Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Ninh Mông vừa giơ máy chụp ảnh vừa thầm nghĩ: Đúng là đời thật càng lúc càng suy đồi, bọn trẻ bây giờ chẳng thiếu trò gây náo loạn. 


Ý nghĩ đó vừa thoáng qua, một luồng sáng trắng bất ngờ rọi thẳng vào người cô, ngay lập tức mọi ánh mắt đều hướng về phía Ninh Mông. Cảm giác ấy khiến cô sững người, giống hệt vẻ háo hức hóng chuyện của mình lúc nãy. 


Máu trong người Ninh Mông như đông lại, linh hồn như sắp bay khỏi xác, khoảnh khắc đó cô sợ hãi tột cùng. 


Cô là nhân viên cơ mà! Nói đúng ra, thậm chí cô còn chẳng phải khán giả thông thường, sao lại làm thế!


Còn chưa kịp phản ứng thì người bên cạnh đã đẩy mình lên sân khấu. Cô đứng đơ người, mặt cứng đờ. Khi thấy bên kia bước lên là một cô gái chân dài, Ninh Mông chỉ muốn phát điên. Chuyện này chắc chắn là một âm mưu, cô nghiến răng nghĩ rồi đảo mắt tìm người phụ trách dưới sân khấu. Giữa đám đông, anh ta đang mỉm cười nhìn cô, khi ánh mắt chạm nhau, anh ta mấp máy môi: “Mạc Phi sắp xếp rồi.”


Ninh Mông định tìm đường xuống, nhưng xung quanh đã bị vây kín chẳng thấy bậc thang đâu. Trong khi đó, người đàn ông bên kia hai tay đút túi quần, đứng thảnh thơi với vẻ mặt ung dung.


Như muốn nói cô nhát gan đến mức nào.


Ninh Mông liếc cậu một cái rồi đứng thẳng lưng, để mặc MC đẩy hai người ra giữa sân khấu.


“Haha, đã chọn được nữ nhiếp ảnh xinh đẹp của chúng ta rồi!” MC cười nói. Dưới khán đài có người huýt sáo, Ninh Mông nhìn lại thì thấy chính là gã đàn ông từng tặng rượu cho cô. MC cầm micro hỏi chàng trai bên cạnh: “Anh đẹp trai này, thấy đối tượng được chọn thế nào?”


Người đó liếc cô từ đầu đến chân, giọng trong trẻo qua micro trầm ấm: “Được.”


Ngay lập tức có vài phụ nữ hét lớn: “Anh đẹp trai, ở đây còn có người xinh hơn đấy!”


Tiếng nịnh hót vang lên khắp nơi, đủ mọi lứa tuổi, đủ mọi phong cách. 


Chàng trai mím môi cười nhẹ một cái, khiến đám phụ nữ phía dưới càng thêm cuồng nhiệt.


Quả là mỹ nam giữa đời thường.


Cậu có dáng người cao ráo, ăn mặc giản dị, làn da trắng, môi đỏ, đường nét thanh tú rất đẹp trai. Dù ngoại hình mang chút nét “hot boy” nhưng khí chất lại rất chững chạc, không hề non nớt. 


Cũng dễ hiểu vì sao vừa nãy Ninh Mông đã nhận ra cậu trong đám đông.


MC không chần chừ để tránh làm mất thời gian, đưa cho chàng trai kia một que pocky. Cậu nhận lấy không chút do dự, kẹp vào miệng rồi nhướng mày tiến về phía cô. Tiếng phụ nữ hét dưới sân khấu lại vang lên.


Ninh Mông thầm nghĩ sao MC không hỏi cô có hài lòng không, câu “không thích kiểu này” cứ mắc nghẹn trong cổ khó chịu vô cùng.


Cô nhìn khuôn mặt chàng trai đang mỉm cười với vẻ nghịch ngợm, rõ ràng là cố tình khiêu khích mà. 


Đồ quỷ! Chị đây không phải dạng vừa đâu. Cô thẳng lưng chờ cậu cúi đầu thì cắn lấy đầu còn lại của que pocky.


Thực ra cô vẫn hơi hồi hộp, nhưng bên kia lại bình tĩnh đến lạ, cũng không hề luống cuống chút nào. Ninh Mông đoán chắc cậu hay chơi mấy trò kiểu này nhỉ.


MC hào hứng reo lên, người dưới sân khấu cũng hò hét ầm ĩ.


Ninh Mông nhìn vào đôi mắt đen tuyền sát bên, tim đập nhanh hơn, hơi thở rối loạn, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, má và tai cô nóng ran. 


Chuyện này không ổn rồi.


Ban đầu thì định trêu chọc người ta, nhưng lúc này cô lại chẳng dám động đậy mà chỉ biết đứng im khi cậu từng chút tiến lại gần cùng hơi thở phả lên mặt khiến cô rùng mình. 


May mắn là cậu chỉ quan tâm đến khoảng cách giữa hai người, chưa nhận ra phản ứng thật sự của cô.


Chàng trai dừng lại ngay khi môi hai người còn cách nhau 0,1mm, hoàn toàn không chạm vào cô. Ninh Mông thầm nghĩ, chuyên gia rồi đấy, kiểm soát khoảng cách chuẩn ghê.


Kết quả đám người dưới kia không hài lòng.


“Chơi nghiêm túc thế thì mất vui rồi!”


“Hôn đi chứ, có phải đàn ông không!”


“Cậu kia, đừng nhát, không dám thì để tao!”


Có lẽ là bạn trai mấy cô gái vừa nãy trêu cậu.


Trong mắt chàng trai lóe lên tia cười. Ninh Mông biết ngay là không ổn nên vội cắn đứt que pocky, ai ngờ cậu nhanh hơn, áp sát lại môi chạm khẽ môi cô, nuốt gọn phần pocky còn lại.


Ninh Mông như bị sét đánh, đầu óc cô tê liệt, trái tim run rẩy từng hồi.


Mãi cho đến khi bước xuống sân khấu, cảm giác lâng lâng vẫn chưa tan.


Một cô gái ghé lại hỏi đầy ẩn ý: “Cảm giác thế nào?”


Ninh Mông lắc đầu: “Không có cảm giác gì.”


Vừa nói xong thì nhân viên phục vụ đi tới, đặt ly đồ uống lên bàn rồi bĩu môi nói: “Anh chàng đẹp trai kia gửi.”


Ninh Mông ngẩng đầu nhìn, cô thấy cậu đang đứng không xa mỉm cười với mình. 


Cô thầm nghĩ mình quả thật già rồi, chỉ một nụ hôn mà rung động thế này thì đúng là có bệnh.


Trò chơi kết thúc thì không khí lại nóng lên, đợt người mẫu tiếp theo thật sự không làm khán giả thất vọng. Những bộ lông mềm mại quấn quanh vòng một căng đầy, eo thon, chân dài. Ninh Mông là phụ nữ nhìn thấy còn muốn chảy máu mũi.


Phần lớn đàn ông đều tập trung ánh mắt nhìn lên sân khấu, cô không nhịn được liếc về phía quầy bar. Chàng trai ấy ngồi nghiêng về phía sân khấu, cúi đầu nghịch điện thoại, hai bên có hai bóng hồng trò chuyện mà cậu chẳng mảy may quan tâm, cũng không  để ý đến cảnh tượng trên sân khấu.


Ninh Mông mím môi, đúng là người từng trải.


Cô quay lại tiếp tục chụp ảnh, nhưng chỗ đứng càng lúc càng chật. Bên trái có một đôi trai gái trẻ đã bắt đầu khóa môi. Vì cảm thấy ngại nên cô xoay người tìm lối ra thì chẳng may giẫm lên chân ai đó. Người đàn ông kia chửi thề rồi kéo cô lại, nhắm mắt cười với hàm răng vàng khè: “Người đẹp ơi, đạp trúng tôi rồi.”


Ninh Mông vừa định xin lỗi thì chợt cảm thấy đùi mình bị thứ gì đó chạm vào. Vừa cúi nhìn, cô nhanh chóng thấy buồn nôn nên định lùi lại thì hắn không ngại ngùng mà trắng trợn cọ sát vào người cô.


“Mẹ mày cút đi!” Ninh Mông nổi giận, đẩy mạnh người đàn ông rồi quay lưng đi, bỗng tóc bị ai đó giật mạnh ra sau. Cô đau điếng mà bật kêu một tiếng, theo phản xạ giật cùi chỏ thúc mạnh vào bụng hắn. Gã kia đau nên cong người ôm bụng rồi vung tay đẩy cô ra thật mạnh khiến Ninh Mông bị hất văng vào bàn tròn, chai lọ trên bàn đổ xuống vỡ loảng xoảng, sườn cô bị đập vào mép bàn đau nhói buộc phải hít sâu một hơi mới đứng vững.


Mọi người xung quanh giật mình bắt đầu can ngăn: “Gì thế? Đàn ông mà đi bắt nạt phụ nữ à?”
 

“Là nhân viên, bạn của ông chủ, thôi đừng gây chuyện.”


Ninh Mông vịn bàn đứng lên, cằm và khuỷu tay đau rát còn sau đầu chắc đã bị hắn kéo mất một mớ tóc.


Cô lạnh lùng quan sát, nhận ra mấy kẻ can ngăn cũng là bạn hắn, người thật lòng muốn giúp thì chẳng mấy ai, cả đôi trẻ đang hôn hít lúc nãy cũng tránh đi chỗ khác.


Chỗ này tuy ồn ào nhưng lại không bằng trên sân khấu, bảo vệ và phục vụ đều tập trung ở đó, người phụ trách chẳng thấy bóng dáng đâu. Tối nay cô có một mình đúng là gặp xui xẻo.


Ninh Mông nghiến răng, quay người bước ra ngoài.


Gã đàn ông vẫn chửi bới, đúng lúc sân khấu đổi tiết mục khác, mấy người giữ hắn bị thu hút rồi buông tay quay lại nhìn. Hắn vùng lên mặt mày đầy hung dữ, lao tới đè cô xuống bàn tát một cái, tay còn sờ mó thô bạo.


Đồng tử cô giãn ra, răng nghiến chặt. Cô chưa từng bị xúc phạm thế này, cơn giận bốc lên hừng hực, mắt đỏ ngầu, cô vừa vớ được chai rượu thì đập thẳng vào người hắn.


Ninh Mông ra tay rất mạnh, tiếng “bịch” vang lên không giống như trong phim, chai rượu không vỡ tung, tên đàn ông kia cũng không chảy máu mà chỉ kêu một tiếng rồi lăn ra, mắt trợn ngược, ngã gục xuống sàn.


Đào Khả Lâm khó khăn chen qua đám đông vừa kịp nhìn thấy cảnh đó.


Đám bạn của gã kia nghe thấy tiếng động thì lập tức quay lại trố mắt nhìn nhau rồi vội vã kiểm tra thương tích, gọi điện cầu cứu. Miệng không quên quây lấy Ninh Mông, hung hăng đòi cô phải bồi thường.


Ninh Mông chỉ lạnh lùng nhìn khiến chúng chột dạ không dám lấn tới.


Cuối cùng cô quay người bước ra khỏi quán bar, không một ai dám cản.


Đào Khả Lâm hai tay đút túi, lặng lẽ đi theo sau. Thấy cô không về bãi xe mà rẽ vào cửa hàng tiện lợi ở đầu phố, mua ít thuốc men rồi ngồi xổm dưới đèn đường tự mình xử lý vết thương.


Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối cùng quần jeans tối màu, chân mang giày trắng, áo len buộc ngang hông. Trang phục gọn gàng, đơn giản, đúng kiểu để tiện chụp ảnh. 


Cô là nhiếp ảnh gia?


Nước oxy già sát trùng rát bỏng, Ninh Mông do dự cầm chai thuốc mãi mà chưa dám đổ. Đào Khả Lâm không nhịn được bước tới nắm lấy cổ tay cô, giật lấy chai thuốc rồi thẳng tay đổ xuống khiến cô giật mình vì đau.


Dọn dẹp xong xuôi, cô tựa vào cột đèn thở hổn hển rồi liếc sang: “Sao lại theo tôi? Hôm nay tôi đâu có bám theo cậu.”


Đào Khả Lâm lấy từ trong túi ra một món đồ màu đen đưa cho cô. Ninh Mông nhìn, ồ, là nắp ống kính máy ảnh của cô.


Cô nhận lấy gắn lại vào máy, mỉm cười với cậu: “Cảm ơn nhé.”


Cậu mím môi, có vẻ hơi ngượng ngùng: “Không có gì.”


Ninh Mông đưa tay sờ sau đầu, chạm ngay một mớ tóc rụng, cô tức đến mức tai như muốn bốc khói: “Cái thằng khốn! Mỗi ngày gội đầu rụng hai sợi tóc tôi còn tiếc, vậy mà hắn dám túm tóc tôi! Tôi phải xử hắn mới được!”


Cô quay người bước về phía quán bar. Đi được mấy bước, thấy bóng người cao ráo kia vẫn ung dung theo sau nên tò mò quay lại hỏi: “Cậu không định cản tôi à?”


Đào Khả Lâm nghiêng đầu, đôi mắt cười cong cong: “Đi đi, đánh không lại thì còn có tôi.”

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo