Hàng xóm là em đẹp trai - Chương 16

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/20lZmHuXey

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Không khí như đông cứng lại trong một giây, sau đó cả phòng bao lập tức bùng nổ.


Thôi Kim Minh đầy giận dữ bật dậy hất tung ghế rồi lao tới túm chặt cổ áo Tống Thanh với đôi mắt đỏ ngầu: “Tống Thanh, con mẹ mày!”


Ngay sau đó, anh ta vung một cú đấm thẳng vào mặt đối phương.


Tống Thanh không né, ăn trọn cú đấm rồi mới bắt đầu phản công. Trong chớp mắt, phòng bao trở nên hỗn loạn, chỉ còn lại tiếng chửi rủa và tiếng đánh nhau.


Mạc Phi đứng sững tại chỗ, Ninh Mông thì chặn cửa không cho nhân viên phục vụ vào, trong lòng thầm cổ vũ cho Tống Thanh.


Giỏi lắm, nam thần! Đánh mạnh lên, hạ gục anh ta đi, gạt chân, đẹp lắm!


Thôi Kim Minh có thân hình vạm vỡ, nhưng Tống Thanh thì linh hoạt và có kỹ thuật. Thoáng chốc Thôi Kim Minh chẳng chiếm được lợi thế mà càng đánh càng yếu, tiếng chửi rủa dần biến thành tiếng rên rỉ.


Lúc này Mạc Phi mới hoàn hồn, cô ấy vội lao tới định can ngăn. Ninh Mông lập tức kéo người lại.


Đùa à, hai tên đàn ông to cao đang đánh nhau ác liệt thế kia, cô ấy mà xông vào thì chắc chắn sẽ bị vạ lây. Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, quả nhiên nắm đấm của Tống Thanh vụt tới sát bên, Ninh Mông kéo Mạc Phi né kịp. Nhưng ngay giây sau, một cú đấm khác của Thôi Kim Minh lại giáng xuống.


Cú đấm đó trúng thẳng vào má Mạc Phi, Ninh Mông nghe rõ một tiếng rên đau, hoảng hốt kêu lên: “Mạc Phi!”


Hai tên đàn ông khựng lại một chút. Tống Thanh quay sang nhìn, nhưng Thôi Kim Minh nhân cơ hội Tống Thanh lơ là, lại thẳng tay nện thêm một cú vào hốc mắt anh ta.


Tống Thanh vội vàng xô mạnh anh ta ra rồi bước nhanh về phía Mạc Phi.


Kết quả bốn người đều phải vào bệnh viện.


Mạc Phi bị cú đấm đó đánh trúng, tuy không gãy xương nhưng mặt đã sưng vù, cô ấy chẳng thèm nói chuyện với ai, băng bó xong liền bỏ đi một mình.


Tống Thanh vốn đang trong đoàn phim, nghe tin Mạc Phi rời đi thì vội khoác áo chạy theo.


Có lẽ vì uống nhiều nên Ninh Mông mới dám đứng phía sau anh ta gọi lớn: “Nam thần, tối nay anh man quá đi!”


Tống Thanh quay đầu nhìn, mỉm cười với cô.


Sau đó Ninh Mông gọi tài xế hộ lái, khi về đến khu chung cư thì đã là hai giờ sáng.


Cô loạng choạng lên lầu, đang lục mãi trong túi để tìm chìa khóa thì nghe tiếng “cạch”, cửa phòng bên cạnh mở ra từ bên trong.


Ninh Mông quay đầu, ngẩn người nhìn chàng trai đang đứng ở cửa.


Đào Khả Lâm mặc áo khoác phao đen, một tay đặt trên tay nắm cửa, tay còn lại đang xỏ giày. Vài ngày không gặp, tóc cậu đã cắt ngắn hơn, nhuộm lại màu khác, trông rất sạch sẽ và sáng sủa. Làn da trắng trẻo cùng bờ môi đỏ, dưới ánh mắt hơi chếnh choáng của cô, trông cậu lại càng cuốn hút đến lạ.


“Trễ thế này mà còn ra ngoài à?” Ninh Mông cười hỏi, vì nhớ đến mấy hôm trước mình chọc giận cậu, nên ánh mắt có chút lấy lòng.


Cậu mang giày xong, hai tay rảnh rỗi, ngửi thấy mùi rượu liền cau mũi: “Chị uống rượu à?”


Đúng vậy, so với mùi rượu nồng trên người cô, hương thơm ấm áp đặc trưng trên người cậu càng rõ rệt hơn.


Ninh Mông “ừm” một tiếng rồi quay lại mở khóa. Vừa định bước vào nhà thì chợt nhớ ra, bèn cúi đầu lấy một quyển tạp chí trong túi đưa cho cậu: “Đây là số mẫu kỳ này, cậu xem đi, bìa rất đẹp.”


Cậu khẽ mỉm cười đưa tay nhận lấy, nhưng không phải từ mép tạp chí cô chìa ra, mà trực tiếp lướt qua cầm lấy ngay từ trong tay cô.


Đầu ngón tay cậu chạm vào mu bàn tay cô, mang theo hơi ấm. Ninh Mông bỗng thấy choáng váng, vội vẫy tay chào rồi xoay người mở cửa bước vào. Ai ngờ vừa đóng cửa lại thì phát hiện nó bị chặn, quay đầu nhìn thì đúng là Đào Khả Lâm đã chống tay lên cửa, còn theo sát cô vào nhà.


Ninh Mông không thèm đổi giày, ngã vật xuống sofa, nhắm mắt càm ràm: “Không phải cậu định ra ngoài sao?”


Bên tai là tiếng bước chân càng lúc càng gần. Đào Khả Lâm đi thẳng đến bên sofa.


Ninh Mông gắng mở mắt, thấy cậu đứng ngay đó nhìn mình từ trên cao xuống, dưới ánh đèn chói lóa khiến cô không nhìn rõ được nét mặt cậu.


“Đổi giày vào đi.” Ninh Mông ra lệnh.


Cậu bật cười: “Chị cũng chưa đổi mà?”


Ninh Mông cúi nhìn chân mình, sau đó ngồi dậy, cởi giày bằng cách đá gót này vào gót kia, xong lại ngả người xuống sofa.


“Không sao chứ?” Đào Khả Lâm ngồi xổm trước mặt cô hỏi.


Ninh Mông lắc đầu, mắt nhắm nghiền, tiện tay xoa loạn trên trán cậu, mơ hồ hỏi: “Cậu nhuộm tóc à?”


Đào Khả Lâm lại khẽ cười: “Vốn dĩ trước kia cũng là màu này mà.”


Ninh Mông im lặng.


Cậu ghé sát hơn nhìn, thì ra là đã ngủ thật rồi.


Đào Khả Lâm cúi người bế cô đặt lên giường trong phòng ngủ. Chuông điện thoại reo, là bạn gọi giục. Cậu vừa nghe máy vừa tiện tay cất giày cô vào tủ, trò chuyện vài câu rồi cúp vội. Sau đó lại vào phòng tắm lấy khăn, lau tay và mặt cho Ninh Mông, cẩn thận đắp chăn cho cô rồi mới rời đi.


Sáng sớm, chuông báo thức reo inh ỏi. Ninh Mông vốn không dậy nổi, nhưng nghĩ hôm nay là ngày đi làm nên cố gắng ngồi dậy. Vừa nhấc người liền thấy trời xoay đất chuyển, trước mắt tối sầm lại.


Rượu hôm qua quả là nặng. Cô ôm cái đầu còn đang choáng váng, chưa kịp hoàn hồn thì cửa phòng ngủ khẽ mở.


Đào Khả Lâm đứng ở cửa, cười hỏi: “Tỉnh rồi à?” Nói xong đã bưng cốc nước tiến vào.


Cậu mặc áo len rộng, quần ngủ lùng thùng, ống quần xắn loạn xạ không rõ là do ngủ hay cố tình, rõ ràng vừa mới thức dậy.


Ninh Mông vẫn còn ngơ ngác, đã thấy cậu tự nhiên ngồi vào mép giường, còn không khách khí đẩy nhẹ đầu cô: “Còn đau không?”


Ninh Mông bị đẩy đến sững người, đây là cách đối xử với phụ nữ sau khi uống say sao?


“Uống chút nước giải rượu đi, tôi tự tay làm đấy, phương thuốc gia truyền.” Cậu đưa cốc đến.


Cô chưa kịp nhìn kỹ đã ngơ ngơ uống một hớp, vội vàng nhăn mặt, suýt thì nôn: “Cái gì đây?”


Ninh Mông cúi đầu nhìn, chất lỏng xanh lè, vị thì kỳ lạ, cô chưa từng uống thứ giải rượu nào dở tệ như vậy.


“Nước ép cần tây, hiệu quả lắm.” Cậu cười híp mắt.


Quả nhiên là có hiệu quả, Ninh Mông cảm thấy tỉnh hẳn, đặt mạnh cốc xuống rồi quát: “Sao cậu lại ở nhà tôi nữa hả!”


Giọng cô quá lớn, Đào Khả Lâm bịt tai lại, nháy mắt đầy vô tội: “Chính chị gọi tôi sang mà. Tối qua chị say, nửa đêm gõ cửa nhà tôi, cứ lôi kéo nói chuyện, còn rủ tôi ngủ chung nữa.”


Ninh Mông chết lặng, mặt đầy ngây ngất: “Thật không?”


“Muốn chứng cứ không? Tôi có quay video.” Cậu lấy điện thoại ra, quả thật bên trong có đoạn quay cậu nằm ngủ dưới đất cạnh giường, tay đang bị cô giữ chặt không buông.


Mặt mũi Ninh Mông nóng bừng, xấu hổ không biết chui vào đâu. Cô vội giật lấy điện thoại định xóa, nhưng cậu nhanh nhẹn né đi: “Đừng quậy, chị mà còn giật nữa thì tôi gửi cho người khác xem bây giờ.”


Ninh Mông nghiến răng, cả người gần như treo lên người cậu: “Xóa ngay cho tôi! Nghe chưa!”


Hai người giằng co, tay cậu vô tình chạm vào chỗ mềm mại, khóe môi khẽ cong, động tác bỗng dừng lại.


Ninh Mông không nhận ra, càng dồn sức thêm, cuối cùng cũng bấm được nút xóa video.


Cậu chẳng phản ứng gì, ăn đậu hũ đủ rồi thì cười híp mắt cầm lại điện thoại.


Dĩ nhiên thực ra cậu đã sớm lưu lên cloud, thậm chí còn giữ cả đoạn video cô “biểu diễn cởi áo lót”.


Ninh Mông tỉnh rượu, việc đầu tiên là soi gương xem có tẩy trang chưa. Thấy mặt sạch bóng, cô thở phào, nhưng nghĩ lại mình đâu có tẩy nên liền hỏi chàng trai phía sau: “Chẳng lẽ tối qua cậu tẩy trang giúp tôi?”


Cậu dựa vào bàn, ừ một tiếng, rồi tiện tay cầm lọ trên bàn: “Là cái này đúng không?”


Mắt Ninh Mông sáng rực: “Đúng rồi, sao cậu biết?”


Nói xong lại chợt nhớ ra cậu từng du học ở Nhật, chẳng lẽ lại không hiểu mấy lọ mỹ phẩm. Cô vội hỏi thêm: “Này, Đào Khả Lâm, cậu có bạn ở Nhật không? Nếu được thì nhờ mua hộ tôi ít đồ trang điểm đi, có mấy món tôi tìm mãi không có.”


Cậu xoa mũi, mỉm cười: “Lần sau tôi đi sẽ mua cho chị.”


Đôi mắt Ninh Mông sáng long lanh: “Thật chứ? Vậy tiểu nữ xin đa tạ đại hiệp trước nha!”


Cô đi thay đồ, rửa mặt xong thì chuẩn bị ra ngoài. Đào Khả Lâm thấy lạ nên hỏi ngay: “Chị đi làm à? Không ăn sáng sao?”


Cả đêm chăm sóc người ta, kết quả đến bữa sáng cũng không được ăn chung sao?


Ninh Mông vừa nhét đồ vào túi vừa đáp: “Tôi đâu có thời gian nấu, xuống lầu ăn mì hoành thánh cho nhanh.”


Cậu ngập ngừng trong chốc lát: “Đợi chút, tôi đi cùng.”


Cô xách túi ra cửa, cậu cũng khoác ngay áo bông vào rồi theo cô xuống phố.


Quán mì hoành thánh buổi sáng khá vắng người. Hai người gọi cùng một phần giống nhau, bà chủ tính tiền cười hỏi: “Ninh Mông, đây là em trai cô à?”


Ninh Mông bật cười, bỗng dưng có thêm cậu em trai, liền đáp: “Vâng ạ, sao chị nhìn ra thế? Tôi với cậu ấy đâu có giống.”


“Thường thì em trai đều đẹp hơn chị gái mà.” Bà chủ quen nói thẳng, trực tiếp nhận tiền từ Đào Khả Lâm, ngăn tay Ninh Mông lại: “Em trai trả tiền là được, chị gái thì phải thương em chứ.”


Ninh Mông không nhịn được lại cười. Đào Khả Lâm bên cạnh cũng gật đầu rất nghiêm túc, như thể hoàn toàn đồng ý.


Hai bát mì hoành thánh nóng hổi nhanh chóng được dọn lên. Ninh Mông vội ăn cho kịp giờ, còn cậu thì lịch sự đưa khăn giấy, bưng sữa đậu nành rồi nhặt hết hành lá trong bát. Lúc cậu còn ăn thì cô đã xong xuôi.


Cậu đưa túi cho cô, khẽ mỉm cười: “Chị đi làm trước đi.”


“Ừ, cậu ăn chậm thôi.” Ninh Mông nhận túi, xoa đầu Đào Khả Lâm một cái rồi vội vã rời đi.

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo