Hàng xóm là em đẹp trai - Chương 12

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/20lZmHuXey

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Ninh Mông giật nảy mình, quay lại mới phát hiện ra Đào Khả Lâm đã theo vào.


Cô vội vàng buông tay, còn cậu thì chẳng hay biết gì, ung dung bước vào rồi khẽ khàng khép cửa lại. Đào Khả Lâm đứng ngây người một lát trước kệ giày, thấy Ninh Mông không có ý đưa dép, cậu bèn tự tháo giày rồi chỉ mang tất đi thẳng vào trong.


“Không phải cậu bảo muốn vẽ tranh sao?” Ninh Mông hơi do dự hỏi. Sao cậu theo sang đây làm gì?


Đào Khả Lâm nhìn cô, dùng ánh mắt quang minh chính đại nói: “Qua mượn chút mạng thôi, nhà tôi chưa lắp internet.”


Ninh Mông khẽ “ồ” một tiếng, nói mật khẩu wifi chính là số điện thoại của cô, rồi nhìn cậu vừa đặt túi đồ lên bàn ăn, vừa cầm điện thoại kết nối mạng. Mặc chiếc áo khoác dạ màu vàng đất, thân hình cao ráo của cậu trông như một chiếc đèn nhỏ phát ra ánh sáng ấm áp.


Có những người sinh ra đã mang một khí chất độc nhất vô nhị, khiến người khác chỉ biết ngưỡng mộ.


“À, có thể cho tôi mượn chút nước nóng không?”


Ninh Mông bật cười: “Sao hôm nay khách sáo thế?”


Cậu cũng cười mà không giải thích gì thêm.


“Cứ tự nhiên đi. Tôi không nhớ đã để bình siêu tốc ở đâu nữa, cậu tìm thử xem.”


Đào Khả Lâm khẽ đáp một tiếng, đặt điện thoại xuống, rồi thoải mái rút trong túi ra một hộp mì ly. Nhìn quanh một vòng, cậu lại chuẩn xác lôi bình siêu tốc từ góc bếp ra, đổ nước và bật lên.


“Cậu định làm gì đấy?” Ninh Mông lúc này mới phản ứng, bước tới hỏi.


Cậu vừa xé bao mì vừa đáp, không ngẩng đầu: “Ăn mì chứ còn gì, lười về quá.”


Ninh Mông giật hộp mì trong tay cậu: “Ăn mì không tốt cho sức khỏe. Với lại cậu mới ăn tối xong mà, sao lại đói nữa?”


Cậu ngẩng đầu rồi cười híp mắt: “Đang tuổi ăn tuổi lớn mà.”


Ninh Mông bất lực. Cô đưa tay xoa cổ, rõ ràng chẳng muốn quản, nhưng cuối cùng vẫn chần chừ mở miệng: “Để tôi nấu mì cho cậu.”


Cậu khẽ cắn môi giả bộ ngại ngùng, nhưng thực ra là để che giấu nụ cười đắc ý đang trào dâng: “Vậy làm phiền chị rồi.”


Ninh Mông cởi áo khoác rồi bước vào bếp.


Cô chiên trứng, thêm cà chua và giá đỗ trong khi nồi nước bên kia đã sôi. Ninh Mông bận rộn trong gian bếp, còn Đào Khả Lâm thì ngồi ngay bàn ăn bên cạnh đó, chống cằm nhìn cô. Bị ánh mắt ấy dán chặt khiến cô thấy không được tự nhiên, nhưng đôi tay đang nấu nướng lại thoăn thoắt hơn thường lệ. Chưa đến năm phút, một bát mì nóng hổi đã được bưng lên bàn.


“Cảm ơn.” Cậu mỉm cười nói.


Bộ dạng chờ đợi thức ăn kia giống hệt Thành Hi khi còn bé, khiến lòng Ninh Mông bỗng mềm lại.


Cô khẽ đáp: “Ăn từ từ thôi.”


Nói rồi, cô xoay người sang phòng khách, thu dọn đống tạp chí vương vãi trên bàn trà.


Đào Khả Lâm vốn không thích cà chua nấu chín, nhưng vẫn không gạt ra. Cậu gắp miếng trứng rán vàng ươm lên cắn một miếng, cảm giác như cả tâm hồn cũng bay bổng theo.


“Chị ăn rồi sao?” Cậu quay đầu lại hỏi.


“Ừ.” Cô đáp qua loa, tiện tay bật tivi. Ngay sau đó, tiếng gió rít ngoài cửa sổ vang lên, cơn gió thổi qua từ khe hở thổi tung rèm cửa.


