Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Ninh Mông nhấn mở chương đầu tiên rồi nhanh chóng bị cuốn vào tình tiết của câu truyện, tình yêu nồng nhiệt dành cho truyện tranh thời trẻ lại trỗi dậy trong cô.
Thật ra cô vẫn luôn rất thích truyện tranh, thời đi học còn có lúc từng muốn trở thành một nhà thiết kế, chỉ là sau khi tốt nghiệp lại theo nghề viết lách, nên ngọn lửa đam mê mới dần nguội lạnh.
Thế nhưng, phong cách vẽ của Đào Colin này lại vô cùng độc đáo, kỹ thuật điêu luyện, cốt truyện phong phú, đúng là một tay cừ khôi. Do sở thích cá nhân, Ninh Mông thầm cảm thấy truyện tranh của Đào Colin này còn hấp dẫn hơn cả truyện tranh thiếu nữ của Ngôn Kim. Nếu có thể mời được cậu ấy cộng tác, doanh số của tạp chí chắc chắn sẽ tăng gấp đôi.
Ninh Mông chuẩn bị nhấc máy gọi điện, thì A Đại đi cùng với chủ biên Lục đã trở về với bộ mặt ỉu xìu.
Cô đặt chiếc điện thoại vừa cầm lên xuống, tò mò hỏi: "Sao về nhanh vậy?"
Mọi khi cô và chủ biên Lục đi gặp đối tác đều bàn đến tận giờ tan làm, sau đó sẽ đi ăn tối luôn cơ mà.
"Thôi đừng nói nữa, tôi đi làm bia đỡ đạn đấy." A Đại bưng cốc nước lên hớp một ngụm lớn, rồi kể lể với vẻ mặt bất đắc dĩ trước sự tò mò của Ninh Mông: "Tôi và chủ biên Lục đi qua đó, kết quả là chẳng gặp được người phụ trách của họ, chỉ có thư ký của anh ta ra nói chuyện. Cảm giác như cô ta chỉ làm theo lệnh sếp thôi, cứ khăng khăng giữ cái giá trên trời, làm chủ biên Lục tức chết nên đi về thẳng luôn."
Tạp chí sắp thêm chuyên mục truyện tranh, lúc đó sẽ phải điều chỉnh lại màu sắc và chất liệu giấy, chi phí bên công ty in ấn chắc chắn sẽ tăng. Nếu tòa soạn không ép giá xuống một chút, không khéo giá bán tạp chí cũng phải tăng theo, nếu không thì chỉ có thể nhận thêm quảng cáo. Nhưng dù là cách nào đi nữa thì cũng chẳng phải là điều độc giả mong muốn.
"Dân kinh doanh ai chẳng đặt lợi ích lên đầu." Ninh Mông an ủi cô ấy, vả lại cô cũng biết, Lục Vân Sinh thường ép giá rất thấp, có khi thấp đến mức vô lý.
Nhưng Diêu Sâm gặp cũng không thèm gặp Lục Vân Sinh, có phải hơi quá đáng rồi không? Ninh Mông đã nghĩ rằng sau khi đá cô, ít nhiều gì anh ta cũng sẽ thấy áy náy rồi ưu ái cho tòa soạn một chút chứ.
Sau giờ làm, Ninh Mông kéo quân đến nhà Mạc Phi hỏi tội.
Nhà Mạc Phi nằm ở khu biệt thự ngoại ô, cộng thêm kẹt xe một chút, nửa tiếng sau Ninh Mông mới đến nơi.
Cô vừa nhấn chuông cửa thì Mạc Phi đã ra mở cửa, cô ấy mặc một bộ đồ ngủ hai dây bằng lụa tơ tằm, làn da trắng như ngọc, đẹp đến mức không gì sánh nổi.
Ninh Mông đứng ở cửa lườm cô : "Mi có còn người không đấy? Tối qua cứ thế bỏ bà đây lại rồi đi à?"
"Rõ ràng là cậu cứ đòi đi theo người ta, tớ với tài xế kéo cậu đi còn không lại." Mạc Phi lờ đi cái lườm của cô bạn thân, đưa tay lên búi gọn mái tóc dài trên đỉnh đầu rồi quay người đi vào: "Tối nay ăn ở đây đi, tớ đi thay đồ rồi nấu cơm cho cậu ăn."
Ninh Mông thay giày rồi đi theo vào, miệng vẫn không ngừng chất vấn, nhưng Mạc Phi chẳng thèm đếm xỉa, đi thẳng vào trong bếp tập trung áp chảo bít tết.
Cô ấy làm rất nhanh, Ninh Mông chỉ dựa vào cửa lướt Weibo một lúc mà cô ấy đã chuẩn bị xong bữa tối rồi.
"Uống không?" Mạc Phi bưng hết thức ăn lên bàn rồi hỏi, không đợi cô bạn thân trả lời, cô ấy đã tự mình khui một chai rượu vang đỏ.
Bây giờ Ninh Mông cứ nhìn thấy rượu là sợ, một ngụm cũng không dám động đến.
Lúc ăn cơm, hai người trò chuyện một lúc, nhưng đều ngầm không nhắc đến đàn ông, ngoại trừ việc Ninh Mông kể về cậu trai trẻ hôm qua.
"Rốt cuộc làm sao tớ lại đi theo cậu ta được nhỉ?" Ninh Mông vẫn không tài nào hiểu nổi.
Mạc Phi nhớ lại mà vẫn thấy buồn cười: "Không nhớ thật à?"
Cái giọng điệu này y hệt giọng của cậu trai kia.
Ninh Mông lắc đầu.
"Cậu say quá, chạy vào nhà vệ sinh nam, ôm eo anh chàng đẹp trai kia vừa khóc vừa la làng, còn hỏi người ta tại sao lại chia tay. Đúng lúc đó có một cô gái vừa bị bồ đá từ trong toilet đi ra, cùng chung kẻ thù nên túm lấy cậu đẹp trai kia đánh cho một trận. Mãi lúc sau chúng tớ mới kéo được cô gái ra, quay lại đã thấy cậu nôn đầy ra đất. Tớ kéo thế nào cũng không được, đành phải nhờ người ta đưa cậu đến khách sạn của tớ."
Ninh Mông chết lặng, vẻ mặt trông ngô nghê cực kỳ, cô há miệng hỏi với vẻ không thể tin nổi: "Cậu cứ thế để một người lạ đưa tớ đi đó à?"
Mạc Phi nhấp một ngụm rượu vang đỏ, rồi liếc xéo bạn thân mình: "Chứ sao? Không thì tớ phải làm thế nào, cậu không biết mình khỏe như trâu thế nào à."
"Không phải." Ninh Mông dở khóc dở cười nói: "Nhưng dù sao thì đó cũng là một người đàn ông lạ mà?"
"Này, ai là người say rượu rồi gào lên muốn tình một đêm ấy nhỉ?"
Ninh Mông nhìn bạn thân mình với ánh mắt ai oán.
Mạc Phi vươn tay qua bàn nhéo má cô: "Thôi đi, được hời rồi còn ra vẻ gì chứ, người ta là do chính cậu chọn đấy nhé. Vả lại người ta cũng bất đắc dĩ lắm, trông chẳng có vẻ gì là muốn đưa cậu đi đâu, là do cậu cứ bám chặt lấy người ta không buông đấy. Nếu không phải tớ thấy cậu ta rất kiên nhẫn, có vẻ là người hiền lành thì tớ cũng chẳng dám để cậu đi theo cậu ta đâu. Nhưng cậu xem cái dáng người, cái nhan sắc đó đi, quan trọng là còn trẻ nữa. Nói xem, tối qua có sướng không?"
"Biến!" Ninh Mông nổi giận.
Mạc Phi cười đến không đứng vững.
Nếu không phải vì biết khách sạn đó là của nhà Mạc Phi, Ninh Mông thật sự sẽ không để yên cho cô bạn thân của mình.
Là do cô tự chọn? Mạc Phi nói vậy, Ninh Mông lại lờ mờ nhớ ra. Tối qua hình như đúng là có cảnh này. Ở một chiếc bàn không xa chỗ họ có một người đàn ông đang ngồi, mặc áo len dệt kim màu xám bạc, quần jean bạc màu, đường cong sống lưng thẳng tắp đầy quyến rũ, ngồi đó một cách thờ ơ hệt như nhân vật chính trong truyện tranh.
Nhưng sau đó hình như thấy cậu ấy còn quá trẻ nên cô đã nhìn đi chỗ khác.
Thật quá mất mặt, lại còn vừa ôm người ta vừa nôn mửa, sau đó còn chạy cả vào toilet nam.
Thảo nào cậu ấy phải mang quần áo đi giặt khô, chính cô còn thấy ghê tởm, huống chi là người ta.
Ninh Mông nhớ lại vẻ mặt kỳ lạ của cậu lúc cô hỏi chuyện ban sáng, rõ ràng cảnh tượng đó đã khiến cậu khó mà quên được.
Tối đó Mạc Phi giữ Ninh Mông ở lại. Nghĩ đến ngày mai là cuối tuần, cô cũng lười chạy về nên lấy bộ đồ ngủ để sẵn ở nhà Mạc Phi rồi vào phòng tắm. Lúc đi ra, cô thấy Mạc Phi đang tựa vào lan can ban công hút thuốc, cô vừa lau tóc vừa bước ra, vô tình thấy nhà bên cạnh có ánh đèn.
"Hàng xóm nhà cậu về rồi à?" Ninh Mông hơi ngạc nhiên.
"Ừ." Mạc Phi gõ tàn thuốc, thờ ơ đáp: "Mới về mấy hôm trước."
Ninh Mông huých vào eo cô bạn thân, cười gian xảo: "Là cái người có hôn ước từ nhỏ với cậu đấy à?"
Mạc Phi liếc cô: "Muốn chết à?"
"Không phải cậu bảo cũng đẹp trai lắm à?"
"Nhưng tớ không có cảm tình với dân học y."
"Ủa, sao vậy? Bác sĩ mặc áo blouse trắng không phải rất ngầu sao?"
"Anh ta là bác sĩ thú y."
"..."
"Giải phẫu học đạt điểm tuyệt đối."
"..."
"Cậu thích không?"
Mạc Phi kéo Ninh Mông ngồi xuống. Lúc này Ninh Mông mới phát hiện bên bàn có hai lốc bia, đầu cô lại cảm thấy đau nhói.
"Lại uống nữa à?" Cô cũng chịu thua cô bạn này: "Cậu là thùng rượu chắc? Vẫn chưa uống đủ à?"
"Uống với tớ đi." Mạc Phi ra vẻ nữ hoàng, mặc kệ cô nói gì, ném thẳng một lon bia qua: "Chưa uống đủ, không ngủ được."
Ninh Mông biết tâm trạng bạn thân không tốt, trước giờ cô không biết cách an ủi người khác, cũng cảm thấy an ủi chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể lặng lẽ ngồi uống cùng cô ấy.
Hai người uống đến hơn một giờ sáng, đều đã ngà ngà, Ninh Mông say khướt gác chân lên bàn, cô còn ôm cây đàn ukulele vừa đàn vừa hát. Mạc Phi thì nhảy múa quanh bàn, không cẩn thận va vào bàn làm mấy chai bia rơi loảng xoảng xuống đất, hai người nhìn nhau rồi phá lên cười ha hả.
*Đàn ukulele: là một loại nhạc cụ dây nhỏ, có xuất xứ từ Hawaii, thường có 4 dây nylon (hoặc tương tự nylon) và âm thanh vui tươi, trong trẻo.
Đang lúc cao hứng, đèn bên cạnh đột nhiên bật sáng. Cánh cửa kính ngoài ban công bị kéo "roẹt" một tiếng. Một người đàn ông từ trong bóng tối bước ra, anh ta nghiến răng nghiến lợi gằn giọng đầy tức giận: "Hai người còn dám gây ra thêm một tiếng động nào nữa thì ngày mai tôi sẽ mang hết xác thú cưng trong bệnh viện ném lên giường hai người!"
Ninh Mông chưa kịp phản ứng, cô ngây người nhìn vị khách không mời này. Ngón trỏ cô vô thức run lên, cây đàn ukulele buông ra một nốt nhạc lạc lõng ngay khi lời anh ta vừa dứt. Người đàn ông trông càng thêm tức giận, ánh mắt sắc lẹm liếc qua Ninh Mông.
Mạc Phi run lên một cái, tỉnh cả rượu, rồi lặng lẽ kéo Ninh Mông chuồn nhanh về phòng.
Ninh Mông đặt nhạc cụ xuống, bò lên giường cô bạn thân, tò mò không biết lời đe dọa kia sao lại có tác dụng đến vậy, lại có thể dọa một Mạc Phi bách chiến bách thắng thành ra thế này. Cô thì thầm hỏi: "Anh ta nói là làm thật à?"
Mạc Phi rưng rưng gật đầu lia lịa: "Tuần trước anh ta vừa mới ném một con chuột hamster bị mổ phanh bụng lên ban công nhà tớ đấy."
Ninh Mông tưởng tượng ra cảnh đó, bất giác rùng mình.
Sáng hôm sau, Ninh Mông bị nóng đến tỉnh giấc, Mạc Phi đang ôm chặt cánh tay cô, môi trắng bệch, cả người run lên như cầy sấy.
Không cần nhiệt kế cô cũng biết đây là sốt cao, Ninh Mông gọi mấy tiếng mà cô bạn thân cũng không tỉnh, cô không dám chần chừ nữa, vội bò dậy định cõng cô ấy ra ngoài. Kết quả vừa xuống lầu đã thấy một người đang lúi húi trong bếp, thấy Ninh Mông cõng Mạc Phi, người đó thoáng sững lại, rồi nhanh chóng bước tới, mày nhíu chặt.
"Sao thế?"
Giọng nói này có chút quen tai, nhưng Ninh Mông nhất thời không nghĩ nhiều.
"Cậu ấy sốt rồi." Ninh Mông thở hổn hển nói: "Tôi phải đưa cậu ấy đến bệnh viện."
Người đàn ông kéo Mạc Phi từ sau lưng Ninh Mông xuống, bế thốc cô ấy lên, nói bằng giọng không cho phép từ chối: "Để tôi đưa cô ấy đi là được rồi."
"Đợi đã, anh là ai?" Ninh Mông đuổi theo hỏi.
"Hàng xóm."
Ninh Mông còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã đi tới cửa. Cô không yên tâm, cũng lẽo đẽo đi theo anh ta, lên thẳng chiếc xe Lexus.
Người đàn ông dường như không có thời gian để ý đến cô, đặt Mạc Phi vào xe rồi đi ngay.
Mạc Phi vào viện truyền hết nửa chai dịch mới từ từ tỉnh lại, Ninh Mông ngồi bên cạnh, thấy cô bạn thân mở mắt mới thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông gọi y tá đến, sau khi đo nhiệt độ, y tá nói đã hạ sốt, nhưng anh ta vẫn chau mày, giọng điệu rất khó chịu: "Lớn từng này rồi mà không tự chăm sóc được bản thân, cảm rồi còn uống rượu, quậy đến một hai giờ sáng."
Lúc này Ninh Mông mới nhớ ra giọng nói này, hoàn toàn trùng khớp với giọng nói mắng mỏ tối qua.