Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/20lZmHuXey
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Buổi chiều, phía công ty in gọi điện đến nói cần người sang đối chiếu hợp đồng. Nhưng hôm nay Lục Vân Sinh không có mặt, gọi điện thoại cũng không bắt máy, giám đốc đành trực tiếp gọi đến tòa soạn bảo họ cử người qua.
Nhiệm vụ nặng nề này đương nhiên rơi xuống đầu Ninh Mông, bởi vì bình thường ngoài Lục Vân Sinh thì chỉ có cô là người chạy qua công ty in nhiều nhất.
Ninh Mông đành phải cắn răng lái xe đi.
Trong lòng thật sự không muốn chút nào, cô không muốn gặp lại Diêu Sâm. Cô quen biết Diêu Sâm cũng vì công việc. Lúc đó Lục Vân Sinh dẫn cô, một nhân viên mới đến thương lượng giá cả. Vốn nghĩ rằng đưa theo một cô gái lanh lợi sẽ dễ đàm phán hơn, ai ngờ Ninh Mông vừa nhìn thấy Diêu Sâm liền không nói nổi một câu, chỉ cần anh ta nhìn sang thì mặt cô sẽ đỏ bừng đến tận mang tai, ngay cả trong phòng họp bật điều hòa vẫn toát mồ hôi lạnh.
Chuyện đó khiến Lục Vân Sinh chọc ghẹo cô suốt mấy năm.
Ninh Mông lấy lại tinh thần, lái xe đến công ty xuất bản.
May mắn là người tiếp đón cô hôm nay chỉ là một nữ thư ký, cô ta nói tổng giám đốc Diêu đã ra ngoài.
Ninh Mông lướt qua hợp đồng, phát hiện nó không khác gì so với bản thảo ban đầu mà Lục Vân Sinh đã soạn. Giá cả đã thống nhất xong, chỉ có điều phía công ty in ghi thời hạn hợp tác khá mơ hồ. Ninh Mông cũng cố gắng trao đổi nhưng cả hai bên đều không phải người có quyền quyết định, nên cuối cùng đành tạm gác lại.
Lúc đi ra, Ninh Mông đứng đợi thang máy một lúc lâu, bất chợt trong lòng dấy lên nỗi bất an. Gần như theo bản năng, cô né sang nấp sau chậu cây cảnh. Cửa thang máy từ từ mở ra, quả nhiên Diêu Sâm bước ra ngoài. Anh ta vẫn mặc bộ vest tối màu quen thuộc, gương mặt bình thản không biểu lộ cảm xúc.
Ninh Mông khựng lại nhìn, mãi đến khi bóng lưng anh ta hoàn toàn khuất hẳn mới bước vào thang máy.
Về đến xe, cô gục xuống vô lăng ngồi bất động rất lâu mới khởi động xe quay lại công ty.
Sau khi tạp chí phát hành đã nhận được phản hồi vô cùng tốt. Trên diễn đàn và Weibo của tạp chí xuất hiện một lượng lớn fan của Đào Khả Lâm liên tục kêu gọi tăng thêm số trang cho truyện tranh. Lục Vân Sinh nhân cơ hội này liền nhờ Ninh Mông mau giục Đào Khả Lâm ra bản thảo mới. Ngoài mặt cô đồng ý nhưng mãi vẫn chưa nỡ nói với Đào Khả Lâm, bởi gần đây hầu như ngày nào gặp cậu, cô cũng thấy quầng thâm đậm dưới mắt cậu.
Tan ca, Ninh Mông về nhà. Vừa mở cửa, cô sững người nhìn vị khách không mời mà đến.
Đào Khả Lâm ngồi xếp bằng trên sofa nhà cô, tóc còn ướt nhẹp, nước nhỏ xuống ghế.
Thấy Ninh Mông bước vào, cậu vẫn ngây ngốc nhìn cô, cứ như người xông vào lãnh địa của mình là cô chứ không phải cậu.
“Cậu lại vào đây làm gì?” Ninh Mông vừa đổi giày vừa khó chịu hỏi.
“Nhà tôi không bắt được kênh này.” Cậu tỏ vẻ vô tội nhìn về phía tivi.
“Không phải cậu đã trả chìa khóa cho tôi rồi sao?”
“Hôm chị say rượu tôi đã lấy về.”
“Giỏi thật.” Ninh Mông vừa lẩm bẩm vừa cầm khăn tắm đặt lên vai cậu, cau mày nói: “Lau tóc đi, sofa ướt hết rồi.”
Đào Khả Lâm mím môi, im lặng cầm khăn áp sát lên tóc. Ninh Mông cất túi rồi đi nấu cơm. Khi quay lại, cậu vẫn chậm chạp lau, mặt và tai lại đỏ ửng như sắp chảy máu.
“Sao thế? Chẳng phải trong phòng không bật máy sưởi sao?” Cô đặt đĩa hoa quả lên bàn trà, hỏi vu vơ.
Cậu ấp úng hồi lâu mới đưa khăn lên rồi nhỏ giọng nói: “Đây… chẳng phải là khăn của chị sao?”
Ninh Mông bật cười: “Thì ra cậu cũng biết ngượng cơ à?” Thấy cậu còn do dự, cô vội vàng giải thích: “Tôi chỉ dùng để lau tóc thôi, đừng nghĩ linh tinh.”
Nghe vậy, cậu mới ngượng ngùng cầm khăn lau tiếp.
Ninh Mông đang nấu ăn thì cậu xuống khỏi sofa, đi đến bên cô rồi đột ngột nói: “Tôi gửi bản phác thảo vào email chị rồi, chị xem chưa?”
“Hả?” Ninh Mông ngạc nhiên: “Gần đây không phải cậu đang làm hai bộ truyện tranh nữa sao? Làm sao cậu có thời gian vẽ phác thảo?”
“Tôi tranh thủ lúc rảnh thôi. Tổng biên tập của chị không giục sao?” Đào Khả Lâm nói một cách thờ ơ, mắt dán chặt vào món ăn trong nồi của cô.
“Sẽ xong ngay thôi.” Ninh Mông nói: “Cậu lại bỏ bữa trưa à?”
“Có ăn một bát mì hoành thánh.” Vừa trả lời, cậu vừa lấy hai bộ bát đũa từ tủ chén đặt gọn gàng lên bàn, thuần thục hệt như người trong nhà.
Buổi tối, sau khi nhận được bản phác thảo từ cậu, Ninh Mông lên mạng theo dõi truyện cậu đang đăng thì phát hiện tháng này không có chương mới, bên dưới có mấy nghìn bình luận thúc giục cậu mau ra chương mới. Cô lại mở Weibo, thấy dòng trạng thái mới nhất của cậu cũng đầy người thúc giục.
Điều lạ là fan của cậu dịu dàng hết mực. Ninh Mông từng thấy fan của các tác giả khác, chỉ cần dừng đăng vài ngày là lập tức dọa gửi dao lam. Thế nhưng dưới bài của Đào Khả Lâm toàn là năn nỉ, dỗ dành.
“Chồng ơi, sao chưa đăng tiếp vậy?”
“Chồng ơi, có phải dạo này mệt không? Nghỉ ngơi chút đi.”
“Chồng ơi, tiết lộ tí tình tiết được không?”
Ninh Mông nhớ hồi mới nổi, chỉ cần cô không đăng video make-up đúng lịch thì bên dưới sẽ tràn ngập những lời đe dọa sẽ bỏ theo dõi, nhiều người còn nói cô nổi rồi là chảnh.
Sao sự khác biệt lại lớn như vậy?
Trong lúc cô đang chỉnh sửa bản phác thảo, cậu ngậm quả táo thong thả đi tới, thản nhiên ngồi phịch xuống sofa bật tivi.
“Trong tivi có gì hay chứ?” Ninh Mông đã quen với kiểu cậu bất ngờ chạy qua nhà mình, không ngẩng đầu mà hỏi.
“Đây là nguồn cảm hứng của tôi.”
Ninh Mông gửi bản phác thảo cho Lục Vân Sinh xong thì ngẩng đầu nhìn, thấy cậu vừa nhai táo vừa chăm chú xem tivi. Trong đó đang chiếu chương trình lịch sử của CCTV. Cảm giác được ánh mắt cô đang nhìn mình, cậu liếc sang: “Sao vậy?”
“Truyện đăng mạng sao cậu chưa cập nhật?” Ninh Mông hỏi.
“À, tôi ngưng rồi.” Cậu nói một cách bình tĩnh.
“Không có thời gian vẽ à?”
Cậu lắc đầu: “Bí ý tưởng.”
Thực ra cậu chưa bao giờ gặp phải tình huống bị bí ý tưởng. Chỉ là Ninh Mông chỉ quan tâm mỗi khi cậu vẽ truyện cho tạp chí truyện tranh. Còn hai phần ba thời gian khác khi cậu không làm việc cho họ, cô bận rộn đi sớm về khuya, chẳng mấy khi để ý cậu có ăn uống hay nghỉ ngơi gì không.
Dừng đăng online đồng nghĩa với việc kéo dài thời gian sáng tác cho tạp chí, cũng là lý do để cậu tiếp tục khiến Ninh Mông phải “lao dịch” cho mình.
Dĩ nhiên Ninh Mông không ngờ tới điều đó, chỉ lo lắng: “Độc giả có thất vọng không? Lỡ họ bỏ cậu thì sao? Có ảnh hưởng đến doanh số tạp chí không?”
Đào Khả Lâm khẽ cười, trấn an: “Không sao đâu, fan của tôi rất trung thành, cũng rất dịu dàng.”
Ninh Mông nhớ lại mấy bình luận kia, quả thực đúng như vậy.
Cô còn muốn nói thêm, nhưng cậu lại tập trung xem tivi chẳng buồn bàn tiếp, khiến cô đành ôm máy tính xách tay sang chỗ khác.
Sau một lúc lên mạng thì cô đã thấy buồn ngủ. Ninh Mông quay về phòng lấy đồ ngủ. Khi ra ngoài cô quên mất Đào Khả Lâm vẫn còn ở đó nên đi thẳng vào phòng tắm.
Khi bước ra ngoài, chàng trai đã cuộn tròn người trên sofa ngủ thiếp đi.
Ninh Mông tắt tivi rồi cúi xuống định đánh thức cậu, nhưng ngón tay còn chưa chạm vào thì cô đã khựng lại. Cuối cùng, cô lặng lẽ mang thêm chăn bông đắp cho cậu, rồi tắt đèn trở về phòng.
Trong bóng tối, Đào Khả Lâm mở mắt, ánh nhìn long lanh, chăm chú dõi về phía khe sáng nơi cửa phòng, khóe môi khẽ cong.
Ít đi một bộ truyện tranh phải làm, Đào Khả Lâm cuối cùng cũng không cần thức đêm nữa. Ninh Mông thấy quầng thâm dưới mắt cậu dần biến mất, để lộ đôi mắt cười quyến rũ, tinh thần cũng thoải mái hơn hẳn.
Dạo này gần như ngày nào cậu cũng tới nhà Ninh Mông xem tivi hoặc lên mạng. Thỉnh thoảng nhận được thông báo thì mới ngoan ngoãn về nhà vẽ.
Quả thật cậu nói đúng, fan của cậu rất trung thành. Tạp chí của công ty cô khi mới đăng kỳ đầu hiệu quả chưa rõ rệt. Sau đó, Đào Khả Lâm chia sẻ lại bài quảng bá trên Weibo của Ninh Mông, lập tức thu hút một lượng lớn fan kéo sang ủng hộ. Kết quả là số tạp chí kỳ hai bán sạch trong vòng một tuần, phải tái bản hai lần.
Lúc đó Lục Vân Sinh mới nhận ra Ninh Mông đã mang về cho tạp chí một “báu vật” thế nào.
Vậy nên, sự bao dung của Ninh Mông dành cho cậu cũng đạt đến cực điểm. Không chỉ để chìa khóa nhà lại, cô còn dọn dẹp phòng khách cho gọn gàng rồi kê giường cho cậu ngủ lại.
Mặc dù khoảng cách từ sofa đến phòng khách ấy cũng chẳng khác mấy so với quãng đường cậu về nhà.
Thứ Sáu là sinh nhật Mạc Phi, Thôi Kim Minh tổ chức tiệc sinh nhật cho cô ấy, sau đó gửi tin nhắn cho mọi người.
Sau vụ ẩu đả lần trước, hai người họ vẫn chưa chia tay, Tống Thanh thì dường như đã buông bỏ và trực tiếp ra nước ngoài giải sầu.
Tan ca xong Ninh Mông về nhà thay đồ, đang chuẩn bị đi thì thấy Đào Khả Lâm nhìn mình, ngập ngừng không nói gì.
Dạo này, vì ba bữa trong ngày đều do Ninh Mông lo nên cậu dứt khoát dọn cả phòng làm việc sang nhà cô.
“Sao thế?” Ninh Mông cười: “Không phải đã cho cậu ăn no rồi sao?”
Cô cố tình về để nấu đồ ăn cho cậu đấy.
Trong lúc chỉnh lại khăn choàng cổ, cô ngồi xổm trước tủ giày chọn một đôi boots, Đào Khả Lâm buông bút đi đến ngồi cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Chị ra ngoài à?”
Y hệt chú cún con bị chủ bỏ lại, tội nghiệp vô cùng.
Ninh Mông không để ý, chỉ lấy đôi giày rồi hờ hững đáp một tiếng.
“Đi đâu thế?”
“Dạ Sắc.”
“Tôi cũng có bạn mừng sinh nhật ở đó, cho tôi đi nhờ xe nhé.”
Ninh Mông nhìn cậu đầy nghi ngờ: “Cậu lại tìm cớ đi chơi phải không, bản thảo xong chưa?”
Cậu khoác áo, mang giày rồi đẩy cô ra cửa: “Yên tâm, chưa xong cũng sẽ xong.”
Ninh Mông lo lắng nhìn cậu, trong lòng ngổn ngang. Cả ngày cứ lêu lổng thế này, cuối tháng lại phải thức trắng đêm để làm kịp bản thảo. Nhưng cô cũng chẳng khuyên nổi, vì cậu đã theo cô bước vào thang máy rồi.
Ninh Mông chỉ đành cầm túi xách và chìa khóa rồi đi ra ngoài.