Ninh Mông bước tới định đóng cửa, ngẩng mắt mới thấy ngoài ban công treo đầy quần áo. Xem ra là từ lần đầu cô uống say về tới giờ vẫn chưa cất vào.


“Tôi xem dự báo thời tiết rồi, đêm nay có bão to.” Giọng chàng trai vang lên từ phía sau mang theo ý nhắc nhở.


Ninh Mông cau mày, vội vàng chạy ra ban công thu dọn quần áo.


Gió cuốn theo mưa tạt xiên vào ban công, làm cây sào phơi đồ rung lắc dữ dội. Cô vội kéo sào xuống, ôm được ít quần áo chạy vào phòng khách, vừa đặt lên sofa, ngẩng đầu đã thấy Đào Khả Lâm bưng bát đũa đứng thẳng tắp một bên, đôi mắt không chớp đang nhìn mình.


Ninh Mông vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: “Nhìn gì thế, cậu mau ăn đi.”


“Có cần tôi giúp không?” Cậu chớp mắt hỏi.


“Không cần.” Cô mở to mắt, rồi lại chạy ra ban công. Nhưng mưa gió quá mạnh, vừa bước ra đã bị dội ướt nửa người.


Đào Khả Lâm không nói một lời, lặng lẽ theo ra, rồi nhanh nhẹn phụ cô dọn đồ. Cậu cao ráo, sải tay lại dài, chủ động đứng ngoài mép ban công chắn gió. Ninh Mông la lên bảo cậu quay vào, nhưng cậu làm ngơ.


Ngay cả trong cảnh hỗn loạn ấy, khi thấy cậu thản nhiên với tay cầm lấy đồ lót của mình, Ninh Mông khẽ kêu lên một tiếng rồi vội vàng giành lại. Nhưng cậu lại chẳng để tâm, lại đưa tay lấy một bộ khác.


… Rõ ràng là cố ý!


Khi “cứu nạn” xong quay vào, cả hai đều bị nước mưa làm ướt gần nửa người.


Đào Khả Lâm đặt đống quần áo lên sofa, không trêu chọc gì, chỉ lặng lẽ lấy khăn lau nước trên người, dáng vẻ chững chạc như một quý ông nhỏ tuổi.


Ninh Mông vào phòng lấy khăn mới đưa cho cậu. Cậu nhận lấy, lau mái tóc đã ướt sũng, rồi thuận tay cầm một món đồ trong đống quần áo hỏi: “Có cần tôi gấp hộ không?”


Ninh Mông liếc sang, suýt thì dựng cả tóc gáy. Cậu lại cầm trúng áo ngực của mình!


Cô gần như lao tới giật lại, cau mày trừng cậu một cái, rồi nhét vội cả đống nội y vào giữa chồng quần áo.


Khóe môi cậu cong nhẹ, đưa tay gãi sống mũi.


Quý ông cái nỗi gì!


Ninh Mông đang định đuổi khéo thì thấy cậu lại ngồi xuống bàn ăn tiếp. Nhìn chiếc áo khoác hàng hiệu dính mưa lấm tấm vệt sẫm, cô cũng chẳng nỡ nói thêm.


Đến khi cô ôm cả đống quần áo về phòng sắp xếp xong đi ra, thì Đào Khả Lâm đang rửa bát trong bếp.


“Để đó là được rồi.” Ninh Mông lên tiếng.


Cậu quay đầu cười ngoan ngoãn: “Không sao, có hai cái bát thôi mà.” Ánh mắt dừng lại trên người cô vài giây rồi rời đi, nhỏ giọng nhắc nhở: “Chị nên đi tắm đi, người ướt hết rồi.”


Lúc nãy vào bếp nấu mì, Ninh Mông đã cởi áo khoác, chỉ mặc áo len và sơ mi. Sau khi bị mưa tạt, cô cởi áo len ra nên bây giờ chỉ còn lớp sơ mi trắng.


Cúi xuống nhìn, cô mới nhận ra sơ mi dính nước đã dán sát vào da, lờ mờ lộ ra đường nét cơ thể.


Ninh Mông vội vàng khoác thêm chiếc khăn choàng: “Tắm xong tôi sẽ qua tìm cậu.”


Không biết cậu nghĩ tới điều gì, khóe môi nhếch lên đầy tinh nghịch: “Được, tôi chờ.”


Ninh Mông lười để ý, chỉ liếc cậu một cái rồi đi thẳng vào phòng tắm.



Sau khi tắm xong, Ninh Mông mặc một bộ đồ ngủ dày, bên ngoài khoác thêm áo phao và ôm cốc nước sang gõ cửa nhà đối diện.


Đào Khả Lâm ra mở cửa, vừa nhìn thấy dáng vẻ cô thì bật cười: “Nhà tôi có máy sưởi mà.”


“Cậu không nói sớm. Tôi tưởng nhà không có mạng thì chắc cũng chẳng có máy sưởi.” Ninh Mông vừa bước vào vừa cởi áo ngoài.


Cậu cười, định cúi xuống lấy dép cho cô thì phát hiện cô mang sẵn dép nhà mình đến nên đành bỏ qua.


“Đêm nay định thức khuya à?” Ninh Mông hỏi.


Cậu ngáp một cái: “Tùy tình hình thôi.”


Ninh Mông ngắm nhìn cậu một lát. Thật khó hiểu, sao ngay cả dáng vẻ ngáp ngủ của cậu cũng nghệ thuật đến thế. Đang nghĩ vậy thì cậu lại ngáp thêm cái nữa.


“Vậy tình hình bây giờ là gì?” Cô bật cười: “Ngáp liên tục thế kia thì còn thức gì nữa?”


Bắt gặp ánh mắt cô, cậu hiểu ý, không nhịn được cười: “Hơi buồn ngủ rồi, chắc không trụ nổi.”


Ninh Mông đi vào, thấy trên bàn trà đang trải tờ bản thảo chưa xong, chính là bức vẽ cho tạp chí của cô.


“Đây là bìa chính hay bìa phụ?”


Cậu ngồi xuống cạnh cô trên tấm thảm dày, giải thích tỉ mỉ: “Cái này là bìa phụ, nên vẽ thoải mái hơn. Phần trống này để chèn giới thiệu. Còn bìa chính thì tôi chưa nghĩ ra phong cách, để tôi cho chị xem bản phác thảo trước.”


Nói rồi, cậu rút ra một tờ nháp nét bút đen trắng. Ninh Mông đón lấy, ngồi xuống cạnh cậu. Trên giấy là hai người phụ nữ mặc đồ công sở, đứng sóng vai cạnh nhau.


“Bìa những số trước thường thế nào?” Cậu hỏi thêm.


Cô vừa ngắm vừa đáp: “Cũng tùy, có khi dùng ảnh nhân vật, có khi dùng hình ảnh đặc biệt. Đa phần là do tổng biên của chúng tôi quyết định.”


Đào Khả Lâm chống cằm suy nghĩ: “Thế thì bản này phải chỉnh lại, giữ nguyên phong cách manga e là sẽ lạc quẻ. Dù sao đây không phải tạp chí truyện tranh.”


Ninh Mông gật đầu: “Thật ra thế này cũng ổn. Chủ đề kỳ này phối hợp với truyện của cậu, là “Người phụ nữ mạnh mẽ”. Bố cục này không sai.”


“Phối hợp với truyện của tôi?” Cậu nhướng mày rồi khẽ cười: “Thế thì nể mặt tôi quá, ngại thật cơ.”


Ninh Mông liếc cậu, chẳng thấy tí nào gọi là ngại.


“Chỗ này…” Cô đặt bản thảo lên bàn trà, chỉ lên trên: “Phần hình phải hạ thấp, kẻo che mất tiêu đề.”


“Biết rồi. Nền còn chưa vẽ mà, chắc chắn sẽ chừa chỗ.”


“Cứ vẽ theo ý cậu đi, đừng bị gò bó. Tạp chí thêm mục này cũng là để làm mới và phong phú hơn.”


Cậu gật gù, chăm chú lắng nghe.


“Được rồi, bắt tay thôi. Tôi giúp gì được nào?” Ninh Mông đặt cốc nước xuống, xoa tay, tỏ vẻ sẵn sàng.


Cậu đưa tay vuốt nhẹ chân mày, rồi rút từ bên cạnh ra một xấp giấy in đưa cho cô: “Làm thủ công chắc chị rành. Cắt mấy đoạn thoại này, dán vào tranh là được.”


“Hả? Chỉ vậy thôi á?”


Ninh Mông nhận lấy kéo và giấy, cắt thử một dải rồi hỏi: “Như thế này được chưa?”


Cậu liếc qua, mỉm cười gật đầu: “Ừ, rất thẳng.”


Trong lòng Ninh Mông thầm hả hê. Cô còn tưởng phải làm việc gì khó khăn lắm cơ.

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo