Hàng xóm là em đẹp trai - Chương 7

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

“Ơ? Chuyện gì thế này?”


“Xin chào, tôi là Ninh Mông.” Cô vừa hoàn hồn vừa lắp bắp trả lời.


“Ừm?” Giọng bên kia lạ lẫm, rõ ràng không biết cô là ai, nhưng vẫn tiếp tục: “Thế này nhé, bọn tôi vừa chơi trò chơi, Khả Lâm thua. Mà luật là người thua phải đồng ý bất kỳ yêu cầu nào của người gọi tới. Giờ tôi sẽ đưa điện thoại cho cậu ấy, cô chỉ cần nói yêu cầu của mình là được.”


Trời ạ, trò gì mà liều dữ vậy?


Ninh Mông còn chưa kịp định thần thì điện thoại đã được chuyền vòng quanh, rồi cuối cùng trở về tay Đào Khả Lâm. Giọng cậu mang chút bất đắc dĩ, lại phảng phất mùi men: “Alo?”


Ninh Mông cố nhịn cười, nhanh tay bật chế độ ghi âm, rồi nói: “Thua thì phải chịu nhé, họa sĩ truyện tranh Đào Colin thân mến. Điều ước của tôi là… cậu giúp tôi vẽ bản thảo.”


Bên kia hơi khựng lại, rồi một giọng trầm ấm dễ nghe vang lên ngay bên tai cô: “Được.”


Điện thoại lập tức bị cúp. Ninh Mông tròn mắt, ôm gối trên sofa cười đến run cả người.


Trời ơi, cô vừa nhặt được món hời lớn thế nào đây?


Sáng hôm sau, cô gọi cho Colin ngay, nhưng không ai bắt máy. Ninh Mông nhướng mày không để tâm lắm, đặt điện thoại xuống rồi tiếp tục lướt web. Gần trưa gọi lại, vẫn tắt.


Cô biết tối qua anh đi bar uống say thì sáng ngủ nướng cũng dễ hiểu, nhưng bây giờ quá trưa rồi còn gì?


Vừa bực bội cúp máy thì A Đại gọi: “Ninh Mông, bọn mình đi ăn trưa thôi, đi không?”


Cô nhìn đồng hồ rồi gật đầu, cầm điện thoại theo ra ngoài.


Quán ăn hôm nay khá đông nên họ phải nhập bàn với vài cô gái khác trong tòa soạn. Mấy cô tụm lại thì chuyện không bao giờ hết. Một thực tập sinh mới vào cái gì cũng tò mò, hỏi hết chuyện này đến chuyện khác. Câu chuyện bỗng chuyển sang đề tài công ty in ấn.


“Biên tập Lục bảo muốn đổi sang công ty in khác, vậy mà mấy tháng nay vẫn qua bên kia hoài, đúng là M cuồng.”


Cả bàn bật cười.


“Nhưng thật đó, bây giờ sách bán không chạy, in ấn thì chẳng lời, ai cũng khó.”


“Nhưng hồi trước hợp tác tốt lắm mà?”


“Là vì có Ninh Mông đấy.”


Các cô liếc nhau, cười đầy ẩn ý. Ninh Mông vẫn ung dung ăn, lười để ý.


Cô thực tập sinh tròn mắt: “Vì sao ạ?”


“Vì bạn trai Ninh Mông là quản lý công ty in. Nghe nói anh ta vừa đẹp trai vừa giàu, lại rất cưng cô ấy. Trước đây biên tập Lục dẫn cô ấy đi đàm phán giá, muốn ép thấp bao nhiêu cũng được.”


Ninh Mông cúi đầu, tay cầm muỗng khựng lại, trong lòng nhói một cái.


Cô thực tập sinh nhìn cô đầy ngưỡng mộ: “Chị Ninh Mông, chị đúng là công thần!”


Ninh Mông cười nhạt: “Ăn đi, đừng nghe mấy chị ấy nói linh tinh.”


A Đại thấy sắc mặt cô không ổn, vội cười xòa rồi đổi chủ đề.


Về lại tòa soạn, Ninh Mông vừa làm việc vừa gọi cho Colin, lấy công việc làm cái cớ để không nghĩ ngợi nữa. Mãi tới một giờ chiều, máy mới có người bắt máy.  


Ba giây đầu bên kia im phăng phắc, cô suýt tưởng bị cúp.


“Đào Colin? Xin chào, đây là tòa soạn Tạp chí Duyệt Lạc.” Vì gọi mãi mới được nên bây giờ cô có hơi mất kiên nhẫn. Một lúc lâu không thấy bên kia trả lời, cô bực mình lặp lại. 


Cuối cùng một giọng đàn ông vang lên: “Xin chào.” Giọng nghe như vừa tỉnh ngủ, còn hơi mơ màng.


“Xin lỗi vì đã làm phiền, tôi muốn hỏi hôm nay cậu rảnh lúc nào?” Giọng cô lịch sự hơn, vì biết đây là đối tượng khó thuyết phục.


“Hử?” Giọng cậu thấp, lại hơi khàn, cuối câu còn nhấn nhẹ như thể không biết cô là ai: “Rảnh lúc nào làm gì?”


“Chúng ta đã hẹn rồi mà? Tối qua tôi gọi cho cậu, cậu đồng ý vẽ bản thảo cho tôi.”


Bên kia im lặng nửa phút, rồi bất ngờ hỏi: “Tôi quen cô à?”


Ninh Mông khựng lại: “Chắc… không.”


“Không quen thì sao tôi phải vẽ cho cô?” Giọng Colin lần này đã lộ rõ sự khó chịu.


Rồi cúp máy.


Cô hít sâu, bình tĩnh vài phút mới gọi lại. Trong lòng vừa bực tức vừa chửi thầm, còn trong đầu thì đã mặc định Đào Colin là một ông chú râu ria, mặc áo ba lỗ, quần đùi, hơi mập và kiêu căng.


Cuộc gọi đầu không ai nghe. Lần thứ hai vừa đổ chuông thì cậu bắt máy: “Ai?” Giọng cậu rõ ràng khó chịu như sắp nổi nóng.


Ninh Mông không đôi co mà mở luôn đoạn ghi âm tối qua cho cậu nghe. Cô còn nghe rõ cậu chửi thầm một tiếng.


“Cậu đã đồng ý rồi, lại rất dứt khoát. Giờ định lật lọng sao?”


Bên kia nín thở một chút, rồi cố kiềm chế: “Tôi đã ký hợp đồng với một tạp chí truyện tranh khác rồi, lại còn đăng online. Hai bộ truyện đã là giới hạn của tôi, thêm nữa tôi cũng chẳng làm tốt hơn. Tôi không chuyên vẽ truyện tranh, còn phải chuẩn bị thi và làm việc. Thế nên, tôi từ chối được chứ? Làm ơn đừng gọi cho tôi nữa.”


Một tràng dài khiến Ninh Mông nghẹn lời. Nhưng cô vẫn cố liều: “Dù sao cũng muốn gặp cậu một lần để nói chuyện.”


Cậu bật cười mỉa mai: “Gặp rồi thì thay đổi được gì?”


“Tôi thật sự thích tác phẩm của cậu. Cho nhau một cơ hội được chứ? Tạp chí của tôi là nền tảng tốt, tôi tin điều này có lợi cho cả hai. Cậu ở đâu? Tôi tới gặp nhé, không mất nhiều thời gian đâu.”


Bên kia im lặng rất lâu rồi thở dài: “Tôi tới tìm cô. Gặp ở đâu?”


Cô biết đây chỉ là gặp để từ chối cho xong.


“Cậu biết quán cà phê Ngân Hà ở Đại lộ Trung Ương không? Tôi tới đó mất hai mươi phút.”


“Ừ.” Cậu đáp cộc lốc rồi cúp máy.


Ninh Mông báo với biên tập Lục rồi đi ngay. Đường hôm nay lạ thay lại thông thoáng nên cô tới sớm.


Vào quán, cô chọn bàn gần cửa sổ gọi đồ uống. Định nhắn hỏi thì tin nhắn gửi đến.


Đào Colin: Xảy ra chút việc, xin lỗi nhé, đợi tôi 10 phút.


Ninh Mông: Không sao, tôi gọi đồ cho cậu trước nhé, cậu muốn uống gì?


Đào Colin: Ngọt là được.


Một ông chú khó tính mà thích đồ ngọt? Ninh Mông suýt bật cười. Cô gọi trà sữa đặc biệt, dặn mười phút nữa hãy mang ra.


Lát sau cậu hỏi cô ngồi đâu, Ninh Mông trả lời: bàn góc gần cửa sổ, tóc dài, áo len đỏ.


Quay đầu lại, cô thấy một chàng trai mặc áo măng-tô dạ cổ bẻ hai hàng khuy bước vào, khăn quàng trắng che nửa mặt, chân đi ủng tuyết giống hệt cô, trông như người Eskimo, mắt đảo quanh tìm kiếm rồi dừng lại ở chỗ cô.


Cậu chần chừ, rồi thấy cô cũng đang nhìn mình thì mới đi đến. Vừa đi vừa kéo khăn xuống, lộ ra khuôn mặt… khiến nụ cười cô lập tức đông cứng.


Gương mặt sạch sẽ, khó đoán được cảm xúc thế nào. Cậu kéo ghế ngồi xuống đối diện, khẽ nhếch môi, nụ cười hiền lành nhưng lại thấp thoáng vẻ xấu xa.


Nếu không vì chuyện tối qua, Ninh Mông sẽ nghĩ mời một người như thế này vẽ bản thảo chẳng hề khó.


Nhân viên mang trà sữa ra đặt trước mặt cậu. Ninh Mông mỉm cười cảm ơn, tranh thủ dời ánh mắt để tránh ánh nhìn của cậu.


Đào Colin nhấp một ngụm trà sữa nóng, ngẩng lên nói cảm ơn, trông ngoan đến lạ. Hoàn toàn không giống người vừa thẳng thừng từ chối cô qua điện thoại.


“Có phải… cậu ngồi nhầm bàn không?” Cô nghiêm túc hỏi.


Cậu cười: “Biên tập tạp chí?”

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo