Hàng xóm là em đẹp trai - Chương 21

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/20lZmHuXey

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Dọn dẹp phân xong, Tống Thanh trở lại ghế lái, quay xe lại và hỏi cô: “Cần tôi đưa cô về nhà không?”


“Không cần đâu. Tối nay tôi sẽ ở lại nhà Mạc Phi. Bố mẹ cô ấy không có nhà, tôi lo không có ai chăm sóc cô ấy.” Ninh Mông đáp mà không suy nghĩ nhiều.


Anh ta gật đầu một cái.


Ninh Mông vuốt ve đầu chú chó rồi đột nhiên hỏi người trước mặt: “Tống Thanh, tôi hơi tò mò. Anh thích Mạc Phi ở điểm nào?”


Cô cảm thấy hai người họ khá mạnh mẽ. Ở bên nhau chẳng phải sẽ rất mệt mỏi sao?


Tống Thanh mỉm cười: “Đương nhiên là vì cô ấy xinh đẹp.”


Ninh Mông nhìn anh ta chằm chằm cho đến khi anh ta bắt gặp ánh mắt cô qua gương chiếu hậu. Tống Thanh mỉm cười: “Đùa thôi.” 


“Nhưng cô ấy thật sự rất xinh đẹp.” Ninh Mông nói.


“Cô cũng đẹp mà.” Anh ta đột nhiên đáp lại khiến Ninh Mông có chút ngượng ngùng và vui sướng.


Tuy chuyến đi này Ninh Mông và anh ta không nói chuyện gì nhiều, nhưng cô vẫn cảm thấy Tống Thanh tốt hơn Thôi Kim Minh rất nhiều.


Chỉ tiếc Mạc Phi lại có cách nhìn riêng. Nghĩ đến đây, Ninh Mông đổi ý: “Hay là đưa tôi về nhà luôn đi, tôi có chút việc ở nhà. Anh có thể giúp tôi chăm sóc Mạc Phi được không?”


Người phía trước bình tĩnh lái xe, sau một lúc lâu mới khẽ “ừm”.


Tống Thanh lái xe đưa cô về nhà an toàn, nhưng thật bất ngờ, Đào Khả Lâm, người vẫn luôn nài nỉ cô quay về nấu cơm cho cậu lại không có nhà. 


Những bản phác thảo đang nằm rải rác trên bàn trà. Cô đặt túi xuống và bước sang một bên, cầm lên một bản phác thảo chỉ có vài nét vẽ. Đó là một loạt truyện tranh cho tạp chí mà cậu được ký hợp đồng xuất bản.


Thấy vậy Ninh Mông nảy ra một ý tưởng. Cô thậm chí còn chưa đọc truyện tranh cậu đăng trên tạp chí đó. Vì không có việc gì khác để làm nên cô lấy máy tính bảng ra và tìm truyện tranh trên mạng.


Tạp chí này khá chú trọng đến việc bảo vệ bản quyền và phòng chống trộm cắp. Trên mạng chỉ có lác đác vài bức ảnh do người mua tạp chí chụp lại. Ninh Mông tải tất cả chúng về máy tính bảng và ghép lại từng bức một để xem.


Chưa kể đến việc bị vỡ ảnh, thứ tự các bức tranh lại bị xáo trộn khiến việc đọc trở nên khó khăn. Nhưng câu chuyện vẫn khá cuốn hút, hơn nữa bố cục cũng rất đẹp mắt. Ninh Mông nằm dài trên ghế sofa đọc sách cả buổi chiều, cuối cùng đôi mắt mỏi nhừ, cô ôm máy tính bảng rồi thiếp đi một lúc.


Không biết mình đã ngủ bao lâu, cô cảm nhận được chuyển động bên cạnh thì uể oải mở mắt ra. Trước mặt cô là một bóng người cao lớn và mờ ảo, mang theo hơi lạnh từ bên ngoài.


Ninh Mông nheo mắt một giây mới nhận ra đó là Đào Khả Lâm đang đắp chăn cho cô.


Trong phòng khách chỉ bật một bóng đèn sàn có ánh sáng vàng dịu nhẹ, bóng cậu rơi lên người cô, chắc cậu không biết cô đã tỉnh nên vẫn nhẹ nhàng bước đi.


Ninh Mông bất động nhìn cậu ngồi xuống sàn rồi dựa vào ghế sofa. Đào Khả Lâm cúi xuống nhặt chiếc máy tính bảng cô đánh rơi và quẹt nó hai lần. 


Ninh Mông vẫn còn ngái ngủ thì nhận ra màn hình máy tính bảng là ảnh truyện tranh của cậu. Cô lập tức cảm thấy mình giống như một kẻ trộm. Và ngay khoảnh khắc cô hoảng hốt, Đào Khả Lâm như cảm nhận được điều gì đó nên đột nhiên quay lại và bắt gặp ánh mắt của Ninh Mông đang nhìn chằm chằm vào mình. 


Cậu vô thức quay lại, trong đôi mắt không có nhiều cảm xúc. Thấy cô mở mắt, cậu khẽ mỉm cười, nụ cười làm quầng thâm mắt cậu dày lên, khiến đôi mắt đẹp đẽ ấy trông to và sáng hơn. Đào Khả Lâm nghiêng người, chống khuỷu tay lên mép ghế sofa rồi tựa đầu vào đó. Khuỷu tay của hai người cách nhau chưa đầy ba mươi centimet và dưới ánh đèn vàng ấm áp, đôi mắt cậu tràn đầy sự dịu dàng.


“Tỉnh rồi à?” Giọng Đào Khả Lâm hạ thấp mang vẻ quyến rũ, không khí cứ như được dàn dựng sẵn khiến tim Ninh Mông đập mạnh giống như cảm giác đang rung động.


“Ừ.” Cô thản nhiên đáp, cảm thấy hoàn toàn bối rối.


Chẳng có lý do gì để cô cảm thấy mình đang phải lòng cậu cả.


Đào Khả Lâm đột nhiên giơ máy tính bảng trong tay lên, mỉm cười nói: “Nếu chị muốn đọc thì ở nhà tôi có tạp chí. Số nào cũng có, chất lượng còn nét hơn cái này nhiều.”


Ninh Mông hơi ngượng ngùng, vội vàng ngồi dậy giật lấy máy tính bảng: “Biết rồi.”


Cậu cúi xuống gần hơn, mắt cong lên: “Trong ba bộ truyện dài tập của tôi, chị thích bộ nào nhất?”


“Bộ trên mạng.” Ninh Mông nói không chút do dự. 


Đào Khả Lâm hơi ngạc nhiên: “Chị không thích “Gió nhẹ và mưa phùn” à?”


Cậu đang nhắc đến bộ truyện mà Ninh Mông vừa đọc.


Hiện tại ba bộ truyện tranh của cậu có phong cách khác nhau hoàn toàn: trên mạng là truyện nhiệt huyết, trên tạp chí là truyện công sở, tình cảm có nhúng vào nhưng không phải mạch truyện chính. “Gió nhẹ và mưa phùn” hoàn toàn là truyện thiếu nữ cổ đại, bố cục đẹp, tình tiết ngọt ngào, Ninh Mông lâu rồi chưa xem truyện thiếu nữ nên cảm thấy “ngọt lịm” với những cảnh hơi ấm áp.


Thành ra cô đã rất ngạc nhiên khi lần đầu tiên đọc nó. Cô cứ nghĩ mình đã tìm nhầm, không thể tưởng tượng được Đào Khả Lâm lại vẽ truyện tranh thiếu nữ.


“Tôi đã qua giai đoạn đọc mấy truyện tranh lãng mạn kiểu đó rồi.” Lời nói thẳng thừng của Ninh Mông chỉ khiến cô cảm thấy tội lỗi. Cậu thậm chí còn chẳng buồn che giấu vẻ thất vọng trên mặt, nên cô đành phải khéo léo giải thích: “Tôi chưa đọc kỹ lắm. Hay là mai cậu mang tạp chí đến cho tôi xem lại nhé? Tôi thấy phần mở đầu khá ổn, tôi cũng rất thích phong cách ấy.”


“Thật ra, ban đầu bản thảo và kịch bản của “Gió nhẹ và mưa phùn” là do một người bạn của tôi viết, nhưng cô ấy bị thương ở tay ngay trước khi đăng truyện dài kỳ nên đã nhờ tôi vẽ giúp hai tập. Sau khi nhận được phản hồi tốt cô ấy đã nhờ tôi vẽ tiếp. Tôi đã hứa sẽ hoàn thành nó, nên…” Cậu cúi đầu thở dài khe khẽ: “Bộ truyện đăng nhiều kỳ trên mạng cũng là bộ truyện tôi thích nhất. Tôi bắt đầu vẽ nó ở Nhật Bản và đã được đăng gần hai năm rưỡi rồi.”


Ninh Mông tính toán thời gian không khớp: “Cậu đang du học ở Nhật Bản à?”


“Không, tôi từng học đại học ở Trung Quốc. Năm ba đã lén lút đến đó. Sau khi tốt nghiệp không giấu được nữa nên tôi đã trở về. Ông nội tôi phát hiện nên đã đánh gãy chân tôi.” Cậu mỉm cười: “Tôi nói tôi đến đó để học, nhưng thật ra là chơi nhiều hơn.”


Ninh Mông ngạc nhiên đến mức không nói nên lời: “Ông nội của cậu thật là tàn nhẫn.”


Đào Khả Lâm mím môi, nói với vẻ cam chịu: “Ông nội tôi từng là lính và ông ấy luôn dùng chiến thuật quân sự để dạy dỗ tôi.” 


Ninh Mông bỗng thấy lòng mình chùng xuống, cũng thấy thật hiếm có người nào lại có thể trưởng thành ngay thẳng dù phải chịu áp lực lớn đến vậy.


Ăn xong cậu lại ngồi vẽ trên bàn trà như thường lệ. Ninh Mông không muốn làm phiền nên quay về phòng ngủ lướt web một lúc. Đến mười giờ tối khi cô ra ngoài, cậu vẫn vùi đầu vào ngực không nhúc nhích, tư thế giống hệt lúc cô bước vào.

 

Ninh Mông hơi bực mình, bèn bước đến ngồi cạnh cậu và hỏi: “Cậu vẫn chưa vẽ xong à? Tôi có thể giúp gì không?”


Cậu đang quá nhập tâm thì giật mình bởi giọng nói của Ninh Mông, rồi cậu như thoát khỏi thế giới của mình, ngẩng đầu lên cười: “Tôi đang vẽ “Gió nhẹ và mưa phùn”. Chị cũng muốn giúp tôi à?”


“Ồ, đúng vậy.” Ninh Mông nói với vẻ mặt khó hiểu: “Sao tôi chưa thấy biên tập viên của “Gió nhẹ và mưa phùn” đến lấy bản thảo nhỉ? Người ta chẳng những không thúc giục mà còn chẳng thèm đến giúp cậu.”


Cậu bật cười: “Tìm đâu ra một biên tập viên tận tâm như chị chứ?”


Nghe chẳng giống một lời khen chút nào.


“Biên tập viên của tôi bận lắm. Chúng tôi thường trao đổi qua mạng, mà “Gió nhẹ và mưa phùn” vẫn còn rất nhiều bản phác thảo đang chờ nên tôi cũng không quá áp lực.”


Ninh Mông thở phào nhẹ nhõm.


Đào Khả Lâm vươn vai, cổ kêu cót két như một cái máy cũ kỹ khi cử động: “Cổ tôi đau quá. Hay là chị mát-xa cho tôi nhé?”


“Quá đáng thật.” Ninh Mông lẩm bẩm. Dù vậy cô vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa phía sau, đưa tay ra mát-xa cổ cho cậu. 


Ninh Mông thường xuyên mát-xa cho mẹ nên kỹ thuật của cô khá tốt. Tuy sức lực không được ổn lắm, nhưng cô vẫn có thể chạm đến từng huyệt đạo. Đào Khả Lâm rên rỉ trong sung sướng. Ninh Mông cố ý véo mạnh hơn khiến cậu kêu lên đau đớn, ôm lấy cổ và quay lại nhìn cô với vẻ mặt hoang mang.


“Đừng có làm mấy trò kỳ quặc đó nữa.” Ninh Mông cảnh cáo.


Vẻ mặt cậu vô tội: “Thoải mái mà. Làm sao tôi kiểm soát được chứ?”


“Vậy thì tôi không làm nữa.” Ninh Mông nói rồi định bỏ đi.


Đào Khả Lâm vội vàng giữ cô lại, nhẹ nhàng dỗ dành: “Được rồi, được rồi, tôi không làm ồn nữa. Chị làm đi.”


Ninh Mông liếc nhìn cậu rồi tiếp tục mát-xa, lần này mạnh tay hơn nhiều. Nhưng cậu vẫn cố gắng không phát ra tiếng động nào, mặt mày đầy cau có. 



“Gió nhẹ và mưa phùn” hoàn thành trong hai tuần. Hai tuần tiếp theo, Đào Khả Lâm ở lại nhà Ninh Mông để vẽ truyện cho tạp chí của họ.


Ninh Mông phàn nàn về sự chậm chạp của cậu, nhưng cậu lại nói “Chậm rãi sẽ mang lại kết quả tốt” khiến cô im lặng.


Đúng như dự đoán, tối hôm đó khi trở về nhà, cô nhìn thấy Đào Khả Lâm lại ngồi trên ghế sofa, tay cầm một bát salad trái cây, bàn trà và sàn nhà chất đầy sách. Thấy Ninh Mông trở về, cậu vội vàng cúi xuống dọn dẹp.


“Được rồi, được rồi.” Ninh Mông ngăn cậu lại. Dù cậu có dọn dẹp bao nhiêu đi nữa thì tối hôm sau cũng sẽ như cũ thôi.


Ninh Mông buông túi xách rồi ngã phịch lên ghế sofa, nằm bất động như một con cá chết. 


“Hôm nay tôi dọn dẹp cho chị, cất quần áo, khử trùng hết bát đĩa trong bếp, lại còn dọn dẹp phòng tắm nữa. Sạch bong luôn phải không?” Cậu lại tiếp tục lảm nhảm không ngừng.


Ninh Mông mệt mỏi liếc nhìn ban công: “Sao cậu lại cất đồ nội y của tôi nữa?"


Đào Khả Lâm cảm thấy giọng cô không ổn nên vội quay lại. Thấy môi cô tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, cậu giật mình hỏi: “Chị sao vậy?”


“Không sao.”


Đào Khả Lâm đưa tay sờ trán cô: “Chị sốt à?”


Ninh Mông lắc đầu đầy khó khăn: “Tối nay tôi tự lo liệu được.”


Cậu lo lắng nói: “Chị sao vậy? Tôi đưa chị đi bệnh viện.” Cậu nói rồi cúi xuống bế cô lên. 


“Không, chỉ là chuyện của con gái thôi. Tôi nằm một lát là ổn.” Ninh Mông đẩy cậu ra, nhưng sức lực không bằng nên cô lập tức được bế lên.


Ninh Mông năn nỉ: “Xin cậu đừng hành hạ tôi nữa.”


Đào Khả Lâm không buông cô ra: “Tôi bế chị vào phòng ngủ.”


Ninh Mông không nói gì thêm.


Đào Khả Lâm bế cô vào phòng ngủ, cậu không làm phiền nữa. Ninh Mông nằm trên giường không còn chút sức lực. Cơn đau từ bụng dưới khó chịu như cơn lốc quét qua khắp cơ thể, mồ hôi lạnh túa ra từng lớp.


Không biết qua bao lâu lại nghe tiếng bước chân vang lên. Đào Khả Lâm bước vào phòng ngủ, tay cầm một cái bát.


Cậu đặt bát lên bàn đầu giường rồi đưa tay đỡ Ninh Mông, nhẹ nhàng nói: “Đây là “bát bảo thang”, hồi nhỏ tôi thường thấy bà làm cho chị gái uống, rất tốt khi đến “ngày ấy”, chị thử xem có hiệu quả không.”

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo