thấy như mình muốn cho không ai đó nên vội sửa lời: “Là mì gia truyền đấy, ngon lắm, cậu ăn thử nhé?”


Khuôn mặt Đào Khả Lâm vẫn còn đơ ra, nhưng ánh mắt đã sáng lên. Một thoáng biểu cảm lướt qua, nhanh đến mức cô chẳng kịp đoán.


“Cảm ơn, chị vào đi.” Cậu nghiêng người nhường chỗ.


Ninh Mông ôm bát mì trong tay, người còn mặc tạp dề, chân thì đi dép bông nhà mình. Cô giơ chân lên khoe, nói với giọng lấy lòng: “Sạch đấy nhé.”


Cậu khẽ cong môi đầy dịu dàng: “Nhà tôi hơi bừa, không sao đâu.”


Bẩn ư? Bước qua cửa, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một cái bàn trà đen lớn chứa đầy giấy vẽ, bên cạnh là những dụng cụ khi vẽ. Còn sàn nhà thì bóng đến mức phản chiếu cả đèn trần.


Nếu thế này mà “bừa” thì nhà cô chắc thành... bãi chiến trường.


“Bên này.” Cậu nhắc nhở.


“À, ừ.” Cô vội vàng bước theo.


Bàn ăn nhà cậu có hơi quá lớn, trên đó còn bày kín những cuốn sách. Ninh Mông nhìn qua, toàn là sách liên quan tới công vụ và pháp luật. Cậu dời mấy chồng sách sang một bên rồi chừa ra chỗ đặt bát mì.


“Nhà một người mà dùng bàn to thế này làm gì?” Cô buộc miệng hỏi.


Cậu chỉ cười: “Gộp bàn ăn với bàn làm việc lại cho tiện. Cứ tự nhiên nhé, tôi đi rửa mặt.”


“Nhanh lên đấy, mì để nguội là dính vào nhau ngay.”


Cậu “ừ” một tiếng trong phòng tắm.


Ninh Mông đảo mắt nhìn quanh. Căn nhà đã được sửa sang lại, có rất nhiều đồ mới, trên bức tường còn treo tranh khiến không gian sống động hẳn. Chỗ vốn để đầy xương rồng của Diêu Sâm giờ toàn là mô hình anime, cây cối được dồn ra ban công, chăm sóc trong một “lồng kính” rộng vài mét vuông.


Cô tò mò lật vài cuốn sách, trang nào cũng sạch sẽ mới tinh, thỉnh thoảng mới nhìn thấy một hai vết bút bi, rõ ràng không giống sách của người ôn thi. Trên bàn cũng chẳng có lấy một tờ giấy ghi chép, chỉ có tờ giấy vẽ kê dưới tay mà bên trên là bản phác hoạ... căn bếp đối diện.


Cậu nhanh chóng bước ra, tóc còn vương nước, gương mặt tươi tắn và sáng sủa như một thiếu niên.


Cậu rót cho cô ly nước rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy đũa ăn ngay một miếng, nhướng mày nói: “Ngon quá.”


Ninh Mông chỉ cười cười. Cậu nhìn sang cô rồi bỗng nói: “À, bản thảo tối qua tôi gửi mail cho chị rồi.”


Cô có hơi ngạc nhiên: “Cậu vẽ thêm à?”


“Ừ, thêm hai trang. Mới chỉ phác thảo thôi, còn chưa tô màu. Chị xem phần bố cục và tạo hình nếu thấy ổn thì chốt đi. Nhưng lần sau chị phải giúp tôi đấy, làm một mình mệt lắm, đến ba giờ sáng tôi mới xong.”


Ninh Mông hơi chột dạ, ậm ừ đáp, nhưng trong lòng lại nghĩ, mình chẳng phải dân chuyên thì giúp thế nào đây.


Đào Khả Lâm ăn hết sạch bát mì rồi ngẩng đầu lên nhìn cô, đầy chân thành khen: “Mì này tuyệt thật. Cứu sống cái dạ dày mất ngủ của tôi rồi.”


Cô thấy áy náy nên buộc miệng nói: “Vậy sau này sáng nào cậu cũng qua nhà tôi ăn nhé. Tôi nấu mỗi ngày mà.”


Mặt cậu sáng rỡ: “Thật sao?”


Nghĩ đến chuyện nhờ vẽ bìa tạp chí, lại thấy mình đúng là một biên tập vô trách nhiệm, nên cô dứt khoát gật đầu: “Đương nhiên.”


Cậu mím môi khẽ cười, biểu cảm giống như lúc nãy khi vừa mở cửa.


Trước khi rời đi, Ninh Mông mới nói đến việc vẽ bìa.


Đào Khả Lâm hơi ngạc nhiên: “Bìa tạp chí của chị?”


“Ừ. Hai bức, một cho bìa trong, một cho bìa ngoài. Tổng biên của chúng tôi muốn đẩy mạnh khi truyện tranh bắt đầu đăng.”


Cậu cười: “Thật vinh hạnh. Bìa trong tôi đang làm, còn hai bức nữa chắc mất bốn, năm ngày. Làm bìa thì phải tỉ mỉ hơn.”


Cô giơ tay làm dấu “OK”: “Vất vả rồi. Tối nay tôi sẽ nấu món ngon cho cậu.”


Đào Khả Lâm híp mắt nở nụ cười: “Vậy tôi muốn uống canh.”


“...”







Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo