Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/20lZmHuXey
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
“Ninh Mông, tớ lại bị cảm rồi.” Giọng của Mạc Phi trong đầu dây bên kia nghèn nghẹn kèm theo một chút bực dọc: “Tối qua là Tống Thanh đưa tớ về đúng không? Tên khốn đó, đưa tớ về xong là ném lên giường luôn, đến chăn cũng không thèm đắp cho tớ.”
Ninh Mông cười khẽ hỏi: “Bác trai và bác gái không có nhà à?”
“Không có, không thì sao tớ bị lạnh được? Hôm nay cả cô giúp việc dọn dẹp cũng không tới, bây giờ tớ không còn sức để ra khỏi nhà luôn.” Cô ấy rên rỉ: “Hôm nay cậu không đi làm sao? Có thể mua cho tớ chút thuốc được không?”
Ninh Mông đáp: “Cậu cứ nằm trên giường đi, tớ sẽ qua ngay.”
Khi cô vừa nói xong, Đào Khả Lâm cũng bước ra theo. Ninh Mông chưa kịp tắt máy thì cậu đã quăng về phía cô một món đồ, cô hơi bàng hoàng nhận lấy. Mở ra mới phát hiện đó là áo len chui đầu của mình. Cô tưởng cậu quan tâm sợ cô lạnh, nhưng khi cúi xuống mặc áo thì mới nhận ra mình không mặc nội y, chiếc váy ngủ dài tay màu trắng ôm sát người nên không tránh khỏi hớ hênh.
Ninh Mông nhanh chóng quay lưng lại với cậu, vội vàng kéo áo mặc cho kín rồi quay lại nhìn Đào Khả Lâm. Cậu đang vừa uống nước vừa lén nhìn cô, khi phát hiện cô đang nhìn mình thì ung dung giơ ly nước hỏi “Có uống không?” với vẻ ngây thơ vô tội.
Không hiểu sao Ninh Mông tự nhiên nổi giận, mặt tối sầm lại: “Từ nay về sau, hơn mười một giờ tối không được đến nhà tôi nữa!”
“Sao thế?” Đào Khả Lâm lập tức không hài lòng, nhướng mày nói: “Tôi có làm gì chị đâu.”
Ninh Mông nghe vậy liền nổi giận như một con mèo bị dẫm đuôi, toàn thân dựng đứng: “Đừng có lảm nhảm nữa, cậu không thể tự giác chút sao?”
“Sao tôi lại không tự giác rồi?”
“Nam nữ khác nhau mà.”
“Tôi không đủ lịch sự sao?”
“Cậu không thấy tôi vừa tắm xong không mặc nội y sao?” Cô bực bội. Sao phải nói ra cơ chứ? Cậu không thấy xấu hổ à?
Ánh mắt cậu lóe lên một tia lưu manh, nhưng nhanh chóng thu lại rồi nhìn cô với vẻ mặt không quan tâm nói: “Tôi có nhìn đâu mà.”
“Cút đi!” Ninh Mông thề rằng cô sẽ không bao giờ cho cậu bước vào nhà nữa. Đào Khả Lâm mím môi đặt cốc xuống, bất chấp mọi lời càu nhàu: “Lớn vậy rồi mà không cho ai nhìn à?”
“Cậu nói cái gì?” Ninh Mông nổi điên, bước tới đá vào bắp chân của cậu.
Đôi khi Ninh Mông nóng nảy, ra tay không kiêng nể gì. Đào Khả Lâm không kịp đề phòng nên bị đá một phát, nửa người quỳ xuống đất, cơ thể theo quán tính nghiêng về trước, Ninh Mông vội đưa tay ra đỡ. Kết quả cậu không nắm được tay cô mà lại ôm chặt eo cô, mặt áp vào bụng cô.
Ninh Mông bàng hoàng, mặt nóng bừng, vội lùi lại một bước để giữ khoảng cách.
“Á!” Cậu hít một hơi, mặt nhăn nhó nói: “Đau quá.”
Ninh Mông lười quan tâm, cô gỡ tay cậu ra, quỳ xuống kéo quần lên xem: “Để tôi xem sao.”
Chàng trai chỉ ngồi bệt xuống đất và phàn nàn: “Chị có phải là phụ nữ không? Sao lực lại mạnh thế?”
“Không sao đâu. Tôi có dùng sức gì đâu.” Thật là khoa trương! Ninh Mông lại vỗ vào chỗ đó: “Ai bảo cậu không nhổ được răng?”
Cậu cắn môi dưới rồi cúi đầu, nhưng Ninh Mông vẫn thấy cậu đang cười toe toét.
Ninh Mông tức giận đẩy đầu cậu ra và bảo cậu đi ra ngoài. Sau đó cô trở về phòng thay đồ.
Đào Khả Lâm đang tìm đồ ăn trong bếp thì thấy cô bước ra, ăn mặc chỉnh tề trông như sắp ra ngoài. Cậu mới chợt nhớ ra: “Lại ra ngoài nữa à?”
“Ừ, Mạc Phi bị cảm, tôi qua xem cô ấy.” Ninh Mông vừa nói vừa hơi ngạc nhiên: “Cậu quen Mạc Phi à? Sao hôm qua lại biết tên cô ấy?”
“Lần trước cô ấy có đưa danh thiếp cho tôi.” Đào Khả Lâm nói mà không quay đầu lại.
Ninh Mông đang chải tóc trong phòng khách. Cô liếc nhìn xuống chiếc bàn đầy giấy vẽ rồi nói: “Sao cậu không dọn vào ở luôn đi? Trả tôi một nửa tiền nhà thôi.”
Đào Khả Lâm mỉm cười ngước nhìn cô: “Không phải chị vừa dặn tôi không được đến sau mười một giờ sao?”
“Cậu đồng ý rồi?”
“Không đâu.”
“Thế thì thôi.” Ninh Mông tìm giày ở lối vào rồi gọi cậu: “Đào Khả Lâm, cậu xem đôi này thế nào?”
Cậu nghiêng người mỉm cười: “Chị mang gì cũng đẹp.”
Ninh Mông được khen thì hơi ngại ngùng: “Cậu biết nói chuyện ghê.”
“Tôi không chỉ giỏi ăn nói mà còn rất giỏi làm nữa.” Chàng trai trẻ đi theo cô, nhìn cô với ánh mắt đầy háo hức: “Nếu chị cho tôi vào ở, tôi không chỉ trả một nửa tiền thuê nhà mà còn trả cả tiền ăn nữa. Nếu chị cho tôi ngủ cùng, tôi sẽ trả hết tiền thuê nhà và phí dịch vụ luôn. Thế nào?”
Ninh Mông dừng lại nghiêm túc suy nghĩ: “Được thôi.”
“Thật à?” Mắt cậu sáng lên.
“Cậu đang mơ đấy à!” Ninh Mông lườm: “Từ hôm nay về nhà ngủ đi. Chỉ cách có vài bước chân thôi.”
Đào Khả Lâm thấy cô chuẩn bị ra ngoài, lại hỏi: “Ăn sáng trước rồi đi được không?”
“Không, vừa mới bị tức no rồi.”
Cậu tựa vào tủ lạnh cười: “Vậy về sớm nhé, tôi muốn vẽ, chị về sớm chơi với tôi, tôi còn muốn ăn sườn nướng nữa.”
Ninh Mông bước ra khỏi cửa, không thèm nghe cậu càm ràm.
Đào Khả Lâm khiến cô cạn lời.
Ninh Mông mua thuốc và mang theo món cháo yêu thích của Mạc Phi tới nhà cô ấy.
Sau khi vào nhà, cô đi thẳng lên phòng ngủ của Mạc Phi. Cô ấy đang cuộn tròn trong chăn, chỉ hé nửa mặt, nhìn cô với vẻ mặt ốm yếu. Khi Ninh Mông bước tới, cô thấy một chú chó Golden Retriever to lớn nằm cạnh giường khẽ vẫy đuôi nhìn mình.
“Này, chú chó này từ đâu ra vậy?” Ninh Mông bị chú chó đẹp mắt thu hút, định chạm vào đầu nó nhưng nghĩ tới phải chăm sóc người bệnh nên cô rút tay lại.
“Là Tống Thanh để lại khi đi nước ngoài, quên chưa mang theo.” Mạc Phi nói: “Nó ngoan lắm.”
Ninh Mông mở hộp cháo, đợi cô ấy húp được chút thì đo thân nhiệt và cho uống thuốc cảm rồi ngồi bên giường chơi với chú chó.
“Cậu và anh chàng đẹp trai đó đang hẹn hò à?” Mạc Phi hỏi.
Ninh Mông cười khẽ: “Không.”
Mạc Phi nháy mắt với cô: “Vốn dĩ tớ muốn ghép đôi cậu với Tống Thanh nhưng tớ còn tưởng rằng cậu bị hấp dẫn bởi anh chàng mặt mũi còn non nớt đó. Nếu giữa cậu và cậu ấy không có quan hệ gì thì sao không thử hẹn hò với Tống Thanh đi?”
Ninh Mông giật mình trước lời cô ấy nói: “Sao cậu lại nghĩ đến chuyện ghép đôi tớ với anh ta? Anh ta thích cậu mà.”
“Anh ta không thích tớ đâu. Anh ta chỉ thích khi tớ còn nhỏ thường bám theo anh ta và gọi anh ta là anh. Nhưng giờ tớ không còn là cô bé đó nữa.”
“Trong mắt cậu chỉ có Thôi Kim Minh thôi. Làm sao cậu biết được Tống Thanh thích cậu đến mức nào chứ?”
Hai người đang trò chuyện thì chú chó bỗng nhiên mừng rỡ chạy xuống cầu thang.
“Sao thế?” Ninh Mông thắc mắc.
“Tống Thanh tới.” Mạc Phi hơi mệt mỏi nói.
Quả nhiên, ban ngày ban mặt không nên nói xấu người khác. Mạc Phi vừa dứt lời thì bên ngoài đã vang lên tiếng chó sủa vui vẻ. Ninh Mông đứng dậy bước tới, Tống Thanh vừa lên lầu. Anh ta giật mình khi nhìn thấy cô, sau đó mỉm cười chào hỏi.
Anh ta mặc áo khoác len màu đen, áo sơ mi xám, phong cách giản dị giống như vừa ra khỏi nhà. Sau lưng là chú chó hớn hở vẫy đuôi liên tục.
“Mạc Phi đâu?” Tống Thanh hỏi.
Ninh Mông chỉ vào cửa: “Cô ấy bị cảm, ở trong phòng.”
Anh ta nhíu mày rồi nhanh chóng bước vào phòng ngủ của Mạc Phi. Ninh Mông đứng sau lưng đột nhiên cảm thấy mình không nên vào.
“Hôm nay tôi quên là phải dắt chó đi chơi, nhưng tôi bị cảm nên vừa uống thuốc, còn hơi buồn ngủ.” Giọng Mạc Phi truyền ra.
“Đã đo nhiệt độ chưa?” Anh ta hỏi.
Mạc Phi gật đầu: “Đo rồi, 37 độ.”
Tống Thanh bước đến bên giường, sờ trán cô ấy. Sau đó anh ta cầm lấy viên thuốc Ninh Mông mua trên bàn ở đầu giường, nhìn qua rồi trách mắng: “Cô không sốt, sao lại uống thuốc hạ sốt? Uống thuốc bừa bãi như vậy có khỏi bệnh không?”
Mạc Phi cẩn thận nhìn anh ta, không nói gì.
“Thuốc là tôi mua. Trước khi đến tôi không biết cô ấy không sốt.” Ninh Mông giải thích: “Tôi vẫn luôn dùng loại thuốc này để trị cảm, thấy rất hiệu quả. Hơn nữa nó có thể hạ sốt.”
Anh ta nhìn cô một cái, sau đó đặt thuốc lại rồi nói với Mạc Phi: “Bị ốm thì nghỉ ngơi, tôi về trước.”
“Đã đến đây rồi, sao anh không đi cùng Ninh Mông đi? Chú chó muốn lắm, ở nhà cứ quấy tôi, tôi không nghỉ ngơi được.” Mạc Phi nói, chú chó cũng nhìn anh ta với ánh mắt đầy mong chờ.
Ninh Mông sửng sốt một chút rồi lén nháy mắt với Mạc Phi, cô ấy cũng cười đáp lại.
Cô bối rối chỉ biết nhìn Tống Thanh, chờ đợi anh ta từ chối. Nhưng anh ta lại liếc nhìn cô, đột nhiên mỉm cười và anh ta bất ngờ đồng ý ngay lập tức: “Vậy được, cô ở nhà nghỉ ngơi đi. Có gì cứ gọi cho bọn tôi.”
Ninh Mông chưa kịp phản ứng thì anh ta đã bước ra ngoài.
Cô nhíu mày nhìn Mạc Phi, cô ấy đã nhắm mắt giả vờ ngủ.
Ninh Mông theo Tống Thanh ra cửa rồi hỏi: “Làm sao vậy? Anh vẫn đang theo đuổi Mạc Phi à?”
Anh ta liếc nhìn cô, cười đầy ẩn ý: “Cô thấy sao?”
Ninh Mông nhất thời không nói nên lời.
Tống Thanh vừa mở cửa sau thì chú chó đã nhảy vào. Anh ta liếc nhìn Ninh Mông rồi ra hiệu cho cô lên cùng. Ninh Mông cũng tự cho mình là một chú chó ngốc nghếch, lặng lẽ trèo lên xe.
Anh ta đóng cửa ngoài rồi ngồi vào ghế lái, không nói gì mà chạy thẳng ra đường núi.
Chú chó này có lẽ thường xuyên đi chơi nhiều, ngay từ khi nhìn thấy tình huống này đã biết rằng đến lúc phải gõ cửa sổ xe để chủ nhân mở cửa. Sau khi Tống Thanh hạ cửa sổ xuống, sinh vật nhỏ bé thò đầu ra, miệng há hốc đón gió, tràn đầy sự phấn khích.
Ninh Mông đứng bên cạnh không hề lơ là, ôm chặt sợ chú chó sẽ ngã.
Sau đó Tống Thanh giảm tốc độ xe, để xe thong thả đi trên con đường núi quanh co. Sau khi xe chạy chậm lại, bầu không khí trong xe bỗng trở nên kỳ lạ một cách khó hiểu. Cả hai đều không nói gì. Ninh Mông ngơ ngác dựa vào chú chó, hoàn toàn không biết Tống Thanh đã dừng xe lại. Mãi đến khi ra khỏi xe, cô mới biết có chuyện gì xảy ra.
“Sao vậy?” Ninh Mông hỏi với vẻ mặt hoang mang.
Anh ta mở cửa dắt chó ra ngoài, không thèm ngẩng đầu lên mà hỏi: “Không ngửi thấy mùi gì sao?”
“Mùi gì?” Cô đang nhìn quanh thì anh ta đã lấy giấy và khăn khử trùng bắt đầu dọn chỗ ngồi.
Khi Ninh Mông nhìn rõ đống giấy, lông cô dựng ngược lên: “Nó ị rồi!”
“Nhẹ giọng.” Tống Thanh vẫn không thèm ngẩng đầu lên mà nói: “Vẫn chưa xong đâu. Đừng làm nó sợ.”
Ninh Mông im lặng, đợi anh ta lau xong mới thì thầm: “Cho tôi một tờ giấy được không?”
Tống Thanh ngước nhìn cô, Ninh Mông vội vàng đưa tay ra cho anh ta xem. Hai người đứng quá gần, trên tay cô có một vết bẩn nhỏ.
Anh ta nhếch môi rồi bật cười: “Cô thật sự không thấy sao?”
Sao cô lại ngờ được chứ?
Tống Thanh miễn cưỡng rút khăn ướt ra đưa cho cô. Anh ta thấy cô đang cau mày lau với vẻ mặt chán ghét, dùng mấy tờ giấy lau đến đỏ cả lòng bàn tay. Anh ta cố nhịn cười rồi lấy thêm một tờ khăn ướt nữa lau đi vết bẩn trên khăn choàng cổ của cô. Cô khựng lại một chút, rồi quay lại thấy vết bẩn cũng dính trên khăn choàng cổ của mình, suýt nữa thì ngã quỵ.
“Khăn choàng cổ của tôi!” Cô tuyệt vọng đến mức không khóc nổi.
“Xin lỗi.” Tống Thanh mỉm cười nói: “Lát nữa tôi sẽ mua cho cô một cái khác.”
Cô tháo khăn choàng cổ xuống, hôm qua Đào Khả Lâm còn khen màu đẹp nữa.
“Thôi bỏ đi, nó chẳng đáng giá bao nhiêu.” Cô nói với vẻ hơi buồn bã. Tuy không đáng giá bao nhiêu, nhưng với một biên tập viên thời trang thì quần áo và phụ kiện chính là nguồn sống của cô.