Hàng xóm là em đẹp trai - Chương 19

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/20lZmHuXey

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

“Xong rồi à? Chúng ta về thôi.” Chàng trai cao hơn cô nửa cái đầu đứng chắn trước mặt, sau khi quấn khăn choàng xong vẫn chưa buông tay mà nhẹ nhàng nắm lấy đầu khăn rồi hơi cúi xuống nhìn cô. Khóe môi Đào Khả Lâm khẽ nhếch, trong đôi mắt đen láy sáng ngời còn thấp thoáng phản chiếu bóng hình cô, khiến người ta không sao dời mắt được.


Ninh Mông cảm thấy không phải chiếc khăn choàng bị cậu giữ lại, mà chính là trái tim mình đang bị níu chặt.


Tống Thanh đứng bên cạnh nhìn chàng trai đột ngột xuất hiện kia, ánh mắt trầm xuống.


Anh ta có cảm giác đối phương hơi quen, nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu. Người đứng trước mặt khí chất sạch sẽ, từng cử chỉ đều toát ra nét tao nhã tự nhiên. Trang phục tuy mang dáng vẻ trẻ trung nhưng qua kiểu dáng và chất liệu vẫn có thể thấy được sự tinh tế, hoàn toàn không giống kiểu người tùy tiện bắt chuyện trong quán bar.


Khi Tống Thanh đang âm thầm quan sát, Đào Khả Lâm khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào anh ta. Cảnh tượng ấy càng thú vị hơn khi diện mạo cậu thuần khiết hiền lành, nhưng trong đôi mắt đen sâu kia lại ánh lên cảnh giác của một con thú săn khi lãnh địa bị xâm phạm.


“Ninh Mông?” Tống Thanh thu tầm nhìn về như không có gì, cố ý gọi cô một tiếng, tỏ vẻ như lo cô đang gặp rắc rối.


“Bạn tôi.” Ninh Mông quay sang giải thích: “Cậu ấy đưa tôi về là được, hai người cứ về trước đi.”


Tống Thanh hơi khựng lại, do dự nhìn Đào Khả Lâm một cái, rồi lại hỏi: “Bạn cô? Ninh Mông, cô chắc chắn mình vẫn tỉnh táo chứ?”


Ninh Mông gật đầu lia lịa, lưỡi cô không hiểu sao lại bị cứng đờ, đột nhiên mất khả năng nói chuyện.


Đào Khả Lâm đứng phía sau, nở nụ cười hiền lành quen thuộc, giơ tay chào Mạc Phi đang nheo mắt quan sát: “Hi Mạc Phi, chúc mừng sinh nhật.”


Mạc Phi cười ngốc nghếch đáp lại: “Ha-lô trai đẹp, cậu với Ninh Mông thật sự đang hẹn hò hả?”


Ninh Mông hận không thể nhào tới bịt miệng cô ấy.


Đào Khả Lâm chỉ mỉm cười rồi liếc nhìn Ninh Mông.


Không giải thích, cũng không phủ nhận, thái độ như thế càng dễ khiến người khác hiểu lầm. Huống chi ánh mắt ấy, nhìn sao cũng thấy khác thường.


Có lẽ vì cậu gọi đúng tên Mạc Phi nên Tống Thanh cũng bớt lo, thu lại thái độ đề phòng, khẽ gật đầu xem như chào hỏi.


Trên đường ra bãi đỗ xe, Mạc Phi cứ ngoái lại nhìn Đào Khả Lâm rồi cảm thán: “Wow, mũi cậu đẹp quá.”


Mạc Phi vốn là fan cuồng của mũi, gặp ai cũng nhìn mũi trước tiên, thấy mũi đẹp là mê mẩn.


Cô ấy vừa nói vừa cười khúc khích. Đào Khả Lâm bình thản đưa tay chạm mũi, khẽ cười, rõ ràng đã quen với kiểu khen ngợi này.


Ninh Mông vốn đang cúi đầu đi, nghe vậy cũng không nhịn được liếc sang cậu. Đào Khả Lâm đút tay vào túi, mắt nhìn thẳng, dáng vẻ điềm đạm. Đường nét khuôn mặt cậu mềm mại, thanh tú. Cứ như thể đã đoán trước được, ngay lúc cô đang nhìn chằm chằm, cậu bất ngờ quay đầu, hai ánh mắt giao nhau.


Ninh Mông chưa từng chú ý đến mũi cậu, bây giờ vừa ngắm liền nhận ra: quả thực, mũi có thể quyết định ngoại hình của một người đàn ông.


Mũi Đào Khả Lâm thuộc loại hoàn hảo đến mức vượt chuẩn. Sống mũi cao liền với trán, xương giữa chân mày nổi rõ, cánh mũi thanh tú. Khuôn mặt cậu kết hợp với mũi, đúng là đường nét cân xứng đến không tì vết.


Chẳng trách lúc nãy trong nhà vệ sinh có cô gái lao tới gần, cũng chẳng có gì lạ khi lần đầu gặp cô đã nhào vào lòng cậu.


Ninh Mông giật mình nhận ra, đây đã là lần thứ hai trong tối nay cô chăm chú quan sát gương mặt cậu.


Làm biên tập thời trang, cô tiếp xúc người mẫu nam đâu có ít, nhưng hiếm có ai khiến cô nhìn mãi mà chẳng thấy ngán.


Đây thực sự không phải là một dấu hiệu tốt.


Cô chỉ có thể tự an ủi mình bằng cách nghĩ rằng lần trước mình đã say xỉn và việc say xỉn đã khuếch đại các giác quan của cô. Và tối nay, Đào Khả Lâm chỉ đơn giản là ở quá gần.


Lúc này Tống Thanh đã nhét Mạc Phi vào xe. Trước khi lên xe, anh ta còn không quên dặn: “Nhớ gọi điện cho tôi khi về đến nhà, biết chưa?”


“Biết rồi.” Ninh Mông vừa đáp xong đã bị Đào Khả Lâm kéo đi, cậu tìm ra xe cô một cách chính xác, mở cửa ghế phụ rồi nhét cô vào trong.


Ninh Mông định bảo mình chưa uống rượu, có thể tự lái, nhưng lời đến môi lại nghẹn xuống.


Cô bỗng thấy hơi lười biếng. Ninh Mông thắt dây an toàn xong thì hỏi: “Cậu không uống rượu chứ?”


Đào Khả Lâm khởi động xe, vẻ mặt bình tĩnh trấn an cô: “Đừng lo, tôi chỉ uống chút thôi. Chỉ là chưa có bằng lái thì hơi phiền, dạo này kiểm tra nghiêm lắm, chị để ý giùm nhé, có cảnh sát thì nhắc tôi.”


Ninh Mông trừng to mắt, tim nhảy lên cổ, muốn ngăn lại nhưng chưa kịp phản ứng, chiếc xe đã từ từ lăn bánh. Ninh Mông cẩn thận nhìn tay cậu đang nắm chặt vô lăng và cần số, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đôi chân hơi nhích của cậu. Chợt nghe Đào Khả Lâm khẽ cười trêu chọc: “Chị còn nhìn nữa tôi sẽ phản ứng thật đấy.”


Hả? Đồ lưu manh!


Mặt Ninh Mông đỏ bừng, trừng mắt nói: “Tôi nhìn chân cậu thôi!”


“Tôi cũng nói đến chân mà.” Giọng cậu vô tội: “Chị cứ nhìn chằm chằm, nó cũng biết căng thẳng chứ.”


Ninh Mông lấy con gấu bông trên xe ném sang, trúng ngay mặt cậu. Đào Khả Lâm kêu lên một tiếng, giữ lấy tay cô: “Không được tấn công tài xế!”


“Dừng xe, để tôi lái.”


Lúc này cậu mới bật cười và nói: “Thôi nào, tôi đùa thôi. Tôi không uống rượu, bằng lái cũng có từ lâu rồi. Đảm bảo đưa chị về nhà an toàn.”


Ninh Mông trừng cậu.


Xe nhập vào đường lớn, cậu liếc cô: “Chị uống bao nhiêu rồi? Nếu có khó chịu thì nhớ nói.”


Ninh Mông tức giận nói: “Nhiều lắm. Nếu tôi thấy không ổn, tôi sẽ nôn hết lên người cậu đấy.” Đào Khả Lâm lại mỉm cười, không hề e ngại trước lời đe dọa của cô.


Trên xe, Ninh Mông lim dim chợp mắt. Khi đến nơi, Đào Khả Lâm đỡ cô ra ngoài, cô cũng lười từ chối. Nếu là em trai thật, chắc cô đã nhảy lên người cậu luôn rồi. 


Cậu dìu cô vào thang máy, tới cửa nhà còn tự giác lấy chìa khóa trong túi cô ra mở cửa.


Trong lúc cô gọi điện báo cho Tống Thanh, cậu không chỉ vào nhà mà còn đổi dép, cúi xuống giúp cô cất đôi giày vứt lung tung vào tủ, rồi thong thả đi vào bếp rót nước.


Ninh Mông chẳng còn sức để ý, nhắm mắt đi vào phòng tắm, loạng choạng tẩy trang và thay đồ. Cô vừa mở vòi hoa sen thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ, giọng Đào Khả Lâm truyền vào: “Ninh Mông, uống rượu xong tắm ngay dễ choáng lắm.”


Cô vội vàng khóa nước, theo bản năng lấy tay che ngực. Một chàng trai đứng ngoài cửa nói chuyện khi cô đang tắm, bóng dáng mơ hồ hắt lên tấm cửa kính mờ.


Cảm giác xấu hổ chợt ập đến.


“Tôi không uống rượu.” Ninh Mông nhỏ giọng: “Cậu đi ra đi.”


Người bên ngoài dường như cũng cảm thấy có gì đó không ổn nên lặng lẽ rời đi.


Cô lắng nghe một hồi, chắc chắn không còn động tĩnh mới tiếp tục tắm. Khi bước ra, Đào Khả Lâm đã biến mất.


Cô tưởng cậu đã về phòng khách ngủ, nào ngờ vừa nằm xuống chưa bao lâu thì tiếng bước chân yếu ớt khẽ vang lên.


Cửa không khóa, cô mở mắt thấy bóng dáng cậu bước vào đứng ngay cạnh giường. Hương bưởi ngọt lành lan tỏa khiến cô càng thêm buồn ngủ.


Chạm phải đôi mắt đen láy của cậu, cô mệt mỏi xua đuổi: “Phòng của tôi mà cậu cũng dám vào? Mau về phòng ngủ đi.”


Cậu khựng lại, đáy mắt ánh lên ý cười rồi ngồi xuống tấm thảm bên giường, tựa đầu vào cạnh giường, khẽ kéo chăn đắp cho cô.


Cậu cũng vừa tắm xong, mặc bộ đồ cotton giản dị, mái tóc vẫn còn ướt.


“Tôi uống không nhiều, cậu không cần lo đâu.” Ninh Mông nói.


Đào Khả Lâm thấy hơi buồn cười, rõ ràng muốn tới gần cô, mà cô vẫn ngây thơ tưởng cậu muốn chăm sóc.


Khoảng cách giữa hai người rất gần, giọng cậu dịu dàng: “Chị thế này dễ cảm lạnh lắm.”


Ninh Mông tắm xong thì lên giường, tóc vẫn còn hơi nước. Bị nhắc nhở, cô lại bật cười: “Cậu còn dám nói tôi? Tự đi sấy tóc trước đi.”


Cậu ngoan ngoãn đứng lên đi ra ngoài, nhưng chưa đầy nửa giây đã cầm máy sấy tóc quay lại: “Để tôi giúp chị.”


“Đúng là chu đáo ghê.” Ninh Mông bật cười, vốn định ngồi dậy tự làm, song lại đổi ý: “Không cắt tóc, không uốn, cũng không làm thẻ hội viên, sấy đi cậu thợ gội đầu.”


Cậu cười khẽ, bật máy rồi kiên nhẫn hong khô những lọn tóc ướt phía sau.


“Có muốn bật máy sưởi không?” Cậu hỏi khi thấy cô rúc trong chăn.


Ninh Mông khẽ lắc đầu, lí nhí nói: “Đau đầu.”


Thực ra chính tiếng máy sấy làm cô nhức đầu. Cậu nhanh chóng tắt máy, đặt tay lên thái dương cô, nhẹ nhàng xoa bóp.


Ninh Mông mơ màng không nỡ gạt tay cậu ra. Trong cơn mơ hồ, cô lẩm bẩm một cái tên: “Thành Hi…”


Cậu sững lại, cô lại vỗ vào mu bàn tay cậu, ý bảo cậu tiếp tục. Đào Khả Lâm bật cười bất lực: “Chị coi tôi là ai vậy?”


Tuy cậu nói vậy, nhưng tay vẫn tiếp tục di chuyển. Ninh Mông chẳng nghe rõ, dần dần chìm vào giấc ngủ trong sự thoải mái.


“Ninh Mông?” Cậu khẽ gọi. Sau khi xác nhận cô đã ngủ say, cậu kéo chăn lại đắp kín cho cô.


Ninh Mông chìm vào giấc ngủ say giữa hương thơm dịu ngọt. Một hơi thở ấm áp thoang thoảng bên tai, cô đưa tay lên nắm lấy không khí nhưng không thấy gì. Thay vào đó, có ai đó nắm lấy cổ tay cô và nhét vào trong chăn.


Ninh Mông đi vào giấc ngủ sâu, cả người chìm đắm.



Sáng hôm sau, cô bị đánh thức bởi sự ngột ngạt. Ninh Mông vừa đi vào nhà vệ sinh xong thì quay lại định ngủ tiếp nhưng chợt cảm giác chân mình chạm phải vật gì. Cô giật nảy người, lập tức bừng tỉnh vén chăn lên nhìn, suýt tức đến bốc khói.


“Đào Khả Lâm!” Giọng cô khàn đặc, chân đạp loạn xạ, bối rối vô cùng: “Sao cậu lại ở đây?”


Chàng trai chiếm nửa chiếc giường, ngủ say sưa thỏa mãn, dù cô ầm ĩ vậy vẫn không mở mắt. Cậu mặc áo cotton cổ rộng màu trắng, nằm nghiêng cuộn mình, cổ áo trễ xuống, để lộ xương quai xanh và bả vai mượt mà.


Ninh Mông tức giận lại đá thêm một cú: “Xuống ngay!”


“Đừng ồn.” “Hoàng tử ngủ” lẩm bẩm, che chỗ  bụng bị đá, lại nhích ra chút rồi nói lí nhí: “Chị quậy cả đêm, tôi mới vừa chợp mắt, để tôi ngủ thêm đi.”


“Về phòng khách mà ngủ!” Ninh Mông gắt gỏng nói. Cô đâu có say đến thế, làm gì có chuyện mình quậy phá. Nghĩ rồi cô giật lấy cái gối cậu đang kê, khiến đầu cậu tụt xuống giường, vậy mà cậu vẫn nằm trơ ra.


Cô đẩy không nổi nhưng chẳng biết làm sao, chỉ còn biết cau mày trừng cậu một hồi, cuối cùng ngáp dài, lại không cam tâm nằm xuống. Thật sự vẫn còn buồn ngủ.


Đào Khả Lâm khi ngủ rất ngoan, gần như không nhúc nhích, chỉ có thói quen kéo chăn về phía mình. Cô còn đang thầm kéo chăn tranh giành, thì bỗng nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Mất một lúc mới nhận ra là điện thoại đang đặt ở phòng khách. Bất đắc dĩ, Ninh Mông đành bước chân trần chạy ra ngoài nghe máy.






Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo