Hàng xóm là em đẹp trai - Chương 14

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/20lZmHuXey

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Kỳ Kỳ bị véo hơi đau nên càng thêm tức giận, cái miệng nhỏ cắn chặt hơn.


Đột nhiên Đào Khả Lâm cũng nóng ruột, mạnh tay véo cằm Kỳ Kỳ đến mức cằm cậu bé tái mét: “Thả ra ngay, nghe chưa!”


Giọng nói của cậu khá nghiêm khắc, không chỉ Kỳ Kỳ mà ngay cả Ninh Mông cũng cảm thấy hơi sợ.


Đây là lần đầu tiên Kỳ Kỳ bị hạ gục, cuối cùng cũng e dè mà thả ra. Cằm cậu bé hơi đỏ, vì cảm thấy đau mới thực sự khóc òa ra. Ninh Mông nhìn mà thương xót, vội vàng ôm cậu bé vào lòng, vừa lau nước mắt vừa nhẹ nhàng dỗ dành.


Đào Khả Lâm không thèm nhìn đến cậu bé mà chỉ nắm lấy cổ tay cô chăm chú kiểm tra vết thương rồi hỏi: “Nhà có đồ sát trùng không?”


Ninh Mông muốn rút tay ra nhưng cậu nắm quá chặt, thế nên cô đành từ bỏ: “Hình như không có, cũng không sao mà, trẻ con cắn một cái không cần sát trùng đâu.”


“Sao lại không?” Đào Khả Lâm trông không vui nói: “Máu đã thấm ra rồi, chị đi với tôi đến phòng khám sát trùng ngay.”


Thấy cậu nghiêm túc như vậy, Ninh Mông chỉ còn cách kéo cậu lại: “Nhà còn oxy già, lần trước còn thừa một ít.”


“Ở đâu?”


“Dưới bàn trà, tôi đi lấy…”


“Đừng động đậy.” Giọng cậu trầm xuống, Ninh Mông không hiểu sao lại thật sự đứng yên không nhúc nhích nữa.


Đào Khả Lâm im lặng đi đến bàn trà, lấy hộp thuốc rồi quay lại bàn ăn, đẩy cô ngồi xuống, mở oxy già chuẩn bị rưới lên vết thương.


Ninh Mông sợ đến mức thấy nắp chai vừa mở là rụt tay lại, nhưng cậu giữ chặt, khi oxy già rơi lên vết thương, cô lập tức bật khóc. Thứ này lần nào cũng đau hơn lần trước.


Trong khi họ sát trùng thì Kỳ Kỳ đã ngừng khóc. Có lẽ vì Đào Khả Lâm quá nghiêm túc nên cậu bé cũng nhận ra lỗi sai của mình mà ngoan ngoãn trở lại ghế, im lặng ăn mì.


Ăn xong, Đào Khả Lâm tự đi rửa bát, rồi kéo Ninh Mông ra ngoài để tắm cho Kỳ Kỳ: “Tay chị chưa thể chạm nước, để tôi tắm cho cậu nhóc.”


“Thật phiền cậu quá.” Ninh Mông cười: “Kỳ Kỳ hay quậy phá lắm, vết thương này nhỏ mà.”


Đào Khả Lâm chỉ im lặng nhìn cô, Ninh Mông vội vàng câm nín.


Cô cũng thắc mắc, lần trước ở quán bar cô bị thương nặng hơn, cậu cũng đâu có phản ứng như thế này.


Kỳ Kỳ thu mình ngồi một góc rồi nhìn Ninh Mông với ánh mắt đầy tội nghiệp, sợ Đào Khả Lâm vào tắm, nhưng khi thấy cậu đi vào thật, cậu bé không dám kêu gì nữa. Lời quát nãy giờ vẫn khiến cậu bé sợ hãi.


Ninh Mông ngoan ngoãn đứng bên ngoài nhìn Kỳ Kỳ đi vào phòng tắm trong tâm trạng lo lắng. Mười phút sau, từ phòng tắm vang lên những tràng cười khúc khích, đến khi ra thì hai người họ đã thân thiết như anh em.


Cô cũng không hiểu nổi hai “đứa trẻ” này.


Hai người nghịch ngợm đến hơn mười giờ tối, Ninh Mông thúc giục Kỳ Kỳ đi ngủ nhưng cậu bé ôm chặt tay Đào Khả Lâm lại: “Chú nói chú sẽ ở bên cạnh con, tối nay con muốn ngủ với chú cơ!”


“Chú?” Ninh Mông cười, sửa lại: “Gọi anh đi, người ta không già đến mức đó đâu.”


Kỳ Kỳ do dự một chút nhưng vẫn kiên quyết: “Vẫn là chú.”


Đào Khả Lâm càng nhìn càng thấy cậu bé hết sức lanh lợi.


“Được, chú thì chú.” Ninh Mông véo má cậu bé: “Đừng làm phiền chú nữa, vào phòng đi, vào sưởi ấm chăn.”


“Con không, con đã hứa với chú rồi.” Kỳ Kỳ hăng hái bám chặt lấy Đào Khả Lâm.


Cậu ôm Kỳ Kỳ lên, cười nói với Ninh Mông: “Không sao, tối nay cậu bé ngủ với tôi, giường tôi đủ lớn.”


Ninh Mông thuyết phục không được nên đành để họ đi.


Sáng hôm sau, Ninh Mông tỉnh dậy trong tiếng chuông báo quen thuộc. Ánh nắng mùa đông chiếu vào phòng, cô nhíu mày, lăn người dậy thì vô tình chạm phải một cái bụng mềm. Cô giật mình tỉnh hẳn, quay đầu nhìn thì thấy Kỳ Kỳ đang ôm chung một chiếc gối với mình.


Cô tắt báo thức rồi chậm rãi mặc quần áo, tự hỏi tối qua Kỳ Kỳ nói muốn ngủ với Đào Khả Lâm có phải chỉ là ảo giác của mình hay không.


Cô mặc áo khoác đi ra phòng khách. Vừa đứng lại thì nhìn thấy chàng trai mặc áo ngủ xám nhạt đang cuộn mình trên ghế sofa, trên người chỉ đắp tạm một tấm chăn. Tối qua phòng khách không bật máy sưởi, bây giờ cô còn thấy lạnh, không hiểu sao cậu lại ngủ ngon lành thế được.


Ninh Mông quay vào phòng lấy thêm chăn đắp lên cho cậu. Lúc này Đào Khả Lâm mở mắt, xoay người sang tư thế thoải mái hơn rồi lại tiếp tục ngủ.


Cô không nỡ gọi cậu dậy, lặng lẽ vào bếp nấu cháo, rồi mới đi rửa mặt. Sau đó, cô đánh thức Kỳ Kỳ dậy đi vệ sinh.


Vừa xong là cậu bé tỉnh táo hẳn, chạy sang ghế sofa gọi Đào Khả Lâm dậy.


Cô bưng cháo ra, khi hai người vừa ngáp vừa đi đến ăn sáng, cô mới hỏi chuyện hôm qua.


Đào Khả Lâm cười: “Cậu nhóc bảo tôi kể chuyện, xong lại nằng nặc muốn về ngủ với dì, tôi đành ôm cậu bé về, khi ra ngoài lại quên mang theo chìa khóa nhà nên ngủ luôn trên ghế sofa nhà chị.”


“Nhưng cậu làm sao vào nhà được?” Ninh Mông nhớ tối qua mình không mở cửa.


“Lúc ra ngoài tiện tay lấy luôn chìa khóa nhà chị.”


… Có kiểu người nhớ lấy chìa khóa nhà người khác mà quên chìa khóa nhà mình sao?


Sáng hôm đó, Ninh Mông xin nghỉ nửa buổi ở nhà trông cháu, Đào Khả Lâm cũng ở lại, nói là giúp cô nhưng thực ra là xem hoạt hình cùng Kỳ Kỳ. Buổi trưa còn sẵn tiện ăn ké luôn.


Ăn xong, Ninh Mông lái xe đi đón mẹ, rồi tiện đường đưa hai người về.


Trên đường, mẹ cô hỏi Kỳ Kỳ tối qua ngủ có ngon không, có đạp chăn không, Ninh Mông hơi ghen tỵ: “Kỳ Kỳ không đạp chăn đâu, mà giành chăn cơ, cả đêm con còn không đắp được chăn.”


“Con không giành chăn đâu.” Kỳ Kỳ lẩm bẩm: “Chú nói con ngủ ngoan lắm.”


Mẹ cô tai nhanh, hỏi ngay: “Chú? Tối qua có chú nào chơi với con à?”


Ninh Mông chưa kịp ra hiệu, Kỳ Kỳ đã trả lời trước.


Cô lơ là mất cảnh giác.


Bà lại hỏi: “Có phải là Diêu Sâm không?”


Cô chưa nói với mẹ là đã chia tay Diêu Sâm, giờ có muốn giải thích cũng không biết bắt đầu từ đâu.


Nói không phải Diêu Sâm thì mẹ sẽ hỏi dai không dứt. Cuối cùng, cô chỉ nói qua loa cho xong.


Đương nhiên, cũng không tránh được việc bị mẹ thúc cưới.



Đào Khả Lâm kịp gửi bản thảo cho cô hai ngày trước hạn chót, Ninh Mông nhận email liền thấy kinh ngạc.


Cậu còn vẽ cả bìa ngoài, tốc độ nhanh khiến cô há hốc mồm.


Không thể không công nhận, tranh có màu và tranh chưa có màu khác nhau khá nhiều. Một bức tranh truyện tranh sống động đến mức có thể trở thành bìa tạp chí thời trang.


Ninh Mông sắp xếp xong thì gửi cho Lục Vân Sinh, ông ấy cũng rất hài lòng, chỉ bảo cô chỉnh sửa trực tiếp.


Cô còn tưởng làm biên tập truyện tranh dễ vậy, một lần là xong, nhưng sau khi nghe ông ấy nói mới biết không phải công việc biên tập dễ, mà là tác giả quá dễ chịu.


Cô quyết định cho Đào Khả Lâm một đãi ngộ. Tan làm, cô gọi điện mời cậu đi ăn một bữa lớn, nào ngờ bây giờ cậu vẫn còn nằm lười trong chăn không muốn ra ngoài.


Cô suy nghĩ rồi đành ghé chợ mua nguyên liệu về nhà nấu cả bàn đồ ăn, rồi sang nhà cậu mời.


Ấn chuông mãi cậu mới chịu ra mở. Cửa vừa hé đã thấy gương mặt ngái ngủ, quầng thâm hằn tới tận cằm, cậy dựa vào khung cửa trông vẫn còn nửa mê nửa tỉnh.


Ninh Mông vừa buồn cười vừa thấy thương.


“Tôi nấu bữa tối, qua ăn đi.” Cô định nói là đãi cậu, nhưng thấy cậu bây giờ thế này nên quyết định để lần khác.


Đào Khả Lâm hơi nhướn mày, mất một lúc mới phản ứng, cậu nheo mắt nói: “Chờ chút, tôi đánh răng rồi qua.”


Cô trở về nhà sắp xếp bát đĩa, múc cháo cơm xong, cậu mới đến, vẫn còn lờ mờ buồn ngủ, ăn một miếng mà mất rất lâu mới nuốt.


“Tôi qua mấy giờ cậu ngủ?” Ninh Mông không nhịn được hỏi.


Cậu cầm đũa, nheo mắt suy nghĩ một lúc rồi trả lời thật thà: “Sau khi gửi email cho chị, chín giờ sáng mới đi ngủ.”


Cô chẳng biết nên tỏ thái độ gì mới đúng: “Cố gắng như thế để làm gì.”


Dù cậu là tác giả của cô, nhưng cô vẫn lẩm bẩm trong lòng như vậy.


Cậu mỉm cười, ánh mắt lém lỉnh: “Không nỗ lực thì sao được ăn bữa cơm nhà chị chứ.”


Ninh Mông nhìn cậu một lúc. Đào Khả Lâm cũng không nhịn được đưa tay sờ mặt mình: “Sao, mặt tôi dính cơm à?”


“Không.” Cô dùng đũa chọc cơm, hơi ghen tị: “Cậu có phải thức khuya suốt không, sao da mặt trông chẳng bị ảnh hưởng gì.”


Cậu nghiêng đầu nghĩ một hồi cũng không trả lời được, đành để cô tiếp tục ghen tị.


Cô vừa ăn vừa ngắm Đào Khả Lâm, thấy cậu thật là đẹp trai, dù lúc này mặt mày mệt mỏi, nhưng đường nét vẫn hoàn hảo, kể cả khi nhăn mũi cũng đẹp.


Cô đang mải mê ngắm thì cậu bỗng bắt gặp ánh mắt của cô, mắt cậu cong lên nói với giọng trầm trầm: “Tôi còn muốn ăn sốt tỏi ớt hôm trước nữa.”


Đó là thứ mẹ Ninh Mông tự băm, là bí kíp gia truyền riêng, Đào Khả Lâm ăn một lần đã thèm mãi. Cô quay đầu mở tủ lạnh lấy rồi đưa cho cậu, cậu nói cảm ơn. Nhưng cô còn chưa buông tay mà trêu chọc: “Gọi chị.”


Cậu lười cãi, ngoan ngoãn gọi: “Chị.” Ninh Mông mới hài lòng buông tay.


Ăn xong cô đi rửa bát, quay lại thì thấy cậu ngủ luôn trên ghế sofa nhà cô. Cô đành vừa dỗ dành vừa đưa về, sáng hôm sau lại thấy cậu nằm trên ghế sofa nhà cô tiếp.



Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo