Hàng xóm là em đẹp trai - Chương 18

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/20lZmHuXey

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Quán bar Dạ Sắc nằm ngay trung tâm phố bar, trang trí vừa kín đáo vừa gợi cảm. Từ sau lần tổ chức buổi biểu diễn nội y gây xôn xao, nơi này ngày càng đông khách, nghe Mạc Phi nói ông chủ còn đang tính chuyện tu sửa và mở rộng mặt bằng.


Đêm nay đúng vào lúc náo nhiệt nhất, ngay cả trước cửa quán cũng đầy ắp người chen chúc với những ánh mắt săn mồi dò xét khắp đám đông.


Khi Ninh Mông đi ngang qua, có hai gã đàn ông đứng thẳng dậy, kẹp điếu thuốc trên tay rồi huýt sáo trêu chọc. Cô giả vờ không nghe thấy.


Đào Khả Lâm vẫn đi bên cạnh, âm thầm ôm cô che chở bằng một cái chạm nhẹ mà cô khó nhận ra. Mãi đến khi vào cửa, Ninh Mông chỉ cho cậu vị trí bạn mình ngồi, cậu mới khéo léo tách ra.


Ánh đèn trong góc quán bar mờ ảo, nhưng bàn tiệc với một nhóm trai xinh gái đẹp lại đặc biệt nổi bật. Vậy nên ngay khi bước vào, Ninh Mông đã thấy Mạc Phi và Tống Thanh.


Ninh Mông không ngờ anh ta lại đến.


Phải thừa nhận rằng ở giữa đám đông, hai người họ vẫn xứng đôi nhất. Nếu không phải đứng xa, e rằng ai cũng tưởng họ là một cặp.


Ninh Mông chưa kịp lại gần thì Mạc Phi đã thấy cô, giơ tay gọi, còn nhiệt tình hôn chụt một cái lên má cô. Ninh Mông vòng tay qua eo cô ấy, đáp lại một cái ôm rồi đưa món quà đã chuẩn bị sẵn, cười híp mắt: “Sinh nhật vui vẻ nhé.”


Mạc Phi mím môi, nhận quà rồi kéo cô ngồi xuống.


Cô ấy ngồi ở vị trí chính, bên phải là Thôi Kim Minh, bên trái như thường lệ để trống cho Ninh Mông, còn Tống Thanh thì ngồi kế bên khoảng trống đó.


Sau khi chào hỏi những người quen lẫn không quen quanh bàn, Ninh Mông lặng lẽ kéo áo Tống Thanh dưới gầm bàn. Khi anh ta nghiêng đầu sang, cô ghé sát thì thầm: “Không phải ra nước ngoài rồi sao?”


“Sáng nay vừa về.”


“Vẫn chưa chịu bỏ cuộc à?”


Tống Thanh bật cười khẽ, không trả lời. Sắc mặt anh ta khiến cô chẳng đoán được là khẳng định hay phủ nhận.


Ngoài hai chiếc đèn nhỏ, trên bàn chỉ bày toàn các loại đồ uống có cồn. Bây giờ Ninh Mông nhìn thấy rượu là sợ, nên lúc bọn họ chơi trò uống rượu, cô chỉ ngồi nhai con mực nướng than trước mặt.


Chỉ trong nửa tiếng, đã có hai cô gái mang rượu tới bắt chuyện với Tống Thanh. Anh ta có để lại số cho một người, nhưng ly whisky mà cô ta mang đến anh ta lại không hề động tới.


Ninh Mông lại cúi xuống, mỉm cười trêu chọc: “Cô gái trước xinh hơn. Sao anh không để lại số điện thoại?”


Tống Thanh liếc cô rồi nghiêm túc nói: “Tôi không chơi với trẻ vị thành niên.”


Mí mắt Ninh Mông giật giật: “Vậy là anh muốn chơi với cô gái phía sau à?”


Anh ta không nói gì, chỉ nhíu mày đưa tay lấy con mực trên đĩa trước mặt cô. Ninh Mông theo bản năng che lại.


Trong đĩa chỉ còn một miếng mà cô cố tình để dành, định từ từ thưởng thức. Nào ngờ Tống Thanh chẳng biết điều, thấy cô cản mà vẫn tranh, cô bực bội búng vào mu bàn tay anh ta: “Của tôi!”


Anh ta hơi ngạc nhiên trước sự “keo kiệt” ấy: “Chưa ăn tối sao?”


Ninh Mông nhanh chóng với tay lấy cả đĩa đầy mực từ đầu bàn bên kia, đặt mạnh xuống trước mặt anh ta.


Tống Thanh bật cười, đưa tay vuốt lông mày rồi từ đĩa ấy chọn miếng to nhất đặt lại trước mặt cô như muốn tỏ ý làm lành. Khi đó cô mới mỉm cười tha thứ.


Ninh Mông thích ăn mực, phần lớn là bởi vì cô nghiện mù tạt. Mỗi lần ăn đồ Nhật hay vào bar, cô đều gọi thêm hẳn một tuýp mù tạt để tự mình chấm.


Tống Thanh ngây ra nhìn cảnh cô quét mù tạt kín cả hai mặt miếng mực rồi bỏ thẳng vào miệng. Lông mày nhíu chặt, mắt đỏ hoe, môi ửng đỏ, vậy mà nét mặt vẫn đầy sảng khoái. Anh ta thầm khen trong lòng: đúng là một cô nàng mạnh mẽ. Nhưng đồng thời cũng thấy, một cô gái ăn mù tạt sao lại có thể gợi cảm đến thế.


Anh ta chưa từng biết cảnh tượng ấy lại hấp dẫn đến vậy.


Tống Thanh hơi mất tập trung, đến khi anh ta bình tĩnh lại thì tay đã lấy khăn giấy trên bàn khẽ chạm vào môi cô, lau vết dính nơi khóe miệng.


Động tác bất ngờ ấy khiến Ninh Mông hơi ngây ngất, cô theo bản năng ngả người ra sau. Anh ta lại chẳng bận tâm, chỉ cười chỉ vào mép mình: “Ở đây còn dính một chút.”


Ninh Mông sờ lên chỗ vừa bị lau, mỉm cười “ừm” một tiếng rồi lại cúi xuống tiếp tục ăn mực khô.


Liên tiếp nhiều ly rượu được đưa lên bàn, toàn là bạn bè Mạc Phi mời. Sau vài vòng thì không khí càng lúc càng sôi động. Ninh Mông bị ép vài lần nhưng cũng chỉ nhấp môi cho có. Đến khi ly đã cạn, cô đưa tay lấy thêm thì bị một bàn tay ấm áp giữ lấy cổ tay, kéo trở về.


Cô khựng lại, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp đôi mắt đào hoa hơi nhướng lên: “Đừng uống nữa.”


Ninh Mông đang định cãi thì nghe thấy tiếng reo hò của mọi người, bánh kem đã được mang lên.


Anh ta buông tay cô ra rồi quay đi, Ninh Mông cũng không uống thêm nữa. Mọi người cười đùa, vừa ăn vừa giỡn nhưng chỉ cắn được vài miếng, họ lại dùng nó làm vũ khí tấn công những người khác. Ninh Mông đã kịp thời lấy gối trên ghế sofa che mặt lại. Nhưng trong lúc cô né tránh, Mạc Phi đã tóm lấy eo cô dùng cô làm lá chắn, Ninh Mông không thể thoát khỏi cô ấy. Với mục tiêu là cái đuôi phía sau cô, mọi người đều nhắm vào họ mà “tập trung hỏa lực”. Kết cục thật kinh khủng.


Tóc và tay cô dính đầy kem, trong khi Mạc Phi, người vẫn trốn sau lưng cô lại sạch sẽ không tì vết.


Trong lúc mọi người say xỉn đang lăn lóc cười ngả nghiêng, chỉ có cô hì hục rút khăn giấy ra lau lớp kem dày trên người.


“Vào phòng vệ sinh rửa đi?” Tống Thanh đứng dậy: “Tôi đi với cô.”


“Không sao, tôi tự đi được.” Nói xong, Ninh Mông đứng phắt dậy rời khỏi bàn. Tống Thanh định đi theo nhưng vừa bước ra đã bị một cô nàng chặn lại xin số. Vừa cho xong anh ta ngẩng đầu lên thì Ninh Mông đã đi mất.


Ninh Mông dò theo biển chỉ dẫn màu xanh tìm tới nhà vệ sinh. Vừa rẽ vào đã thấy một chàng trai trẻ đang đứng dựa vào tường, đôi môi mỏng ngậm điếu thuốc chưa châm, đầu cúi thấp, chăm chú nghịch điện thoại đến mức không nhận ra cô đang tiến lại gần.


Một ý nghĩ nghịch ngợm chợt lóe, Ninh Mông dùng ngón tay dính kem quẹt lên sống mũi cậu. Bất ngờ bị chạm vào, cậu giật mình đứng thẳng dậy, đầy cảnh giác nhìn cô.


Ninh Mông phá lên cười khúc khích.


Đào Khả Lâm đã nhận ra “người tuyết” trước mặt là ai, không nhịn được cũng bật cười: “Kết thúc rồi?”


“Gần rồi.” Cô lẩm bẩm, đưa cho cậu một tờ khăn giấy rồi quay lại bồn rửa mặt.


Cậu lau sạch mũi, dập luôn điếu thuốc bỏ vào thùng rác. Vừa định tiến lại thì một cô gái say khướt loạng choạng bước vào.


Ngực áo xẻ sâu, váy ngắn, tóc xoăn dày, trang điểm đậm, thân hình bốc lửa, là kiểu phụ nữ thường thấy về đêm. Chạm mặt Đào Khả Lâm, mắt cô ta sáng lên, nhếch môi cười chặn đường cậu lại: “Soái ca, tối nay rảnh không? Muốn chơi với chị không?”


Đào Khả Lâm khẽ nhíu mày rồi lùi lại nửa bước: “Xin lỗi, không hứng thú.”


Cô ta càng dí sát lại: “Chắc chắn cậu sẽ hứng thú thôi. Chị nhiều tiền lắm đấy.”


Lời nói trắng trợn đến mức Ninh Mông ở trong cũng thấy buồn nôn, suýt nữa thì hỏi “Bao nhiêu một đêm” rồi.


Đào Khả Lâm liếc thấy cô đang cố nhịn cười, mặt cậu bình thản nhưng vẫn khéo léo giữ khoảng cách. Thấy cậu chỉ qua loa vài câu mà không đáp lại, cô ta lẩm bẩm rồi loạng choạng đi vào trong.


Cậu thở phào nhẹ nhõm, vừa quay lại thì thấy Ninh Mông đang giơ điện thoại chĩa về phía mình, Đào Khả Lâm khẽ nhướng mày: “Định làm gì vậy?”


Ninh Mông mím môi: “ Tôi đang livestream “họa sĩ truyện tranh nổi tiếng nhất Weibo - Đào Colin bị gái quán bar tán tỉnh”. Ngày mai đảm bảo fan của tôi sẽ tăng cả trăm nghìn người.”


Cô hả hê chưa được bao lâu thì cậu đã nhanh chóng bước tới, vươn tay cầm lấy điện thoại rồi ép người chắn ngay trước mặt cô. Hai tay chống lên bồn rửa mặt, giam cô vào trong vòng tay.


Khoảng cách quá gần, mũi cậu vương đầy hương kem ngọt lẫn mùi trái cây.


Ngọt đến mức khiến người ta muốn nếm thử.


Động tác của cậu quá uyển chuyển, đến khi Ninh Mông hoàn hồn thì điện thoại đã bị lấy mất, bản thân cũng bị “bao vây”, chỉ có thể ngây người nhìn gương mặt đẹp trai đang ở rất gần mình.


Khuôn mặt này tựa như bước ra từ bức tranh, với đôi mắt và chân mày đậm nét, môi đỏ mọng và hàng mi dài. Cô bất giác nghĩ nếu đội thêm tóc giả và trang điểm kỹ, thể nào cũng khiến không ít đàn ông mê mẩn.


Không phải cậu giống phụ nữ, mà vì đường nét gương mặt quá tinh tế, biến hóa thế nào cũng được.


“Cười nhạo tôi à? Ngày đó chị cũng chủ động lại gần thế này thôi.”


Nhắc đến lần gặp đầu, mặt Ninh Mông thoáng cứng lại, còn cậu thì mỉm cười.


“Muốn tăng fan nhanh nhất, thật ra còn có một cách hiệu quả hơn.” Giọng cậu trầm thấp, êm tai, lại pha chút mê hoặc: “Muốn biết không?”


Hơi thở phả bên tai hơi ấm và ngứa ngáy, khiến Ninh Mông bỗng chốc tỉnh táo, cô giật lại điện thoại, gõ “cộc” vào trán cậu: “Không thèm! Mau giúp tôi lau sạch kem trên người đi!”


Bị một chàng trai trẻ mê hoặc, đúng là mất mặt!


Đào Khả Lâm không kịp tránh, đau đến nhe răng, ánh mắt đầy oán giận như trách cô không hiểu phong tình.


Nhanh lên.” Cô cười rồi đưa khăn giấy cho cậu: “Sau gáy còn dính đấy.”


Đào Khả Lâm đành ấm ức làm theo, lau sạch đầu tóc cho cô.


Xong việc, Ninh Mông lập tức rời đi. Vừa rẽ qua góc cô đã gặp Tống Thanh đang cầm điện thoại đi tới, nhìn thấy cô anh ta thở phào rồi bỏ máy xuống: “Cô đi lâu quá, Mạc Phi còn lo cô xảy ra chuyện.”


Ninh Mông cười: “Không sao.”


Còn có thể gặp chuyện gì nữa chứ? Lần trước mất mặt một lần là đủ rồi.


Mãi đến khi quay lại, cô mới nhận ra Thôi Kim Minh đã đi rồi. Mạc Phi đang ngồi đó chơi trò đoán ngón tay với những người khác, uống hết ly này đến ly khác. 


Ninh Mông thấy thương xót cho Mạc Phi, lại muốn mắng cô ấy một trận, nhưng nhớ ra hôm nay là sinh nhật cô ấy nên cô đành im lặng.


Sau khi uống thêm một chầu, tan tiệc cũng đã hai giờ rưỡi sáng. Mọi người lần lượt chào tạm biệt Mạc Phi rồi ra về. Cô ấy say lả lướt được hàng xóm Tống Thanh, người vốn không uống giọt rượu nào đưa về.


Khi cùng Tống Thanh đỡ Mạc Phi dậy, anh ta thấy không an tâm nên đề nghị đưa Ninh Mông về trước.


“Không cần, tôi uống không nhiều nên tự lái xe được. Khuya rồi, anh đưa Mạc Phi về trước đi.”


“Chính vì quá khuya nên tôi mới không yên tâm.”  Giọng anh ta không cho phép từ chối: “Đi thôi.”


Ninh Mông đành bất lực lấy áo khoác và túi xách. Nhưng khi cô vươn tay lấy khăn choàng trên sofa, một bàn tay nhanh hơn cô nắm lấy nó.


Cô sững người, ngẩng đầu thì bắt gặp chàng trai trẻ với đôi mắt sáng ngời và chân mày sắc sảo đang đứng trước mặt mình. Cậu khẽ giũ khăn rồi cẩn thận quàng lên cổ cô.





Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo