Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Mạc Phi lườm anh ta một cái, không thèm đáp lại, rồi quay sang nói với Ninh Mông: "Tớ không sao rồi, cậu về trước đi."


Ninh Mông vẫn còn hơi lo: "Hay là gọi cho Thôi Kim Minh một cuộc?"


Thôi Kim Minh là bạn trai của cô ấy.


Người đàn ông đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng, rồi nói thẳng: "Bạn trai cô ta mà có tác dụng, thì cô ta có đến nỗi phải nửa đêm ra ban công uống rượu không?"


Một câu nói khiến cả hai cô gái đều vô cùng ngượng ngùng, Mạc Phi chộp lấy cái cốc thủy tinh trên tủ đầu giường ném qua, anh ta vững vàng bắt được, coi như cũng chịu ngậm miệng lại.


"Không cần đâu, tớ truyền xong là về được rồi." Mạc Phi nói với Ninh Mông: "Cậu về nhà nghỉ ngơi đi, tớ thấy hôm qua cậu cũng chẳng được nghỉ ngơi tử tế."


Quả thật Ninh Mông thấy hơi đau đầu, nhưng vẫn không yên tâm, đúng lúc này người đàn ông kia đột nhiên quay lại, liếc nhẹ cô một cái.


Giác quan thứ sáu đến vừa kịp lúc vừa mãnh liệt, Ninh Mông lập tức nhận ra mình có hơi thừa thãi, bèn vội vàng đứng dậy: "Vậy tớ về trước nhé, cậu về đến nhà thì gọi cho tớ."


Mạc Phi "ừ" một tiếng, rồi ra lệnh cho người đàn ông đang đứng bên cửa sổ: "Tống Thanh, đây là bạn thân tôi, tên Ninh Mông, anh tiễn cô ấy một đoạn giúp tôi."


Ninh Mông vội xua tay từ chối: "Không sao không sao, ở đây gần nhà tớ, tớ tự đi được rồi." 


Nói xong không cho Mạc Phi cơ hội mở lời, cô quay người chạy phăng ra ngoài.


Về đến nhà mới phát hiện có một cuộc gọi nhỡ của Lục Vân Sinh. 


Hôm qua ông ấy đến nhà máy in bị ăn quả đắng, nên cuộc gọi này chắc chắn là liên quan đến Diêu Sâm.


Ninh Mông không muốn gọi lại, nhưng cuộc gọi này lại đột nhiên nhắc cô nhớ đến chuyện công việc. 


Thấy trời còn sớm, cô vội vực lại tinh thần, bấm số gọi cho họa sĩ truyện tranh kia.


May mắn là điện thoại vừa đổ hai hồi chuông thì đầu dây bên kia đã nhấc máy. 


Giữa không gian yên tĩnh và trống trải, một giọng nam trong trẻo vang lên, mang theo vẻ lười biếng và nghi hoặc: "A lô?"


Ninh Mông đột nhiên ngẩn người trong giây lát, đầu óc trống rỗng đến mức quên cả lời định nói, cho đến khi trong ống nghe lại vang lên giọng của đối phương: "Xin chào?"


Ninh Mông mới hoàn hồn, cố gắng trấn tĩnh, lễ phép hỏi: "Xin chào, xin hỏi có phải họa sĩ Colin không ạ?"


Đầu dây bên kia dường như cười nhẹ, giọng nói lịch sự nhưng lại có chút trêu chọc: "Họa sĩ thì không dám nhận, chỉ là một tác giả vẽ truyện tranh thôi. Xin hỏi chị là ai vậy ạ?"


"Tôi là biên tập viên của tạp chí Duyệt Lạc thuộc nhà xuất bản Thành Thị..." Cô lặp lại những lời đã nói với Ngôn Kim. 


Đầu dây bên kia im lặng lắng nghe, không hề ngắt lời cô, mãi cho đến khi cô bắt đầu bàn về truyện tranh của cậu rồi chuẩn bị tâng bốc, cậu mới lên tiếng.


"Xin lỗi, tôi vẽ truyện không phải là công việc chính, chỉ là sở thích. Hiện tại tôi đang có một truyện dài kỳ trên mạng, lại vì quan hệ bạn bè mà ký hợp đồng với một tòa soạn khác rồi. Hai bộ đã là giới hạn của tôi, không thể vẽ thêm được nữa."


Nhưng Ninh Mông thật sự rất thích phong cách của cậu, cô không muốn bỏ cuộc, bèn tiếp tục thuyết phục: "Cậu có thể suy nghĩ thêm được không? Chuyên mục của chúng tôi thực ra không cần nhiều trang lắm, về phần nhuận bút..."


"Tôi thật sự không còn sức nữa." Cậu ấy ngắt lời cô: "Cảm ơn chị đã ưu ái, chị tìm người khác nhé. Tôi có chút việc, xin phép cúp máy trước."


Nói rồi cậu cúp máy không chút do dự.


Cô biết ngay là không dễ dàng như vậy mà.


Ninh Mông day day thái dương, quăng điện thoại lên bàn trà, kêu lên một tiếng "oa oa" rồi nhắm mắt ngã vật ra ghế sofa ôm gối ngẩn người. 


Lát sau, cô thấy màn hình điện thoại sáng lên, là một tin nhắn thoại của Mạc Phi. 


Ninh Mông nhấn vào nghe.


"Chanh nhỏ, về đến nhà chưa?"


Ninh Mông nhấn giữ nút thoại trả lời: "Tớ về rồi, cậu đỡ hơn chưa?"


Cô bạn thân gửi lại một icon mặt cười, rồi đến tin nhắn thoại: "Đỡ nhiều rồi, vừa truyền xong chuẩn bị về."


Ninh Mông lém lỉnh, nhắn tin chữ: Anh chàng kia đưa cậu về à?


Mạc Phi cũng trả lời bằng tin nhắn chữ: Ừ.


Ninh Mông gửi một icon mặt cười gian.


Bạn bè mười mấy năm, đừng nói là một biểu cảm, chỉ cần một dấu chấm câu Mạc Phi cũng hiểu ý.


[Nghĩ nhiều quá rồi, cậu ta có bạn gái rồi.]


[ Ồ, vậy cậu cẩn thận, đừng làm người thứ ba nhé.]


Cô bạn thân gửi lại một chữ "Biến!". 


Ninh Mông mặt dày gửi lại một icon mặt cười.


Cuối tuần, Ninh Mông lại đến quán bar Dạ Sắc.


Quán bar này là của cô bạn thân Mạc Phi mở. Tối thứ bảy có một show diễn nội y, Mạc Phi giới thiệu cô đến làm nhiếp ảnh gia, một đêm được một nghìn hai, Ninh Mông vui vẻ nhận lời.


Không khí ở đây đã sôi động từ lúc tám giờ, rất nhiều đàn ông mộ danh đến xem show, nhân viên phục vụ của quán cũng hưởng ứng bằng cách mặc bikini đi lại trong đám đông.


Ánh đèn lấp lánh, tiếng hò reo vang lên không ngớt, một cô nhân viên với bộ ngực khủng đi qua, trong áo lót nhét đầy tiền boa.


Ninh Mông và Mạc Phi nhìn nhau, rồi lại nhìn xuống ngực mình, thở dài nhìn nhau cười.


Hai người ngồi uống nước chanh ở một chiếc bàn tròn gần sân khấu chữ T. Ninh Mông đang nghịch máy ảnh, đột nhiên cảm nhận được một ánh nhìn, cô quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của người đó.


Cậu trai trẻ mặc một chiếc áo len chui đầu màu đen, chiếc quần jean bó sát đôi chân dài miên man không biết giấu vào đâu. 


Cậu đang chống khuỷu tay lên cằm, tay kia cầm một chai Budweiser đặt lên lưng ghế, người hơi nghiêng, ánh mắt dán chặt vào Ninh Mông.


Ánh mắt giao nhau vài giây. 


Ninh Mông còn đang phân vân nên dời mắt đi giả vờ không quen hay nên cười với cậu một cái, thì đối phương đã giơ chai bia lên, từ xa lắc nhẹ ra hiệu với cô.


Ninh Mông đành mỉm cười, nâng ly nước chanh lên cụng ly với cậu từ xa.


Trùng hợp thật.


Hai tuần liên tiếp gặp cùng một người trong cùng một quán bar, tâm trạng Ninh Mông có chút vi diệu.


Mạc Phi nhận ra hành động này, nhìn theo ánh mắt của cô. 


Thấy cậu trai trẻ kia liền lập tức nhớ ra, cô ấy cười một tiếng: "À, là cậu ấy đó à."


Ninh Mông thu hồi ánh mắt, đối diện với ánh nhìn trêu chọc của Mạc Phi.


"Tớ chưa bao giờ biết gu của cậu là loại này đấy nha."


Ninh Mông lườm cô bạn: "Tớ thích loại nào chẳng lẽ cậu không biết?"


Cô thực sự không thích mấy cậu "tiểu thịt tươi" này, nhưng tại sao hôm đó lại ôm người ta, cô cũng chẳng rõ.


Mạc Phi chỉ mím môi cười, vẻ mặt như muốn nói: Cậu đừng giải thích, giải thích chính là che giấu.


Ninh Mông lười để ý đến cô bạn thân của mình.


Sau đó điện thoại của Mạc Phi đổ chuông mấy lần, ban đầu cô ấy không muốn nghe, nhưng thấy người gọi là Thôi Kim Minh, cuối cùng vẫn phải ra ngoài nghe máy.


Mạc Phi đi chưa được bao lâu thì có một nhân viên mang đến một ly trà việt quất. 


Ninh Mông đặt máy ảnh xuống, hơi ngạc nhiên: "Chúng tôi không có gọi đồ uống."


Nhân viên chỉ về một phía: "Là vị phía bên kia mời chị ạ."


Ninh Mông ngước mắt nhìn, thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi đang ngồi ở gần đó. 


Thấy cô nhìn qua, anh ta liền mỉm cười với cô.


Trà việt quất là lựa chọn thông minh của các tay chơi muốn săn mồi, cũng là một loại cocktail "thất thân" nổi tiếng, ý nghĩa của việc mời ly rượu này rất rõ ràng.


Ninh Mông vốn không có cảm tình với mấy lời bắt chuyện trong quán bar, nhưng cô nhận ra người này là bạn của Mạc Phi, lần trước sinh nhật Mạc Phi anh ta còn tặng rượu, nên cô đành tạm thời nhận lấy ly rượu, mỉm cười với anh ta.


Người đàn ông như được cổ vũ, lập tức đứng dậy đi về phía cô, anh ta đứng bên bàn, cười rồi cụng ly với cô, bắt chuyện dăm ba câu.


Rõ ràng là đã quên từng gặp cô.


Ninh Mông không muốn lãng phí thời gian của người ta, trò chuyện một lúc rồi ghé lại gần, nói nhỏ: "Xin lỗi, tôi không tìm bạn tình."


Người đàn ông nhướng mày, đáy mắt thoáng qua một tia thất vọng, rồi lịch thiệp mỉm cười, đứng thẳng người cụng ly với cô: "Vậy làm bạn nhé."


Ninh Mông vội vàng đồng ý, uống thêm một ngụm cocktail anh ta mời để tỏ thành ý.


Đối phương đi rồi Mạc Phi mới quay lại. 


Có lẽ Thôi Kim Minh lại chọc giận cô ấy, nên cô ấy gọi một lốc bia, lẳng lặng uống.


Lát nữa Ninh Mông còn phải làm việc nên không uống cùng cô bạn thân mình.


Chín giờ, toàn bộ đèn trong quán bar vụt tắt, chỉ còn lại hai luồng sáng trắng chiếu vào sân khấu pha lê được dựng tạm giữa quán.


MC bước lên sân khấu nói lời mở đầu. 


Vài câu sau, người bên dưới đã la ó, đòi anh ta xuống sân khấu, đừng đứng đó nói nhảm nữa.


MC là một người đàn ông khá ẻo lả, nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại còn cười õng ẹo: "Gấp cái gì mà gấp, biết là mọi người nôn nóng xem show rồi, nhưng cũng phải để người ta nói hết câu chứ."


Bên dưới là một tràng cười to hơn.


Nói đến đây, MC cũng không dông dài nữa. 


Rất nhanh, âm nhạc vang lên, vài cô gái bốc lửa mặc đồ da lên sân khấu nhảy. 


Người bên dưới dần dần sôi động, hò reo không ngớt.


Ninh Mông cầm máy ảnh chụp vài tấm. 


Lát sau, ánh sáng trên sân khấu thay đổi, âm nhạc cũng chậm lại, mọi người bắt đầu đếm ngược, không khí đạt đến cao trào.


Khoảnh khắc người mẫu bước ra, cả quán bar như vỡ tung, âm thanh đinh tai nhức óc gần như muốn thổi bay cả mái nhà.


Ninh Mông đứng dưới sân khấu, chuyên tâm chụp ảnh, nửa tiếng sau, quán bar bắt đầu đông hơn, giữa đám đông chen chúc, Ninh Mông ngước lên lại thấy Tống Thanh, anh ta đang ôm Mạc Phi đi ra ngoài. 


Cô ngạc nhiên nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.


Sau đó, không khí ngày càng nóng bỏng, vải trên người các người mẫu nội y trên sân khấu ngày càng ít. 


Ngay khi tất cả mọi người đang nín thở chờ đợi bộ sưu tập lông vũ tiếp theo, nhạc đột ngột thay đổi, MC lại bước ra sân khấu.


Tất cả mọi người đều "xì" một tiếng như bị mất hứng.


MC vẫn không để tâm, cười hì hì bảo mọi người nghỉ ngơi, uống chút rượu, sau đó lại lảm nhảm một tràng về luật chơi của trò chơi giữa giờ.


Ninh Mông xem lại những bức ảnh đã chụp trong máy, hoàn toàn không để ý anh ta nói gì trên sân khấu. 


Mãi đến khi nghe tiếng hò reo ồn ào, cô mới ngơ ngác ngẩng đầu lên, phát hiện một cặp nam nữ đang bị mọi người vây quanh đẩy lên sân khấu.


MC lấy ra một hộp Pocky, rút một que đưa cho hai người.


Ninh Mông đã hiểu họ đang chơi trò gì.


Cô chụp lại khoảnh khắc hai người họ kề sát nhau nhất.


Sau đó lại có thêm vài cặp nữa lên sân khấu, ai nấy đều rất chịu chơi. 


Cặp cuối cùng dường như đã phải lòng nhau, bèn ôm hôn nhau say đắm.


Tiếng hò reo, la ó của đám đông xung quanh mỗi lúc một lớn hơn.

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo