Hàng xóm là em đẹp trai - Chương 23

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/20lZmHuXey

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Đào Khả Lâm đã đi theo cô suốt dọc đường, vô cùng tức giận. Nhưng giờ đây khi hai người đang đứng đối mặt nhau thì cậu lại không thể nổi nóng được nữa.


Cậu thật sự không có quyền tức giận với cô.


Đào Khả Lâm không nói rằng mình đã đến trước cửa công ty cô từ sớm, thấy cô vội vã đi ra, thậm chí còn tưởng rằng cô đang quay lại đón mình, thế nên cậu cố tình không lộ mặt mà ngược lại còn lặng lẽ đi theo phía sau. Cậu theo cô đến sân bay rồi nhìn cô đón một chàng trai khác, cuối cùng đi đến tận đây.


Nếu cô gọi điện hay nhắn một tin cho cậu trong lúc đó thì cậu đã không vô duyên vô cớ đến mức xuất hiện như vậy.


“Xin lỗi, tôi có việc gấp.” Ninh Mông thành khẩn xin lỗi: “Tôi quên gọi cho cậu.” 


Đào Khả Lâm cười khẽ, lông mày hơi nhướng lên: “Việc gấp?”


Ánh mắt cậu quét qua chàng trai vừa bước xuống xe bên kia, tất cả cảm xúc đều bị thu lại không để lộ chút dấu vết nào.


Thành thật mà nói, cậu cũng ngạc nhiên với chính mình, không ngờ bản thân lại tức giận đến thế.


Thành Hi từ phía sau bước đến bên cạnh Ninh Mông, tay vô thức ôm lấy eo cô. Cậu ấy nhìn Đào Khả Lâm và hỏi: “Sao vậy?”


Hai người liếc nhìn nhau, đều thấy được sự dò xét và cảnh giác trong mắt đối phương.


“Không sao, đây là bạn chị, Đào Khả Lâm.” Ninh Mông giới thiệu, rồi nói với Đào Khả Lâm: “Đây là…”


“Thành Hi.” Lời cô nói bị cậu ấy cắt ngang, Thành Hi vừa nói vừa đưa tay ra. 


Dù Đào Khả Lâm cố gắng kiềm chế, nhưng sắc mặt cậu vẫn thay đổi khi nghe thấy cái tên đó, đồng thời cảm thấy bản thân có phần nực cười.


Cậu chỉ khẽ chạm vào tay người kia rồi quay đi.



Thành Hi dùng thìa bạc gõ nhẹ vào mép bát của Ninh Mông, tiếng vang khẽ và trong trẻo kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.


“Chị? Chị có nghe em nói không”


“Chị nghe rồi.” Ninh Mông mỉm cười nói, rồi gắp đồ ăn cho cậu ấy: “Ăn thêm đi.”


Thành Hi liếc nhìn cô, không hỏi thêm, mặc dù rất rõ ràng là chị mình đang thất thần, tất cả là vì người con trai vừa gặp ở bãi đỗ xe. Cậu ấy có linh cảm người đó chính là người đã để lại mùi hương trên người cô.


Giữa cơn ghen tuông, cậu ấy cảm thấy có chút u sầu. 


Sau bữa cơm, Ninh Mông dẫn Thành Hi đi ăn món tráng miệng truyền thống ở một con hẻm nhỏ, hai người đi dạo đến tận mười giờ tối, đang bàn xem nên về nhà hay đi hát karaoke thì điện thoại của cậu ấy reo lên.


Thành Hi nhíu mày, cúi đầu chần chừ không muốn nghe máy.


“Sao vậy?” Ninh Mông hỏi.


Cậu ấy bĩu môi, vẻ mặt không vui nói: “Mẹ em gọi. Chắc bà ấy bảo em về nhà.”


“Chắc là có việc gì đó.” Ninh Mông mỉm cười: “Em nghe máy trước đi."


Cậu ấy ngoan ngoãn nghe máy, sắc mặt ngày càng khó coi, chỉ “ừ” vài tiếng rồi cúp máy.


“Sao vậy?”


“Sáng mai công ty có cuộc họp lúc tám rưỡi, bà ấy bảo em đi cùng.” Mặt Thành Hi lộ rõ vẻ bất mãn: “Em vừa mới về thôi, chẳng có tí thời gian riêng tư nào cả.”


Ninh Mông mỉm cười: “Đây là cuộc họp công ty đầu tiên của em à? Em không thể bỏ lỡ được.”


“Vậy tối nay em không thể ở lại được.” Thành Hi vừa nói vừa gãi mặt bực bội.


Ninh Mông nhéo mặt cậu: “Lần sau nhé, chị đưa em ra sân bay.”


Lần này Thành Hi đến rồi vội vã rời đi. Sau khi tiễn cậu ấy ra máy bay, Ninh Mông lái xe về nhà, suốt dọc đường cắn móng tay nghĩ đến chàng trai trẻ bị cô cho leo cây, cả cái bóng lưng đã lặng lẽ bỏ đi. Cảm giác bồn chồn suốt đêm càng rối bời khi cô về gần đến nhà.


Nhưng Đào Khả Lâm không có nhà.


Cô ấn chuông vài phút, cuối cùng dùng chiếc chìa khóa dự phòng cậu để lại để mở cửa.


Trong nhà tối om, Ninh Mông không cam lòng đi tìm từng phòng một rồi gọi điện cho cậu nhưng không ai bắt máy.


Không ngờ cậu nhóc này lại giận dai như thế. Mấy ngày sau đó, điện thoại không nghe, nhắn tin cũng không trả lời. Hiếm khi cậu cập nhật Weibo nói muốn ăn chè, cô liền chạy đến nơi xa xôi mua về, kết quả cậu vừa thấy là cô thì lập tức đóng cửa cái “rầm”.


Tối hôm đó Ninh Mông nấu cơm rồi đến nhà Đào Khả Lâm mời cậu ăn tối. Vừa vào nhà cô đã nhìn thấy một chiếc vali to đùng. Đào Khả Lâm mặc áo khoác từ trong phòng ngủ bước ra, nghiêng đầu kẹp điện thoại trên vai, dường như đang gọi taxi.


Ninh Mông hơi sững sờ: “Cậu đi đâu vậy?”


Chàng trai liếc nhìn cô rồi cuối cùng cũng đáp: “Đi Nhật Bản.”


Cậu cầm điện thoại, ví và chứng minh thư trên bàn bỏ vào túi rồi quay người kéo vali lên định rời đi. Ninh Mông vội vàng giữ cậu lại, cau mày nói: “Cậu biết ba ngày nữa là đến hạn nộp bản thảo rồi chứ? Cậu đã hoàn thành chưa?”


Đào Khả Lâm liếc nhìn bàn tay đang kéo tay áo mình, giọng điệu lạnh lùng: “Hèn gì chị lại tìm tôi. Hóa ra là đang giục tôi vẽ cho xong.”


“Vậy cậu vẽ xong chưa?” Ninh Mông sốt ruột nói.


“Chưa đâu! Tôi không muốn vẽ cho chị nữa.” Đào Khả Lâm kéo tay áo cô, giọng điệu giận dữ giống hệt một ông tướng.


Ninh Mông cũng nổi giận, giật lấy vali của cậu rồi đẩy sang một bên: “Cậu làm sao vậy? Tôi đã xin lỗi rồi mà. Cho dù cậu có giận tôi đi nữa thì chúng ta cũng nên phân biệt rõ giữa chuyện riêng tư và chuyện công việc chứ? Đây là công việc, có cần phải làm khó nhau như vậy không?”


Cô vừa dứt lời, Đào Khả Lâm hình như lại càng bực bội, lạnh nhạt nhìn cô một cái, ánh mắt mang theo chút ấm ức giống như một “cô vợ bé giận dỗi”. Nhìn bộ dạng đó của cậu, Ninh Mông không nhịn được thấy buồn cười, cậu vừa thấy cô cười thì lập tức kéo vali định ra ngoài.


Ninh Mông vội vàng ôm lấy cánh tay cậu, mặt dày nói: “Được rồi, được rồi, tôi sai rồi, tôi sai rồi. Thiếu gia, đại thiếu gia, xin đừng trách tôi nữa, được không? Tôi xin lỗi.”


Cậu cúi đầu nhìn cô, giọng đầy mỉa mai: “Tôi nào dám nhận, chị mà cũng có lỗi sao?”


Ninh Mông tiếp tục mỉm cười: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Tôi là cái người đầu óc đơn giản, thậm chí còn không nhận ra mình đã làm sai điều gì. Cậu biết điều đó mà.” 


Đào Khả Lâm “hừ” một tiếng, nhưng ít nhất cậu cũng không nói thêm gì nữa.


Ninh Mông thấy vậy thì tiếp tục dỗ dành: “Thiếu gia, chúng ta về nhà tôi ăn cơm nhé. Mấy giờ rồi?”


Đào Khả Lâm rụt tay lại: “Không, tôi phải lên máy bay.”


“Cậu đi thật à?” Ninh Mông suy nghĩ một chút, vẫn không dám hỏi về truyện tranh mà chỉ hỏi: “Vậy đi bao lâu? Có gấp không?”


“Ừ.” Đào Khả Lâm thản nhiên đáp, tay nghịch quai vali: “Bốn năm ngày. Rất gấp.”


Vừa dứt lời thì điện thoại cậu reo lên, chắc là xe gọi đến. Đào Khả Lâm vừa nghe máy vừa kéo vali đi ra ngoài, không thèm liếc cô lấy một cái.


Buổi tối, Ninh Mông báo cáo tình hình với Lục Vân Sinh. Lục Vân Sinh hỏi cô đã nhận được bản thảo chưa. Cô ấp a ấp úng mãi không nói được lời nào khiến Lục Vân Sinh lập tức nổi giận: “Cô nói xem, bản thảo còn chưa giao mà cô đã để người ta đi rồi à? Nhỡ xảy ra chuyện thì sao? Tôi còn mặt mũi nào nữa. Mau tìm cách giải quyết đi.”


“Nhưng mà cậu ấy không nghe điện thoại của tôi. Hay là tôi qua nhà cậu ấy tìm thử, biết đâu có bản vẽ nháp gì đó.”


“Đó là lựa chọn tệ nhất. Việc trước mắt là giục Đào Colin nộp bản thảo chính. Nếu không được thì cô bay sang Nhật tìm người đi.”


Ninh Mông sửng sốt: “Bay xa như vậy à?”


“Đi đi, tôi trả chi phí, cứ coi như đi công tác. Cô sang đó học hỏi thêm, cũng tiện thu thập tư liệu, tôi thấy cái tài khoản Weibo của cô lâu rồi chưa cập nhật video gì cả, tương tác thấp lắm.”


“Chủ biên Lục, tự khen mình như vậy không phải là ý hay. Tôi còn phải chỉnh sửa bản thảo truyện ngắn nữa.”


“Cứ đi đi. Mấy truyện ngắn thì dùng bản thảo dự phòng là được. Sáng mai đến đó nhé.”


“…”


Trêu cô à?


Không thể từ chối được, sáng hôm sau Ninh Mông lên máy bay đến Tokyo.


Khi máy bay hạ cánh, cô vẫn còn hơi choáng váng. Sao cô lại đến tận đây rồi nhỉ?


Tháng Một ở Nhật vẫn là tuyết trắng phủ đầy, vừa xuống máy bay đã cảm nhận được cái khí lạnh đặc trưng nơi đất khách cùng với bầu không khí đậm đà mùi vị xứ người.


Trước khi lên máy bay cô đã nhắn tin cho Đào Khả Lâm, báo với cậu là cô sẽ sang Nhật thúc giục bản thảo. Chắc cậu tưởng cô đùa nên nhắn lại đầy khiêu khích: “Chị tới đi.”


Sau đó Ninh Mông không nhắn tin nữa, nhưng cậu cũng không trả lời nữa.


Ninh Mông bước ra khỏi cửa khẩu, dĩ nhiên là không thấy Đào Khả Lâm. Cô gọi vài lần cậu mới nghe máy, hình như vẫn còn ngủ, giọng nói nghèn nghẹn: “Có chuyện gì vậy?”


“Cậu Đào, cậu không đến đón tôi à?”


Bên kia im lặng một hồi lâu: “Cái gì?”


“Tôi tới Tokyo rồi, đang ở sân bay. Cậu đến đón tôi nhé? Hay là cho tôi địa chỉ của cậu, tôi sẽ đến tìm?”


“Chờ một chút…” Cậu có vẻ vẫn còn mơ màng, rồi nghe thấy tiếng chăn được vén lên, giọng nói cũng tỉnh táo hơn nhiều: “Chị thật sự đến đây sao?”


“Ừ.”


Đào Khả Lâm ngập ngừng vài giây rồi mới lên tiếng: “Chờ tôi ở sân bay nhé. Đừng chạy lung tung.”


Cuối cùng Ninh Mông cũng mỉm cười: “Được.”


Cô đi mua một cốc đồ uống nóng để sưởi ấm tay, sau đó theo hướng dẫn của Đào Khả Lâm đi đến cổng, ngồi trên vali dựa vào tường chờ cậu. Hai mươi phút sau điện thoại reo, cô đứng lên nhìn quanh thì lập tức thấy bóng dáng cao ráo kia bước xuống xe ở phía xa, cô bắt máy rồi cười nói: “Thấy cậu rồi.”


Cậu mặc chiếc áo khoác dài màu đen, khăn choàng đen che một phần cằm, khí chất đã thu lại nhiều nhưng vẫn rất nổi bật. 


Dường như Đào Khả Lâm nhận ra điều gì đó, cậu cầm điện thoại xoay người nửa vòng, lập tức nhìn thấy người mặc áo vàng nổi bật bên tường đang giơ ngón trỏ và ngón cái tạo thành hình trái tim về phía cậu.


Đào Khả Lâm cười khúc khích, đóng cửa xe và sải bước về phía cô.


Ninh Mông giơ máy ảnh DSLR lên chụp vài tấm cho cậu, đợi cậu đến gần thì cất đi.


Đào Khả Lâm cầm lấy vali và liếc nhìn máy ảnh: “Chị chụp gì vậy?”


“Thu thập tư liệu. Chủ biên Lục bảo tôi đến đây học hỏi.” Cô chọc vào tay Đào Khả Lâm: “Cậu vẽ đẹp vào nhé. Đừng để tôi mất việc.”


Đào Khả Lâm liếc nhìn cô rồi khẽ mỉm cười, đi đến cất vali vào cốp xe rồi mở cửa cho cô: “Chị đã đặt khách sạn chưa?”


“Tôi đặt rồi.” Ninh Mông đưa tờ đơn trong điện thoại ra cho cậu xem địa chỉ: “Đây, cậu biết vị trí không?”


Đào Khả Lâm liếc nhìn tờ đơn rồi gật đầu.

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo