Hàng xóm là em đẹp trai - Chương 6

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Ninh Mông nhanh chóng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn, cô phẩy tay nói: “Thôi kệ, không thèm đôi co với loại rác rưởi ấy làm gì.”


Đào Khả Lâm hơi nhướng mày nhưng không đáp.


“Cậu đi một mình đến đây à?” Ninh Mông hỏi tiếp.


“Có bạn đi cùng.” Đào Khả Lâm khẽ vuốt sống mũi, ừ một tiếng: “Họ vẫn đang xem show, tôi có chút việc nên phải về trước.”


Trời mới biết bạn cậu ta giờ đang ở đâu.


Ninh Mông nghĩ xong lại hỏi: “Cậu đã uống rượu rồi, có tự lái xe về không?”


Đào Khả Lâm thoáng lúng túng, ánh mắt đen láy lại trong veo giống như chẳng vướng chút bụi trần: “Tôi vừa mới về nước, chưa có xe.”


Ninh Mông vẫn còn nghi ngờ không biết người vừa lén hôn cô trên sân khấu có phải là cậu hay không.


“Vậy để tôi gọi taxi giúp cậu nhé? Khu này taxi nhiều lắm.” Cô tốt bụng đề nghị.


Đối phương nghe có vẻ ngạc nhiên nên liên tục lắc đầu: “Không cần đâu, tôi ra ngoài đợi là được, cô cứ về trước đi.”


Ninh Mông có chút áy náy, dù sao người ta cũng đã giúp cô hai lần, lẽ ra phải tiễn một đoạn, vậy mà khi mở miệng lại chỉ nói: “Thế được rồi, tôi về trước nhé. Cậu đi đường cẩn thận.”


Cậu mỉm cười, xoay người đi ra ngoài.


Ninh Mông bước về phía xe của mình, trong lòng vẫn hơi day dứt. Cô cảm giác bóng lưng cậu lúc rời đi thoáng chút buồn bã. Khi lái xe rời khỏi bãi, cô vẫn vô thức liếc xung quanh tìm kiếm.


Đúng là cậu vẫn chưa đi xa. Đào Khả Lâm đứng cách lối ra bãi đỗ xe chừng năm mươi mét, nơi đó gần ngay cửa sau, vốn chẳng có xe taxi nào chạy qua.


Ninh Mông lái xe tiến lại gần. Chàng trai đang cúi đầu nhìn xuống đất, nghe tiếng còi xe thì khẽ giật mình.


“Chỗ này khó bắt taxi lắm, phải ra phía trước mới được.” Ninh Mông hạ cửa kính xuống nhắc nhở.


Cậu nhìn theo hướng cô chỉ rồi mỉm cười cảm ơn: “Ồ, được rồi.”


Ninh Mông ngập ngừng giây lát rồi nói: “Hay là tôi chở cậu một đoạn nhé?"


“Không cần đâu, tôi tự bắt taxi được mà.”


“Tôi chở cậu đi, coi như cảm ơn cậu đã cứu tôi hai lần.”


Cậu mỉm cười, lần này không từ chối nữa mà vừa mở cửa xe vừa nói: “Tối nay tôi cũng đâu giúp được gì nhiều.”


Chỗ Đào Khả Lâm ở cách đây không xa, Ninh Mông lái chưa đầy mười phút đã tới. Khi cậu tháo dây an toàn, cô liếc ra ngoài, hơi ngạc nhiên: “Cậu ở khách sạn à?”


Cậu gật đầu giải thích thêm: “Chưa tìm được chỗ ở.”


“Ồ.” Ninh Mông định hỏi thêm, nhưng nghĩ hai người chỉ là tình cờ gặp gỡ nên cũng không tiện nhiều lời. Cô chỉ mỉm cười chào tạm biệt.


Cậu xuống xe, vẫy tay rồi xoay người bước đi gọn gàng.


Ninh Mông về nhà, tắm rửa xong thì chuyển ảnh từ máy ảnh vào máy tính, chọn lọc một số tấm để chỉnh sửa rồi gửi cho người phụ trách quán bar. Họ rất hài lòng, còn ngỏ ý muốn cô giúp quảng bá, giá cả có thể thương lượng.


Weibo của Ninh Mông vốn là tài khoản lớn. Trước đây, cô nhờ vào việc chụp tạp chí mà dần dần tích lũy được một lượng fan, sau đó lại bất ngờ nổi tiếng với hình tượng blogger thời trang và trang điểm. Lục Vân Sinh cũng nhiệt tình ủng hộ, nhờ vậy cô trở thành một “hot girl mạng” nhỏ.


“Xin lỗi nhé, quản lý Lưu.” Ninh Mông áy náy nói: “Tôi chưa bao giờ nhận quảng cáo cả.”


Đối phương hiểu ý: “Thôi vậy, lát nữa tôi chuyển thù lao cho cô.”


“À, không sao đâu, mai chuyển cũng được, giờ muộn rồi.”


Anh ta bật cười: “Không được. Cô bỏ công sức chọn và chỉnh ảnh cho tôi, thù lao chắc chắn không thể ít.”


Ninh Mông đành gật đầu nhận lời.


Cô vừa đắp mặt nạ, điện thoại đã reo báo có tiền vào tài khoản, quản lý Lưu hào phóng chuyển thẳng 1.500 tệ.


Ninh Mông cảm thấy ngại vì nhận thêm ba trăm, cô nghĩ một lúc rồi đăng một tấm selfie lên Weibo.


Giữa đêm vẫn có mấy trăm bình luận hỏi.


“Ninh Mông lại đi chơi đâu thế?”


Cô trả lời tên quán bar.


Chẳng bao lâu lại có người tag Đào Colin: “Soái ca, anh lại thả tim cho nữ thần của tôi kìa!”


Ninh Mông quay lại tìm thì không thấy nữa, chắc tay cậu bấm nhầm.


Một số cư dân mạng tinh mắt còn phát hiện: “Nữ thần và soái ca ở cùng một thành phố kìa, ư ử ư ử."


Cô làm mới trang, bất ngờ khi thấy Đào Colin đã trả lời icon mặt cười dưới hai bài đăng.


Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy cô đã thấy bài Weibo kia leo lên hot search. Không chỉ có hơn mười nghìn bình luận, mà lượng fan cũng tăng hơn mấy chục nghìn chỉ trong một đêm, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này.


Ninh Mông vừa ngái ngủ vừa lướt bình luận, cô thấy mọi người toàn dựa hơi ai kia. 


Chỉ vì tối qua Đào Colin trả lời khiến fan của cậu tưởng hai người quen biết nên ồ ạt kéo vào theo dõi cô.


Thậm chí có vài trăm tin nhắn riêng hỏi quan hệ giữa cô và Đào Colin.


Cô cũng mong là có quan hệ gì đó thật, như vậy thì chuyện tác giả truyện tranh kia sẽ được giải quyết.


Sáng thứ Hai, Lục Vân Sinh lại tổ chức họp để chốt chỉnh sửa tạp chí. Các mục khác gần như đã ổn, chỉ riêng Ninh Mông vẫn chưa tìm được tác giả cho truyện dài.


Cô bị chỉ trích thẳng trong cuộc họp, sau đó bị gọi riêng vào phòng làm việc. May là ông ấy hiểu ý, không nhắc tới Diêu Sâm nữa mà chỉ dặn cô mau chóng tìm bài viết.


“Chất lượng truyện dài rất quan trọng, cô cố gắng nhé. Tháng này bỏ qua, tháng sau đăng. Số này tạm thời chỉ cần một truyện ngắn.”


“Vâng.”


Ninh Mông trở lại bàn làm việc mở email lên, may mắn là có khá nhiều bản thảo gửi tới. Cô chọn được một truyện ngắn khá ổn, liên hệ tác giả để chỉnh sửa, bàn bạc với biên tập màu, vất vả gần hai tuần mới hoàn thành đúng hạn.


Bản điện tử được gửi sang nhà xuất bản, hôm sau đã ra mẫu, A Đại và Ninh Mông đều thấy rất ấn tượng.


Phải khen Lục Vân Sinh có mắt nhìn người, tạp chí sau khi chỉnh sửa thay đổi rõ rệt: màu sắc tinh tế, phong cách nổi bật, nội dung đa dạng hơn.


Số mới nhất của tạp chí bán khá chạy, lượng đặt mua bản điện tử cũng tăng rõ rệt, nhưng Lục Vân Sinh vẫn chưa hài lòng.


“Vẫn chưa đạt kỳ vọng.” Trong một cuộc họp khác, ông ấy nói: “A Đại, mỗi số chuyên mục của cậu cần có tính định hướng, ăn khớp với xu hướng tạp chí chung, nội dung cần trọn vẹn hơn. Phần giới thiệu tuyến du lịch ai phụ trách? Tiểu Chúc, ảnh cần đặc sắc hơn, chị và biên tập màu nên bàn kỹ, đừng để rập khuôn một kiểu mãi…”


Ninh Mông vẫn luôn ngưỡng mộ Lục Vân Sinh. Ông ấy vốn là giám đốc hoạch định của nhà xuất bản, còn Duyệt Lạc ban đầu lại là tạp chí ế ẩm nhất ở đó. Chủ nhiệm mới cử Lục Vân Sinh đến chỉnh đốn. Dưới sự dẫn dắt của ông ấy, tạp chí từng bước đi vào quỹ đạo, doanh số tăng liên tiếp, thậm chí đôi khi chen chân vào top 5 sản phẩm bán chạy của nhà xuất bản. Nhưng nhìn khí thế của Lục Vân Sinh, e là ông ấy muốn giành vị trí số một.


Thực ra, chủ nhiệm đã muốn ông ấy quay lại làm giám đốc hoạch định từ lâu, nhưng Lục Vân Sinh vẫn kiên quyết ở lại để hoàn thiện Duyệt Lạc.


“Ninh Mông, tìm được tác giả cho truyện dài chưa?” Lục Vân Sinh bất ngờ hỏi.


Cô vẫn đang mải nghĩ vẩn vơ, bị tất cả ánh mắt dồn về khiến đầu cô căng như dây đàn. Cô sợ bị mắng trước mặt mọi người thêm lần nữa nên ấp úng: “Ờ… tìm được rồi, nhưng chưa ký hợp đồng.”


Nói xong, cô khẽ cau mày. Tìm được cái khỉ gì chứ!


Lục Vân Sinh chỉ nói: “Nhanh chóng chốt đi. Tôi muốn số sau phải đăng ngay. Tuần sau, thứ Tư, đưa cho tôi bản thảo đầu tiên.”


Bản thảo đầu tiên cái gì? Cô có biết đâu! Nhưng Lục Vân Sinh đã quay sang nói chuyện khác.


Từ lần bị cậu lạnh lùng cúp máy, Ninh Mông không gọi cho Đào Colin nữa. Một là sợ khiến cậu khó chịu, hai là lo phong cách của cậu không hợp với tạp chí.


Trước đây Duyệt Lạc là tạp chí thời trang nữ, thiên về sự trưởng thành với hơn nửa số chuyên mục xoay quanh tình cảm, dưỡng sinh, gia đình; độc giả phần lớn là phụ nữ trên ba mươi. Sau này, nhà xuất bản ra thêm tạp chí Gia Đình, gần như thay thế hẳn Duyệt Lạc.


Mấy năm qua, Duyệt Lạc liên tục thay đổi để tìm kiếm phong cách phù hợp và nội dung hấp dẫn thị trường nhất. Lần chỉnh sửa này, Lục Vân Sinh định hướng cho Duyệt Lạc đi theo lối duyên dáng nhưng tươi trẻ, nhắm vào nhóm độc giả nữ từ 16 đến 35 tuổi, từ các cô gái trẻ đến những quý cô trẻ trung. Liệu nhóm tuổi này có hứng với truyện tranh đầy nhiệt huyết không? Cô cũng không chắc.


Nhưng kể từ đó về sau, cô không tìm được hoạ sĩ truyện tranh nào xuất sắc hơn Đào Colin. Có lẽ đã lỡ rung động với phong cách của cậu, nên khi nhìn tranh của người khác cô đều thấy nhạt nhòa và thiếu một thứ gì đó. Thế là cô cứ mắc kẹt ở đây.


Nếu không thể ký được hợp đồng, cô sẽ rất thất vọng.


Kết thúc cuộc họp, cô quyết định gọi cho Đào Colin thêm lần nữa nhưng không ai bắt máy.


Tối về cô thử lại, chuông reo mãi mà chẳng có ai nghe. Hơi nản lòng, cô định nếu lần này cũng thất bại thì sẽ chọn họa sĩ dự bị, đang nghĩ thế thì bất ngờ có người nhấc máy. Cô ngớ người, hoàn toàn không biết nói gì, cũng quên mất định nói gì.


Bên kia truyền đến tiếng cười ồn ào, khác hẳn sự yên tĩnh trong lần gọi trước, rồi một giọng hoàn toàn xa lạ vang lên: “Xin chào, đây là điện thoại của Đào Khả Lâm. Xin hỏi bạn là ai?”


Ninh Mông ngây người.

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo