Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Đúng là cậu thật.
Giọng nói này trùng khớp hoàn toàn với câu “chào buổi sáng” mà cô từng nghe ở khách sạn. Cô thấy mình thật ngốc, sao lúc nói chuyện điện thoại lại không nhận ra giọng nói này nhỉ?
Liên tiếp vài lần tình cờ gặp gỡ như vậy, Ninh Mông bắt đầu cảm thấy khó giữ bình tĩnh.
Cô gượng cười, cố làm ra vẻ tự nhiên: “Xin chào, tôi là Ninh Mông, “Ninh” trong “yên tĩnh”, “Mông” trong “mông lung”.”
Nói xong, cô còn nghiêm túc đưa tay ra phía cậu.
Cậu mỉm cười rồi bắt tay cô, giọng thong thả: “Colin, Đào Khả Lâm.”
Bàn tay cậu lạnh, lực vừa phải. Nhưng cảm giác ấy khiến Ninh Mông lập tức nhớ lại đôi tay đã đỡ cô lên taxi hôm đó, người như có luồng điện chạy qua. Cô vội buông ra.
“Thì ra chị tên Ninh Mông à.” Ánh mắt cậu lấp lánh tia trêu chọc, khiến câu nói như mang thêm chút mập mờ.
Ninh Mông chỉ mỉm cười mà không đáp. Cô đặt mấy bản photo tài liệu lên bàn: “Vào chuyện chính nhé. Tôi là biên tập của Tạp chí Duyệt Lạc, đây là thông tin giới thiệu về tạp chí, bao gồm phong cách, chủ đề các số trước, đối tượng độc giả, và yêu cầu đối với truyện tranh dài kỳ. Cậu xem qua một chút.”
Đào Khả Lâm chẳng nhận, cũng không mở ra xem. Cô đành đặt tài liệu trước mặt nhưng cậu vẫn không liếc mắt.
Thái độ này đúng là đáng ghét, hoá ra dáng vẻ ngoan ngoãn hôm trước chỉ là giả vờ.
Sau mấy ngày “đấu điện thoại” vừa rồi, Ninh Mông đã hiểu chàng trai này không dễ nắm bắt chút nào.
Nhưng với tư cách biên tập lâu năm, cô chắc chắn sẽ không để lộ cảm xúc. Ninh Mông vẫn mỉm cười chuyên nghiệp, giọng ôn hòa. Lục Vân Sinh từng nói, nụ cười ấy của cô dễ khiến người ta… lạnh sống lưng.
Quả nhiên cậu dời mắt, né tránh bằng cách nhấp một ngụm trà sữa, chậm rãi nói: “Trong điện thoại đã nói rồi. Tôi còn hai bộ truyện phải vẽ, lại đang ôn thi. Tôi không muốn tự tạo áp lực quá lớn.”
Cô im lặng một lúc rồi nhẹ giọng trả lời: “Vậy thì tôi không ép nữa. Nhưng vẫn cảm ơn cậu đã dành thời gian gặp tôi.”
Nói xong cô thu tài liệu lại, chuẩn bị rời đi.
Cậu ngạc nhiên: “Chỉ vậy thôi à? Không định thử thuyết phục tôi lần nữa sao?”
Nếu hôm nay gặp là “ông chú khó tính” như cô tưởng, chắc cô sẽ không bỏ cuộc dễ dàng thế này.
Nhưng đối diện lại là chàng trai trẻ mà cô đã vài lần tiếp xúc nên cô bỗng thấy chùn bước.
Một là, chinh phục được cậu không dễ. Hai là, nếu thực sự ký được, cô sẽ phải làm việc với cậu lâu dài… nghĩ thôi đã thấy đau đầu.
Cậu nhướng mày nói tiếp: “Chị như vậy mà gọi là đi mời truyện sao? Trước giờ chị từng mời thành công ai chưa?”
Bị nghi ngờ năng lực, Ninh Mông hơi bực bội: “Đương nhiên là có. Nhưng tôi luôn cân nhắc khả năng của tác giả. Nếu họ đã đến giới hạn thì chúng tôi sẽ không ép, vì chất lượng mới là quan trọng nhất.”
Cậu khẽ cười, chân dưới bàn duỗi nhẹ chạm vào đầu gối cô.
Ninh Mông không để ý mà tiếp tục: “Nếu muốn mời thật sự, tôi sẽ không bỏ cuộc dễ dàng. Nhưng chẳng phải tôi đang sợ làm khó cậu sao? Thật là không biết cảm ơn.”
Đào Khả Lâm cau mày có vẻ không hài lòng, rồi cuối cùng cũng đưa tay lấy tập tài liệu. Cậu lật vài trang, giả vờ chăm chú đọc.
Cậu đọc lâu đến mức một trang mất mười phút. Nếu không thấy hàng mi dài còn chớp, có lẽ cô đã tưởng cậu ngủ mất rồi.
Cô suýt nghẹn chết, uống liền hai ly nước trái cây, đi vệ sinh một vòng, quay lại mới thấy cậu gấp tập giấy, thong thả nói: “Tôi sẽ xem xét thêm.”
Không thể cho một câu trả lời dứt khoát sao?
Cô im lặng nhìn cậu.
Đào Khả Lâm bỗng duỗi người, lại biến thành chú nai ngoan hiền tươi cười hồn nhiên: “Ở đây có đồ ăn không? Tôi chưa ăn gì đã vội chạy tới, đói lắm.”
Ninh Mông lạnh mặt: “Xin lỗi, tôi hỏi thật... cậu bị đa nhân cách à?”
Cậu bật cười: “Hôm ở quán bar, khi chị cầm chai rượu định phang vào đầu người ta, tôi cũng muốn hỏi câu đó.”
Cô thở dài, cất điện thoại vào túi rồi nói: “Thôi, tôi không tiếp cậu nữa. Ở đây có món Tây cũng ngon, cậu thử đi. Tôi đi trước, đồ uống đã thanh toán rồi."
Câu “sẽ liên lạc lại” bị cô nuốt vào trong.
Vừa đứng lên, cổ tay đã bị giữ chặt. Cậu ngẩng đầu với giọng nghiêm túc: “Chị là người mời tôi ra đây, chẳng lẽ không lo bữa ăn?”
Cô rút tay ra: “Tôi còn bận.”
Cậu giữ chặt hơn, ánh mắt chân thành: “Tôi nói thật, chị ăn với tôi một bữa, tôi sẽ vẽ cho chị.”
Diễn biến này... đúng là bất ngờ.
“Em trai à, cậu có thể giữ nguyên tắc chút không?”
Cậu chỉ cười, đôi mắt cong cong toát lên vẻ tùy hứng.
Cô nhìn đồng hồ, thấy cũng gần hết giờ làm, lại lười quay về công ty, bèn quyết định ăn cùng cậu, coi như trả ơn hôm trước cậu đã giúp mình.
Cô gọi một phần mì Ý, Đào Khả Lâm gọi cơm hải sản, thêm pizza và kem.
Dù sao cô cũng chẳng phải người nguyên tắc lắm. Cậu đã đồng ý vẽ, thì cô vui lòng thôi.
Trong lúc chờ món, Ninh Mông đưa cho cậu tờ phiếu thông tin: “Điền giúp tôi, quan trọng nhất là số liên lạc và địa chỉ. À, cậu đã tìm được chỗ ở chưa?”
Đào Khả Lâm nhận lấy: “Vừa tìm được, mấy hôm trước mới dọn vào.”
“Đây, đây, và mục này nữa.” Cô chỉ vài chỗ cần thiết: “Cả liên lạc khẩn cấp, để khi tôi giục bài còn tìm được.”
Ánh mắt cậu đi theo đầu ngón tay cô, khẽ “ừ” rồi bắt đầu điền. Sau khi trả lại phiếu, cậu cười nói: “Yên tâm, tôi sẽ không đổi ý.”
Cô nhướng mày: “Có câu đó là tôi yên tâm rồi. Về nhuận bút, tôi sẽ cố gắng thương lượng tốt nhất cho cậu.”
Đào Khả Lâm chỉ cười nhạt.
Ninh Mông thở phào, cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm. Cô nhận lại phiếu, lướt qua thì thấy chữ cậu rất đẹp. Trong vô thức cô nhìn xuống số CMND… mới 23 tuổi. Cô hơi khựng lại, định xem tiếp phần địa chỉ thì nhân viên phục vụ mang mì Ý đến nên đành cất phiếu vào túi.
“Chị làm biên tập được bao lâu rồi?” Cậu đột ngột hỏi.
“Ba năm.” Cô vừa quấn mì vừa đáp, rồi mới nhận ra câu này dễ đoán tuổi nhưng cậu lại chẳng có phản ứng gì, thôi kệ.
Buổi tối, khi nhận được email chủ đề số tiếp theo từ Lục Vân Sinh, cô chọn được một câu chuyện ngắn, rồi nhắn cho Đào Khả Lâm hỏi về tiến độ truyện dài.
Cậu trả lời rất nhanh và xin địa chỉ email cô. Mười phút sau, cô nhận được tập tin nén.
Ban đầu cô lo phong cách cậu không hợp tạp chí, nhưng xem xong cô như nhặt được báu vật.
Truyện tranh Đào Colin chọn là câu chuyện truyền cảm hứng nơi công sở, xoay quanh hai người phụ nữ tính cách và xuất thân khác nhau cùng làm việc tại một công ty nước ngoài, vừa chặt chẽ, vừa hài hước, xen kẽ những góc nhìn tinh tế về tình yêu.
Mới mở hai trang đầu nhưng nội dung đã giàu sức hút. Cô chắc chắn Lục Vân Sinh sẽ thích nên nhanh chóng gửi qua.
Đúng như dự đoán, Lục Vân Sinh phản hồi ngay: “Sao chỉ có hai trang? Vào phòng tôi.”
Ninh Mông đến ngay.
Ông ấy hỏi: “Ký hợp đồng chưa?”
Cô ngớ ra rồi lắc đầu: “Chưa. Cậu ấy ký với tạp chí khác rồi.”
Lục Vân Sinh trầm ngâm: “Dù vậy cũng cần làm văn bản ràng buộc. Lỡ đang làm giữa chừng mà bỏ thì sao? Nói với luật sư của nhà xuất bản soạn hợp đồng và bảo tác giả vẽ thêm, nội dung số đầu tiên quá ít sẽ khó giữ độc giả.”
Cô nhíu mày, nghĩ đến việc cậu còn hai truyện khác phải hoàn thành: “Tôi nghĩ hai trang là đủ. Quý hiếm mới có giá. Cậu ấy là họa sĩ hot, có vài triệu fan trên Weibo, mà đây còn là bản cậu ấy tranh thủ thời gian vẽ.”
Lục Vân Sinh gật đầu: “Nét vẽ tinh tế, mạch truyện mạch lạc, phong cách có tâm. Đúng là làm nghiêm túc. Nhưng bảo cậu ấy vẽ thêm hai bức: một cho trang bìa mục truyện tranh, một làm bìa tạp chí số tới.”
“Bìa?” Mắt cô sáng lên.
Tìm được tác giả nổi tiếng lại lên bìa, chẳng khác nào phần thưởng lớn nhất cho một biên tập. Cô thầm mừng vì đã không bỏ đi từ quán bar hôm đó.
Trước khi tan ca, cô đến phòng luật sư nhờ soạn hợp đồng. Trên đường về, nhớ đồ ăn ở nhà đã hết nên cô ghé siêu thị mua đầy túi thực phẩm và trái cây.
Khu Ninh Mông ở an ninh rất tốt, trước đây Diêu Sâm ở cạnh, cô thậm chí còn chẳng khóa cửa, đến giờ thói quen ấy vẫn chưa bỏ. Lại thêm nấu ăn buổi tối nhiều khói dầu nên cô để cửa mở.
Đang vừa xào rau vừa nghĩ ngợi, bỗng nghe tiếng gõ cửa và giọng người ngoài hành lang: “Cô ơi, nhà cô bị cháy à?”