Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/20lZmHuXey
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Ninh Mông hơi giật mình.
Đào Khả Lâm ngồi xuống bên mép giường, đút cho cô uống hết một bát thuốc.
Thuốc khá đắng, nhưng Ninh Mông không còn sức lực để kháng cự. May mà sau khi uống xong, cậu còn đưa cho cô mấy quả cherry để vớt vát vị giác.
Thật kỳ diệu, khoảng hai mươi phút sau cơn đau âm ỉ ở bụng Ninh Mông dịu đi, cả người cũng cảm thấy máu huyết lưu thông dễ dàng hơn.
Ninh Mông xuống giường đi vệ sinh. Khi trở ra thì không còn cảm thấy khó chịu nữa. Cô ngạc nhiên hỏi chàng trai trẻ đang đọc sách trong phòng khách: “Gia đình cậu có truyền thống làm nghề Đông y à?”
Cậu mỉm cười: “Đương nhiên là không rồi.”
“Hiệu quả thật! Đây là thuốc gì vậy? Cậu có thể dạy tôi cách nấu không?”
“Công thức này được kê riêng theo thể trạng của chị tôi, có thể không hợp với chị.”
“Được rồi.” Ninh Mông hơi thất vọng.
Đào Khả Lâm nhìn cô một lúc lâu, không nói gì.
Ngày hôm sau, Ninh Mông ở nhà nghỉ ngơi. Buổi sáng Đào Khả Lâm không qua làm phiền cô nữa. Cô ngủ đến mười giờ, khi ra ngoài thì thấy trên bàn có cháo và các món ăn kèm khác. Dưới bát cháo có một tờ giấy nhắn của Đào Khả Lâm.
“Tôi biết chị lười, nhưng trước khi ăn vẫn phải hâm nóng lại, nếu không bụng chị sẽ còn đau hơn.”
Ninh Mông không hâm nóng lại. Cô uống một bát cháo rồi quay lại giường.
Cô ngủ không được nên nghịch điện thoại một lúc. Chẳng mấy chốc đã nhận được tin nhắn WeChat của Đào Khả Lâm.
[Tên ăn chực]: Ninh Mông? Chị dậy chưa? Ăn cháo chưa?
[Chanh nhỏ]: Tỉnh rồi, ăn rồi.
[Tên ăn chực]: Tôi đến gặp bác sĩ cũ kê đơn thuốc cho chị gái tôi và bà ấy yêu cầu tôi kể cho bà ấy nghe về tình trạng của chị.
[Chanh nhỏ]: Trước kia tôi cũng đi khám bác sĩ Đông y, ai cũng bảo do tôi thuộc thể hàn.
[Tên ăn chực]: Nhưng có rất nhiều loại thể hàn khác nhau. Được rồi, giờ tôi hỏi đây. Chị đã từng sinh con chưa?
[Chanh nhỏ]: (mặt dấu chấm hỏi đen.jpg) Không, bạn trai tôi còn không có nói gì đến sinh con.
[Tên ăn chực]: Chị đã từng phá thai chưa?
[Chanh nhỏ]: (ba khuôn mặt dấu chấm hỏi đen.jpg) Không.
[Tên ăn chực]: Có thường xuyên quan hệ tình dục không?
[Chanh nhỏ]: (khuôn mặt bối rối.jpg) Không.
[Tên ăn chực]: Lần đầu tiên chị quan hệ tình dục là khi chị bao nhiêu tuổi?
Ninh Mông không hiểu sao lại muốn đánh cậu một cái.
[Chanh nhỏ]: Sao cậu không cho bác sĩ số điện thoại của tôi, tôi sẽ nói thẳng với bà ấy?
[Tên ăn chực]: Bác sĩ đang nói chuyện với mẹ tôi, bà ấy không rảnh. Bà ấy đã chuẩn bị sẵn một danh sách câu hỏi để tôi hỏi chị.
Nói xong cậu còn gửi một bức ảnh có những câu hỏi này, rồi lại hỏi tiếp. Ninh Mông đành phải cắn răng trả lời.
[Chanh nhỏ]: Vẫn còn trinh.
Rất lâu sau cậu lại hỏi tiếp.
[Tên ăn chực]: Lần đầu tiên có kinh nguyệt là năm bao nhiêu tuổi?
[Chanh nhỏ]: 12
…
Thật lòng mà nói, cô chưa từng gặp bác sĩ Đông y nào lại hỏi cô những câu hỏi này. Nếu không mang được đơn thuốc về, cô chắc chắn sẽ đánh chết cậu.
Chiều hôm đó, khi Đào Khả Lâm trở về, cậu không chỉ mang theo đơn thuốc mà còn mang theo một hộp đồ.
Ninh Mông nghĩ cậu đã mua máy giặt nên muốn giúp một tay, nhưng cậu vội vàng ngăn cô lại và nói: “Chị nghỉ ngơi đi. Đang trong kỳ kinh nguyệt, đừng mang vác đồ nặng.”
Ninh Mông xoa cổ, nhìn cậu nhẹ nhàng mang đồ vào trong.
“Cậu mua gì vậy?”
“Đoán xem.”
Ninh Mông đi theo cậu vào trong, thấy cậu bê cả thùng vào phòng thay đồ, rồi lấy từng hộp ra.
Trong thùng xếp đầy những hộp giày gọn gàng.
“Cậu là nhân viên thu mua à?” Ninh Mông ngạc nhiên hỏi.
Đào Khả Lâm bật cười: “Đây đều là giày của tôi. Hiếm khi về nhà, mà ông tôi lại chưa về nên tôi mang mấy cái đến đây.”
Ninh Mông đứng ở cửa nhìn lướt qua. Phòng thay đồ do Diêu Sâm thiết kế, không gian bố trí hợp lý, kiểu dáng đơn giản. Đào Khả Lâm cũng không sửa đổi gì thêm mà cứ để nguyên như vậy.
Cậu xếp giày chồng lên dọc bức tường, tạo nên một khung cảnh tráng lệ.
Ninh Mông tò mò không nhịn được hỏi: “Tôi có thể xem không?”
“Dĩ nhiên rồi.” Cậu ngồi khoanh chân trên sàn, làm động tác mời.
Ninh Mông tiện tay lật vài hộp, bên trong là đủ kiểu giày: công sở, thường ngày, cao cổ, thấp cổ, da lộn, vải bố, giày bóng đá, giày bóng chày, bốt đi rừng,… muôn hình vạn trạng. Có đôi hợp thời trang, có đôi cổ điển, thậm chí còn ẩn hiện yếu tố anime tinh tế trong từng chi tiết. Có thể nhìn ra không ít giày là bản giới hạn hoặc đặt riêng. Điều này khiến Ninh Mông ngứa ngáy tay chân, chỉ muốn chạy về nhà lấy máy ảnh chụp ngay.
Đây có thể coi là một khu vực dành riêng cho bộ sưu tập giày nam.
Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là tất cả những đôi giày này đều sạch sẽ như mới.
“Wow!” Ninh Mông nhịn được thốt lên: “Đúng là một tác phẩm nghệ thuật.”
Đào Khả Lâm nhìn biểu cảm của cô một lúc lâu, nghe cô khen thì ánh mắt cậu lóe lên, trên mặt hiện rõ vẻ tự hào. Cậu dứt khoát bày tất cả những đôi giày của mình ra cho cô xem, rồi giới thiệu tỉ mỉ nguồn gốc của chúng.
Khi cậu nói mình thích sưu tầm giày và đây chỉ là một phần mười của bộ sưu tập thì trong mắt Ninh Mông những đôi giày trước mặt đều biến thành bảo vật quý giá.
Quả nhiên, sưu tầm là thú vui chỉ dành cho người giàu.
“Ông nội cậu nghiêm khắc thế, cậu sưu tầm giày mà ông không cấm sao?” Ninh Mông cầm thử một đôi bốt Martin lên rồi lại tiếc nuối đặt xuống.
Cậu mỉm cười ranh mãnh: “Ông ấy không những không ngăn cản mà còn giúp tôi sưu tầm chúng.”
“Tại sao?” Ninh Mông ngạc nhiên ngước lên: “Cậu không thấy việc đắm chìm vào vật chất là lãng phí thời gian sao?”
“Vì một phần năm bộ sưu tập giày của tôi là giày quân đội.”
Ninh Mông hiểu ra, không nhịn được giơ ngón cái lên. Đào Khả Lâm bật cười rồi ấn ngón tay cô xuống: “Không phải tôi cố ý lấy lòng ông, mà là thật sự rất thích.”
Cậu đưa tay lấy ra một chiếc hộp cho cô xem một đôi giày quân đội.
Mắt Ninh Mông sáng lên.
Cô từng làm chuyên mục về giày quân đội, lúc ấy cũng sưu tầm khá nhiều, nhưng vì người mẫu không phù hợp nên hiệu quả kém.
Đôi giày quân đội trước mặt cô thật đẹp, vừa đẹp vừa uy nghiêm và mạnh mẽ.
“Đẹp quá! Bình thường cậu mang đôi này à?” Ninh Mông hỏi.
“Chị quên rồi sao? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi cũng đi đôi này.” Cậu mỉm cười: “Và chúng chống trơn cực tốt khi trời tuyết rơi.”
“Lãng phí thật.”
Sau khi cất đôi giày quân đội đi, Ninh Mông lục lọi lại đồ đạc và thấy một đôi giày trông giống như giày đi tuyết UGG dành cho nữ màu vàng huỳnh quang nổi bật. Cô nhặt chúng lên và nhìn thì thấy ở trên có một chữ ký bằng tiếng Nhật.
“Chữ ký của người nổi tiếng nào vậy?” Ninh Mông tò mò hỏi.
“Tôi không rõ. Một người bạn đã tặng tôi.” Cậu trả lời qua loa, cất giày đi với vẻ hơi lúng túng, dù chỉ thoáng qua nhưng vẫn bị Ninh Mông nhận ra.
Ninh Mông bình tĩnh ghi nhớ chữ ký. Sau khi về nhà, cô tìm kiếm trên Baidu và phát hiện ra đó là chữ ký của một nữ diễn viên Nhật Bản trong một bộ phim hành động lãng mạn. Cô cười thầm một hồi lâu rồi gửi ảnh của nữ diễn viên đó qua.
[Chanh nhỏ]: Thì ra cậu thích kiểu này.
[Tên ăn chực]: …
***
Chiều thứ hai, Ninh Mông nhận được một cuộc gọi lạ. Một giọng nói vui vẻ quen thuộc vang lên: “Chị ơi, em về rồi!”
Ninh Mông đứng dậy đi về phía phòng bếp: “Thành Hi?”
“Ha ha, giọng em mà còn không nhận ra sao?”
Thật sự là Thành Hi!
Ninh Mông phấn khích đến nỗi không biết nói gì: “Thành Hi! Em về rồi à?”
“Ừ, em vừa đến thành phố S. Em để đồ xong sẽ qua thăm chị.”
Còn một tiếng nữa mới đến thành phố S.
“Em vừa xuống máy bay, nghỉ ngơi một chút đã. Hay là chị đến tìm em nhé?”
“Thôi khỏi, em vẫn còn khỏe.” Cậu ấy từ chối không chút do dự, rồi mỉm cười: “Em cũng muốn về thăm nơi này. Đợi em ở nhà nhé.”
Ninh Mông chỉ biết “Ồ” một tiếng, rồi lại không nhịn được oán giận: “Thằng nhóc nhà em mấy tháng rồi cũng không thèm gọi điện cho chị một lần.”
Đầu dây bên kia cười: “Chị ơi, chị có nhớ em không?”
Tiếng cười vẫn còn ấm áp của cậu ấy vang lên trong ống nghe, khiến tâm trạng cô vui vẻ hẳn lên: “Tất nhiên rồi.”
Trình Hi có lẽ là người đàn ông cô yêu thương nhất trên đời.
Cũng có thể là người đàn ông yêu thương cô nhất trên đời.
Dù cậu ấy chỉ là em trai cùng cha khác mẹ, nhưng cậu ấy hiểu và gần gũi với cô hơn Ninh Lung.
Năm cô bảy tám tuổi, bố mẹ ly hôn, Thành Hi mới chập chững biết nói. Khi đó, gần như mỗi tháng cô đều đến nhà bố để đòi tiền nuôi dưỡng, thường cố tình chọn lúc ông vắng mặt. Mẹ Thành Hi không muốn gặp nên thường sai cậu ấy cầm tiền đưa cho cô.
Suốt nửa năm đó, mỗi lần như vậy cô đều gặp cậu ấy. Cậu bé dễ thương, tốt bụng, hay bỏ thêm đồ ăn, ngọng nghịu gọi cô là “chị”.
Sau này, công việc kinh doanh của bố cô phát đạt và ông đã đưa cho mẹ Ninh một khoản tiền 200.000 nhân dân tệ nên cô không còn phải sang lấy tiền hàng tháng nữa, nhưng tháng sau bố cô đã đưa Thành Hi đến thăm, nói rằng cậu ấy nhớ cô.
Từ đó suốt mười năm, Thành Hi như cái đuôi nhỏ dính chặt lấy cô. Cô đi học, cậu ấy cũng đòi đi học. Mỗi ngày, cô đưa đón cậu ấy đi về, cho tới khi Thành Hi tốt nghiệp cấp ba bị bố mẹ gửi ra nước ngoài.
Ninh Mông mừng rỡ khi nghĩ đến việc Thành Hi trở về nhà.
Trước khi đi, cậu ấy nhắn tin cho Ninh Mông. Ninh Mông không muốn để em trai mình chờ đợi, nên sau khi tan làm cô lập tức báo cho Lục Vân Sinh biết rồi đi thẳng đến sân bay.
Trên đường đi, Đào Khả Lâm gọi điện báo đã đặt nhà hàng và đặt vé lúc tám giờ.
Lúc này Ninh Mông mới nhớ ra tối hôm trước đã hứa sẽ cùng cậu đi xem phim hoạt hình chuyển thể. Vừa định gọi lại thì thấy Thành Hi bước ra khỏi ga.
Cậu ấy cao hơn và đen hơn, nhưng phong thái thì vẫn không thay đổi. Cậu ấy đeo kính râm, mặc áo len cổ chữ V màu đỏ tươi, khoác túi chéo, đang nhìn xung quanh tìm kiếm.
Ninh Mông vội vàng chạy đến ôm chầm lấy em trai.
Thành Hi không hề ngạc nhiên, cũng ôm chặt lấy cô. Rồi cậu ấy tháo kính râm ra và mỉm cười với cô: “Ôi, người phụ nữ xinh đẹp này là ai vậy? Tự nhiên lao vào ôm người ta giữa chốn đông người thế này?”
Ninh Mông véo mặt cậu ấy: “Đừng giả vờ nữa! Lúc nãy em thấy chị rồi phải không?”
Cậu ấy cười ha hả rồi lại ôm chặt cô.
Ninh Mông đưa em trai đến quán ăn cậu ấy thích ngày xưa. Khi xe vừa đỗ, Thành Hi than không tháo được dây an toàn. Tưởng bị kẹt nên Ninh Mông bật đèn xe rồi nghiêng người sang giúp. Không ngờ lại bị cậu ấy bất ngờ ôm chặt.
Ninh Mông sững sờ một lúc, một cảm giác kỳ lạ thoáng qua trong cô. Bởi trong khoảnh khắc cậu ấy cúi xuống, cô chợt nghĩ đến một chàng trai trẻ khác.
Cậu ấy dụi đầu vào cổ Ninh Mông, thở nhẹ và nói: “Chị ơi, em nhớ chị quá.”
Cô vỗ nhẹ lưng đối phương và mỉm cười: “Chị cũng nhớ em.”
Thành Hi không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ôm cô vài phút rồi buông ra, vẻ mặt có chút buồn bã: “Chị không còn yêu em nữa.”
Ninh Mông cười: “Ý em là sao?”
“Cảm giác thôi. Với lại trên người chị có mùi đàn ông. Chị vẫn còn ở bên Diêu Sâm đó à?”
Ninh Mông ngửi cổ tay cô: “Cái gì? Sáng nay chị xịt nước hoa đấy chứ.”
“Không phải nước hoa.” Mắt Thành Hi sáng lên: “Em nhớ chị từng nói với em là chị còn độc thân, đúng không?”
Vì Thành Hi có thành kiến với Diêu Sâm, nên sau khi chia tay, người đầu tiên cô báo là cậu ấy.
Ninh Mông vỗ đầu cậu ấy rồi nói: “Đi thôi, đi ăn nào.”
Cô vừa quay đầu định tắt máy thì bỗng thấy một bóng dáng cao ráo đứng ngay trước đầu xe. Ninh Mông bàng hoàng, ngực nghẹn lại.
Ánh đèn pha rọi thẳng, người kia không tránh, cứ thế đứng im, ánh mắt xuyên qua kính chắn gió nhìn vào. Không biết đã đứng đó nhìn bao lâu.
Ninh Mông vội rút chìa khóa, đèn tắt, bóng dáng ấy lập tức biến vào bóng đêm. Cô chẳng kịp nói với Thành Hi một câu đã hấp tấp mở cửa xe chạy nhanh tới, còn chưa đứng vững đã cười hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Đào Khả Lâm liếc nhìn cô đầy lạnh lùng, ẩn chứa cảm xúc khó tả: “Nếu chị cho tôi leo cây thì ít nhất cũng nên gọi điện cho tôi chứ?”
Giọng cậu nhẹ đến nỗi thậm chí Ninh Mông còn không nghe thấy tiếng trách móc nào, nhưng tim cô vẫn khựng lại một nhịp.
Nguy thật rồi.