Hàng xóm là em đẹp trai - Chương 10

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/20lZmHuXey

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Vừa về đến tòa soạn, Ninh Mông đã hớt hải chạy vào phòng làm việc của Lục Vân Sinh để báo cáo mọi chuyện.

 

Ông ấy trầm ngâm một lát rồi cười: “Cái này đúng là tôi quên mất. Thế này nhé, lát nữa tôi sẽ liên hệ với tổng biên tập bên công ty truyện tranh, bảo anh ấy tìm người hướng dẫn cô. Thời gian cụ thể thì hai bên tự hẹn với nhau.”

 

“Vâng.” Ninh Mông gật đầu rồi báo cáo thêm: “À đúng rồi, cậu ấy đã bổ sung thêm ba trang bản thảo, chủ biên Lục xem thử có vấn đề gì không.”

 

Cô ngập ngừng một chút rồi bổ sung: “Tôi thấy cũng khá ổn rồi.”

 

Lục Vân Sinh có hơi bất ngờ trước tốc độ của Đào Khả Lâm. Xem xong, trên mặt ông ấy lộ rõ vẻ hài lòng: “Rất tốt, giữ nguyên thế này đi. Không cần chỉnh sửa nữa.”

 

Một người kỹ tính như ông ấy mà còn bộc lộ sự tán thưởng khiến Ninh Mông có chút nghi ngờ về cuộc đời.

 

Buổi trưa, Ninh Mông gặp người biên tập mà Lục Vân Sinh sắp xếp. Cô nghĩ sẽ là một cô gái dịu dàng nhã nhặn, ai ngờ đến quán cà phê mới phát hiện đó là một ông chú râu quai nón rậm rạp.

 

Chú ấy rất nhiệt tình, cũng rất tận tâm truyền đạt cho cô không ít kiến thức và kinh nghiệm làm biên tập truyện tranh, đa số là những công việc vừa tỉ mỉ vừa phiền phức. Lúc này cô mới biết hóa ra phần lớn biên tập truyện tranh đều biết vẽ chút ít, lúc nguy cấp còn có thể giúp tác giả theo kịp tiến độ.

 

Ông chú nói việc góp ý về hình ảnh, tạo hình, phân cảnh là bắt buộc. Nhưng Ninh Mông vốn chẳng có khái niệm gì, đừng nói tới việc còn phải hỗ trợ vẽ phân cảnh hay lo cả dàn trang. Cô hoàn toàn không biết dàn trang truyện tranh khác thế nào so với dàn trang bài viết.

 

Ninh Mông không hiểu, sao ban đầu Lục Vân Sinh không điều hẳn một biên tập truyện tranh về tòa soạn cho xong?

 

“Tác giả của cô dùng bản vẽ điện tử hay giấy bút?” Ông chú hỏi.

 

Ninh Mông suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Hình như là giấy bút.”

 

“Nếu là giấy bút thì cô còn phải lo việc in và dán thoại nữa.” 

 

Ninh Mông gật đầu rồi ghi mấy từ khóa vào sổ, định hỏi tiếp về phân cảnh thì điện thoại reo. Là Đào Khả Lâm gọi tới.

 

Cậu chọn đúng lúc cô đang “học cấp tốc” công việc biên tập truyện tranh để gọi, chẳng phải là muốn làm cô thêm áp lực sao?

 

“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một lát.” Cô mỉm cười xin lỗi ông chú, đợi ông ấy gật đầu rồi mới bước ra một góc nghe máy.

 

“Sao vậy? Bản thảo có vấn đề à?” Cô hỏi.

 

“Ninh Mông, khi nào chị về? Tôi sắp chết đói rồi.” Giọng cậu đầy yếu ớt và mệt mỏi.

 

Cô ngẩn ra một giây mới phản ứng: “Tôi đang làm việc mà, hay cậu gọi đặt đồ ăn ngoài trước đi.”

 

“Tôi gọi rồi, nhưng nhà hàng đang bận, chẳng ai chịu giao.”

 

“Hả? Cậu gọi chỗ nào vậy?”

 

Đào Khả Lâm hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của cô mà tiếp tục than thở: “Tối qua tôi phải thức tới bốn, năm giờ sáng để kịp ba trang truyện đó. Vừa nằm xuống thì chị tới gõ cửa. Tôi ngủ bù tới giờ, không còn sức xuống giường nữa.”

 

Nghe vậy, Ninh Mông cũng thấy hơi áy náy, giọng mềm hẳn: “Nhưng tôi còn chút việc nữa. Cậu kiếm gì ăn tạm đi, tôi về sẽ nấu cơm. Nhà cậu không còn gói snack nào sao?”

 

“Tôi chưa từng ăn đồ ăn vặt.”

 

Cô cạn lời.

 

“Thôi vậy.” Cậu thở dài đầy tội nghiệp: “Tôi ngủ tiếp đây, như vậy sẽ không thấy đói nữa.”

 

Cô còn chưa kịp nói gì thì cậu đã cúp máy.

 

Cúp máy xong, Ninh Mông bắt đầu thấy lo, không lẽ cậu thật sự nhịn ăn cả ngày? Cô từng trải qua cảm giác thức trắng đêm rồi ngủ bù mà không ăn gì, dạ dày y như cái máy trộn bê tông.

 

“Cô có việc thì về trước đi.” Ông chú thấy cô mất tập trung nên nói đầy cảm thông: “Những chi tiết khác nói lúc này cũng không rõ, để lần sau vậy.”

 

Ninh Mông nhìn đồng hồ, hóa ra đã bốn rưỡi: “Không sao, tôi mới là người làm phiền chú lâu như vậy, thật ngại quá.”

 

“Không sao, tổng biên nhờ tôi giúp là tôi thấy vui rồi.” Ông ấy cười hiền hậu.

 

Ninh Mông tranh trả tiền rồi cả hai cùng ra khỏi quán. Bước ra ngoài, nhớ lại lời Đào Khả Lâm nên cô hỏi: “Chú Từ, ngoài những việc liên quan tới công việc, tác giả có nhờ chú làm gì khác không?”

 

Ông chú ngẩn ra.

 

“Ý tôi là... ngoài giờ làm, họ có nhờ chú làm việc gì nữa không?”

 

Trước đây khi làm biên tập tập sự, để xin được bài từ mấy fashion blogger, cô từng mất nửa tháng chạy đi chạy lại, dọn dẹp, nấu ăn, chơi game cùng họ để “lấy lòng” trước khi nhận được bài. 

 

Không biết tác giả truyện tranh có thế không, vì viết vài ngàn chữ thì một đêm là xong, nhưng vẽ một số truyện tranh thì chắc chắn không thể.

 

“À, cái đó…” Ông ấy cười nói: “Tôi thì chưa gặp, nhưng mấy biên tập xinh xắn thì có đấy. Không phải quấy rối gì đâu, chỉ là vài tác giả khá khó chiều. Có người từng gọi biên tập tới đưa đồ ăn lúc ba giờ sáng. Bình thường thôi, vì biên tập phải giữ quan hệ tốt với tác giả. Tác giả mà không thích biên tập thì cũng chẳng có hứng làm việc với công ty nữa. Nhưng nếu thân thiết thì sẽ dễ dàng hợp tác hơn.” 

 

Ninh Mông tò mò: “Vậy cô biên tập ba giờ sáng mang đồ ăn giờ thế nào?”

 

“À, giờ cưới tác giả đó rồi.”

 

“...”

 

“Haha, duyên phận mà đúng không?”

 

Cũng đúng…

 

“Làm biên tập chữ thì chưa từng gặp chuyện thế này.”

 

Ông ấy lại cười: “Không giống nhau đâu. Một số truyện tranh từ khi phác thảo tới khi hoàn thiện mất nửa tháng, chưa kể sửa. Viết bài nếu có cảm hứng thì một ngày là xong. Tác giả truyện tranh vất vả hơn, nên biên tập cũng phải thông cảm.”

 

Nghĩ tới việc Đào Khả Lâm phải vẽ ba bản thảo một lúc, cô thấy cậu thực sự rất vất vả, bảo sao ban đầu cậu nhất quyết không chịu nhận lời.

 

Cảm giác áy náy thôi thúc cô tạm biệt ông chú rồi vội vàng lái xe về nhà, không dừng một chút nào.

 

Vừa ra khỏi thang máy, điện thoại lại reo dồn dập. Cô tưởng Đào Khả Lâm gọi nên không nhìn màn hình, bước tới bấm chuông nhà cậu. Khi cửa mở, chuông mới tắt. Cô ngẩng lên thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp, mặc chiếc tạp dề ca-rô mà sáng nay cô để quên ở nhà cậu, đang nhìn mình đầy nghi hoặc.

 

Ninh Mông khựng lại một chút rồi mỉm cười: “Chào cô.”

 

“Chào, cô tìm Đào Khả Lâm à? Cậu ấy vừa ra ngoài mua đồ cho tôi.” Người phụ nữ tránh sang, lịch sự mời: “Hay là vào ngồi đợi? Chắc cậu ấy sắp về rồi.”

 

Ninh Mông tất nhiên không vô duyên tới mức ấy, rõ ràng cậu đã tìm được “cô Tấm” rồi, mình còn vào làm gì. 

 

Cô cười nhạt, cố tỏ ra như người xa lạ: “Không sao, lúc nãy lên tôi thấy thông báo cúp nước, định nhắc hai người thôi.”

 

Đối phương gật đầu cảm ơn: “Cảm ơn nhé, bên quản lý tòa nhà cũng báo rồi.”

 

Ninh Mông đáp một tiếng rồi quay đầu trở về phòng.

 

Đào Khả Hân nhìn theo, vừa định đóng cửa thì thấy cô lấy chìa khóa ra mở phòng kế bên. Ánh mắt cô ấy ngừng lại, nhìn theo bóng người kia khá lâu, suy nghĩ cuộn trào. Sau đó cô ấy đóng cửa, vào nhà rồi lấy điện thoại mở Weibo của Ninh Mông lên, so sánh một hồi mới xác nhận là cùng một người. 

 

Ánh mắt cô ấy càng sâu thêm.

 

Mười phút sau, Đào Khả Lâm mua xì dầu và giấm về với vẻ khó chịu nói: “Không cần nấu cơm cho em đâu, em tự nấu mì được, chị về đi.”

 

Đào Khả Hân không trả lời mà vẫn bày đồ ăn ra rồi giả vờ buộc miệng: “Vừa nãy có cô gái tới tìm em.”

 

Đào Khả Lâm quay đầu: “Có phải cô gái có tóc xoăn sóng lớn không?”

 

“Ừ, cô ấy ở cạnh nhà em.”

 

Mắt cậu sáng lên: “Cô ấy thật sự về rồi à?”

 

“Sao vậy? Quen à?” Đào Khả Hân cười.

 

“Bạn em đấy, nấu mì còn ngon hơn chị.”

 

Ánh mắt cô ấy thoáng thay đổi: “Em đâu nói là cô ấy ở ngay cạnh nhà.”

 

“Cô ấy có nói gì không? Có mang gì cho em không?”

 

“Không, chỉ nhắc em đóng phí dịch vụ thôi.” Đào Khả Hân nói với giọng không vui, còn cậu thì chẳng để tâm, lấy điện thoại định gọi thì bị cô ấy giật lấy: “Mới về nước vài hôm mà đã tán tỉnh con gái người ta  rồi à? Trông cô ấy tầm tuổi em, không phải em thích người lớn tuổi hơn sao?”

 

Đào Khả Lâm cười, lấy lại điện thoại: “Cô ấy hơn tuổi em, chắc ngang tuổi chị.”

 

Cô ấy khựng lại nửa giây, nhận ra cậu không hề phủ nhận suy đoán ban đầu của mình nên sắc mặt hơi đổi. May là cậu đang mải nhìn điện thoại nên không phát hiện.

 

Ninh Mông vừa vào nhà, việc đầu tiên là gọi lại số vừa nãy, thì ra là Mạc Phi.

 

“Cậu dám không nghe điện thoại của tớ à?” Giọng nói bên kia nghiến răng.

 

“Không phải tớ đang gọi lại cho cậu rồi hay sao?” Ninh Mông cười dỗ dành hỏi: “Có chuyện gì thế?”

 

“Sao? Không có chuyện gì thì không được gọi cho cậu à?”

 

“Được rồi, cậu muốn nói gì.”

 

“Ra ngoài đi. Tớ mời cậu ăn cơm.”

 

Ninh Mông nằm dài ra ghế: “Không muốn động đậy.”

 

“Mau lên, tớ đang ở dưới nhà cậu.”

 

“... Thế sao không nói câu đó ngay từ đầu.”

 

Vừa ra khỏi nhà, cô đụng phải Đào Khả Lâm đang mang rác ra. Nhìn thấy cô, cậu vội vàng nói: “Ra ngoài à? Tiện tay mang vứt giúp tôi nhé.”














Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo