Hàng xóm là em đẹp trai - Chương 13

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/20lZmHuXey

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Bên kia, Đào Khả Lâm đã cầm bút chăm chú vẽ trên giấy. Ninh Mông sợ làm phiền nên chỉ lặng lẽ cúi đầu làm việc của mình. Mới một lúc mà lưng đã mỏi, cổ cũng cứng, cô xoay người thư giãn, liếc sang thấy cậu vẫn giữ nguyên tư thế, ngoài bàn tay đang cầm bút thì cả người như bất động, chuyên chú đến mức khiến người ta xót xa. Ninh Mông không dám mở miệng, đành tập trung vào công việc, cẩn thận làm nên tốc độ không nhanh. Đợi đến khi cô cắt xong hết lời thoại thì bên kia cậu chỉ mới hoàn thành đúng một bức tranh.


Cậu đặt bút xuống, hít sâu một hơi.


“Tôi làm xong rồi, còn gì phải chỉnh nữa không?” Ninh Mông hỏi.


Cậu lật xem mấy tờ cô vừa làm rồi mỉm cười: “Không, chỉ cần scan* lên máy là được.”


(*): chỉ việc dùng máy scan (máy quét) để chụp và sao chép hình ảnh, tài liệu giấy vào máy tính dưới dạng file ảnh hoặc PDF.


Ninh Mông liền qua giúp cậu scan, xác nhận trên máy tính xong xuôi mới coi như hoàn tất.


Chỉ một bức tranh mà mất bốn, năm tiếng, vậy mà mỗi tháng cậu phải vẽ đến ba tập truyện, không biết sẽ cực nhọc đến mức nào.


Ninh Mông thấy áy náy, khẽ nói: “Nếu thực sự không kham nổi thì đừng ép mình nữa, ngày nào cũng thức đêm, cơ thể sao chịu nổi.”


Bây giờ truyện vẫn chưa đăng dài kỳ, vẫn còn đường lui cho cậu.


Đào Khả Lâm không ngẩng đầu, tưởng cô chỉ đang khách sáo, giọng nói còn mang theo ý cười: “Sao, bắt đầu thấy thương tôi rồi à? Đây mới chỉ là khởi đầu thôi. Sau này lúc chị vừa hối thúc bản thảo vừa lo tôi sẽ kiệt sức thì mới đau đầu thật, lúc đó chẳng phải chị sẽ phát điên sao?”


“Tôi nói nghiêm túc đấy.” Ninh Mông vòng sang phía trước, ngồi xổm xuống đối diện, chống tay lên bàn rồi nhìn thẳng vào mắt cậu: “Hồi đó tôi không biết họa sĩ vẽ truyện tranh lại vất vả thế này, nên mới cứ quấn lấy cậu. Giờ muốn dừng lại vẫn còn kịp, tôi quen tổng biên tập, chỉ cần nói một tiếng thôi.”


Đầu bút trong tay cậu khựng lại, ngẩng lên nhìn cô, nụ cười cũng thu về, thay bằng vẻ trịnh trọng: “Chị không cần cảm thấy có lỗi đâu. Thật ra tôi còn khá tận hưởng khoảng thời gian này. Trước giờ gia đình chẳng ai ủng hộ tôi vẽ truyện, hồi đại học tôi hứa sẽ đi thi kiểm sát viên nên họ mới cho tôi mấy năm thử sức với truyện tranh. Nếu bây giờ bỏ cuộc, tôi không chắc sau này còn có cơ hội vẽ nữa không.”


Ninh Mông sững người.


Chuyện này cô chưa từng biết. Trong mắt cô, rất ít khi gặp được một người đàn ông chỉ đơn thuần làm những điều mình thích. Trước giờ Ninh Mông vẫn coi cậu như một chàng trai có năng khiếu, nhưng chỉ trong khoảnh khắc này, hình ảnh Đào Khả Lâm trong lòng cô bỗng trở nên cao lớn hẳn.


Tối nay, hậu cung của cô lại có thêm một nam thần.


“Dù sao cũng đừng thức khuya quá.” Ninh Mông khuyên: “Thức đêm hại sức khỏe lắm.”


Cậu gật đầu, khóe mắt cong cong, trong hốc mắt sâu hút ánh lên ý cười: “Tôi biết rồi. Chỉ là vừa về nước, nên tạm thời bận rộn chút thôi.”


Ninh Mông nhìn gương mặt trẻ trung và tuấn tú ấy, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: Mẹ kiếp, rốt cuộc cậu ta bao nhiêu tuổi vậy?


“Xong gần hết rồi, chị về nghỉ trước đi. Sáng mai tôi gửi tranh cho chị.” Có lẽ vì câu nói nhắc nhở “đừng thức khuya” kia, lần đầu tiên cậu chịu buông bút, bỏ lại bản vẽ dang dở rồi quay sang nói với cô: “Xem như lần này chị may mắn, lần sau dán lưới in chị cũng phải giúp đấy.”


“Ừ, được thôi. Cậu cũng nghỉ sớm đi.” Ninh Mông nhìn cậu với vẻ hài lòng, chỉ thiếu nước giơ tay xoa đầu khen một tiếng “ngoan”.



Ngày hôm sau vừa tan ca, Ninh Mông đã ghé về nhà thăm mẹ.


Vừa bước vào cửa, một cơn “lốc nhỏ” lao tới ôm chặt lấy chân cô: “Dì! Dì ơi!”


Trái tim Ninh Mông như tan chảy, vội cúi xuống bế cậu bé lên rồi hôn chụt một cái vào trán: “Có nhớ dì không nào?”


Kỳ Kỳ bĩu môi: “Không thèm! Dì chẳng chịu đến thăm con!”


“Không nhớ sao con ôm chặt thế?” Cô trêu lại.


Mẹ cô từ bếp đi ra, mỉm cười nói: “Tối qua nghe tin con về, nó lẩm nhẩm nhắc mãi đấy.”


Trong lòng Ninh Mông vui như mở hội, đưa món đồ chơi mua sẵn cho cháu: “Con không nhớ dì, nhưng dì nhớ con lắm.”


Kỳ Kỳ sung sướng nhận lấy, còn vui vẻ hôn một cái “chụt” lên má cô.


Vì Ninh Mông báo trước, nên mẹ cô đã chuẩn bị một mâm cơm thịnh soạn chào đón con gái về.


Kỳ Kỳ là một đứa trẻ lanh lợi, miệng lại ngọt, bình thường rất ngoan ngoãn, chỉ có một tật xấu là ghét ăn cơm. Mỗi bữa đều phải dỗ dành, quát mắng mãi mới chịu ăn đôi chút.


Tối nay cũng chẳng khác, cả nhà phải chiến đấu một trận. Mẹ Ninh tính tình hiền lành, dỗ dành hơn một tiếng đồng hồ mới ép cậu bé ăn xong bát cơm.


Ninh Mông mang đồ sang định ở lại qua đêm. Nhưng vừa chuẩn bị đi tắm thì mẹ cô nhận được một cuộc gọi, rồi quay sang nói phải ra ngoài gấp.


Ninh Mông ngạc nhiên: “Khuya thế này, mẹ còn đi đâu ạ?”


“Bạn cũ của mẹ gọi. Con gái bà ấy có bạn sắp đính hôn, bộ lễ phục mới đặt ở nước ngoài bị mèo cào rách. Nghe bảo gửi về sửa không kịp, tìm nhiều chỗ cũng không ai làm được nên nhờ mẹ qua xem thử.” Bà vừa nói vừa khoác áo: “Hai dì cháu cứ ngủ trước đi.”


Mẹ Ninh vốn nổi tiếng khéo tay, từ năm mười sáu tuổi đã may vá cho người ta. Tay nghề tinh xảo đến mức áo quần rách thế nào chỉ cần qua tay bà là như mới, không để lộ bất kỳ dấu vết nào. Nhưng từ khi mắt bà gặp vấn đề phải mổ một lần, Ninh Mông nhất quyết không cho mẹ mình động đến kim chỉ nữa.


“Muộn thế này còn đi à.” Ninh Mông không yên tâm nói: “Đã có tiền đặt được lễ phục tận nước ngoài thì sao không mua cái khác?”


Mẹ cô cười: “Nói là thích nhất bộ đó, nên muốn thử xem có cứu chữa được không.”


Người giàu thật lắm chuyện! Ninh Mông thầm nghĩ vậy.


“Hay mẹ để mai hẵng đi.” Cô cố níu kéo, cuối cùng đành mặc thêm áo, bế Kỳ Kỳ đi cùng: “Vậy để con đưa mẹ qua đó.”


“Con nghỉ đi, mẹ gọi xe là được.”


Nhưng Ninh Mông không nghe, kiên quyết lái xe chở mẹ đi.


Địa chỉ ở ngoại ô, xe của Ninh Mông dừng trước một căn biệt thự sang trọng. Bảo vệ chặn ngay cổng, mẹ Ninh xuống giải thích, anh ta nhìn vào xe rồi nói: “Thợ may theo tôi vào thôi, xe không được vào.”


Mẹ cô đành quay lại dặn dò: “Con với Kỳ Kỳ chờ ở ngoài nhé.”


Ninh Mông càng nhìn càng thấy chán ghét gia đình này.


Cô đánh xe ra lề đường đỗ, nghĩ rằng mẹ cô chỉ vào lấy áo mang ra thôi. Nhưng đợi mãi chẳng thấy, gọi điện thì rất lâu mới bắt máy.


“Con về trước đi, mẹ còn phải làm thêm một chút.”


Ninh Mông nhanh chóng hiểu ra, chắc chắn bên trong không cho bà đem đồ ra ngoài. Cô bực bội nói: “Mẹ về đi, mai chúng ta lại tới, mắt mẹ không chịu nổi đâu.”


“Không sao, mẹ tự biết chừng mực. Con đưa Kỳ Kỳ về ngủ trước đi.” Nói xong, bà cúp máy.


Ninh Mông quay lại thì thấy Kỳ Kỳ quả thật đã bắt đầu gật gù, nên đành chở cậu nhóc về trước.


Nhà cô gần đó, vừa lên phòng, Kỳ Kỳ đã vùng vằng kêu đói.


Ninh Mông định vào bếp nấu mì thì chuông cửa reo.


Kỳ Kỳ lon ton chạy ra, còn kéo chốt an toàn, cảnh giác nhìn người đứng bên ngoài.


Thấy cậu bé, Đào Khả Lâm bật cười rồi ngẩng đầu gọi: “Ninh Mông?”


Cô vội ra mở cửa: “Khuya rồi sao còn chưa ngủ?”


“Chị cũng vậy thôi, giờ mới về nhà.” Cậu đáp trả, sau đó chỉ vào Kỳ Kỳ nói: “Con trai chị à?”


Ninh Mông véo má cậu nhóc: “Ừ, đúng vậy.”


Cô hay đùa trò này, mỗi lần Kỳ Kỳ phối hợp sẽ được thưởng đồ chơi, nên cậu bé lập tức ngẩng đầu gọi: “Mẹ ơi.”


Đào Khả Lâm sững người, suýt rơi cả cằm.


Ninh Mông cố nhịn cười, xoa đầu cháu trai, rồi nghiêng người cho cậu vào nhà. Nhưng cậu lại chần chừ.


“Sao vậy? Lúc tôi còn độc thân thì cậu ra vào tự nhiên, giờ có con trai rồi lại sợ à?” Ninh Mông chọc ghẹo.


Đào Khả Lâm cười gượng: “Tôi sợ anh rể đánh thôi.”


“Tôi là góa phụ, sợ gì nữa.”


“...” Cậu nghẹn lời.


“Đùa thôi, đây là cháu tôi.” Ninh Mông không chọc nữa, vừa đi vào bếp vừa nói.


Đào Khả Lâm thở phào, thầm nghĩ may mà hỏi lại, chứ nếu thật sự cô đã có gia đình thì đúng là quá khó xử.


“Chị nấu mì à?” Cậu thò đầu nhìn: “Cho tôi một phần luôn nhé.”


Trong bếp, Ninh Mông ậm ừ đáp.


Kỳ Kỳ kéo áo cậu, chìa món đồ chơi biến hình ra: “Anh ơi, anh biến hình được không?”


“Phải gọi là chú chứ. Gọi anh thì loạn hết vai vế rồi.”


Kỳ Kỳ lè lưỡi làm mặt xấu rồi chạy trốn.


Hai “đứa trẻ” ngồi ăn mì, mới được một đũa thì Kỳ Kỳ đã buông, lại bắt đầu bày trò.


Ninh Mông còn mải gấp quần áo ngoài ban công nên không nhìn thấy. Lúc quay lại thì cậu bé đã lôi gói khoai tây chiên trong tủ lạnh ra, sắp mở.


Cô vội chạy tới giật lấy: “Ăn mì thì ăn đàng hoàng, không được ăn vặt.”


Nếu là bà ngoại hay bà nội, chắc sẽ dỗ ngọt cho rằng ăn mì trước rồi mới cho ăn vặt. Nhưng Ninh Mông biết, đã thấy đồ ăn vặt thì Kỳ Kỳ sẽ không thèm đụng tới món khác nữa.


Cậu bé mím môi rồi òa khóc, dọa đến mức Đào Khả Lâm đang ăn cũng hoảng.


“Mì ngon thế mà không ăn. Không ăn thì cho chú hết nhé?”


Nghe vậy, Kỳ Kỳ càng khóc toáng lên, cũng chẳng phải khóc thật mà chỉ gào để ăn vạ. Ninh Mông đau đầu, ném gói khoai tây lên trên nóc tủ lạnh, rồi bế Kỳ Kỳ đặt lại vào ghế. Nào ngờ cậu bé cúi đầu cắn phập vào cổ tay cô, đau đến mức Ninh Mông run bắn người.


Sắc mặt Đào Khả Lâm lập tức thay đổi, cậu bước nhanh tới bóp lấy cằm Kỳ Kỳ: “Nhả ra!”

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo