Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
"Xin lỗi cậu nhé…" Câu này cô nói thay cho Mạc Phi: "Bạn tôi cũng say quá rồi, làm phiền cậu quá."
Nhưng lời nói lại chẳng có chút thành ý nào, cậu trai trẻ liếc cô một cái, dường như không có ý định chấp nhận lời xin lỗi này.
Dù sao thì người ta cũng đã ra tay cứu giúp mình, thiện cảm của Ninh Mông dành cho cậu trai trẻ này lập tức tăng vọt, cô còn nịnh nọt hỏi: "Cậu ăn gì chưa? Có muốn ăn một chút không?"
Cậu trai trẻ có phần lạnh lùng lắc đầu.
Ninh Mông hơi tủi thân nói: "Cậu chê tôi bẩn à?"
Đối phương thoáng sững lại, đáy mắt ánh lên ý cười mơ hồ: "Dĩ nhiên là không, tôi ăn rồi."
"Ồ."
Đúng là một cậu bé ngoan, Ninh Mông chỉ muốn đưa tay lên xoa đầu cậu một cái.
Giờ thì cô đã hoàn toàn hiểu tại sao Mạc Phi lại nhờ cậu trai trẻ này chăm sóc mình rồi, con người Mạc Phi trước nay vẫn luôn theo kiểu "thấy mềm nắn rắn buông", chỉ có cậu nhóc hiền lành ngoan ngoãn thế này mới nghe lời Mạc Phi đưa cô đến khách sạn, còn lo luôn cả chuyện giặt giũ quần áo.
Nếu Mạc Phi mà giao nhầm người, có khi giờ này cô đã nằm trong bồn tắm, ngâm mình dưới làn nước đá lạnh rồi cũng nên.
"Tiền phòng bao nhiêu vậy? Để tôi trả." Ăn sáng xong Ninh Mông mới nhớ ra để hỏi.
Cậu trai trẻ đang đứng bên bàn xem điện thoại, nghe vậy thì ngẩng lên, khẽ nhíu mày: "Không cần đâu, tôi trả rồi."
Đúng là vừa tốt bụng vừa ga lăng.
"Vậy… tôi về trước nhé?" Ninh Mông hỏi.
Đối phương nhìn cô cười cười, chỉ tay về phía phòng tắm: "Chị nên rửa mặt một cái rồi hãy ra ngoài."
Lúc này Ninh Mông mới sực nhớ ra, cô say đến mức này thì còn mơ gì đến chuyện tẩy trang nữa.
Cô có chút tuyệt vọng bước vào phòng tắm, tấm gương lớn chiếm trọn một bức tường không chút nể nang nào mà phản chiếu bộ dạng của cô lúc này: mặt mày trắng bệch, mắt sưng húp, môi khô nứt nẻ, tóc tai rối bù, cả khuôn mặt toát lên vẻ phờ phạc vì say và thiếu ngủ.
Ban nãy cô cứ thế này mà ngồi ăn sáng trước mặt người ta đó hả? Thảo nào bị gọi là "bà cô kỳ quặc".
Ninh Mông chỉ muốn cào tường.
Điều may mắn duy nhất là hôm qua cô chỉ trang điểm nhẹ, nên không đến nỗi quá thảm.
Cô thở dài, dùng giấy ăn thấm nước từ từ lau đi lớp mỹ phẩm còn sót lại trên mặt, rồi dùng bộ đồ vệ sinh cá nhân dùng một lần để đánh răng xong mới bước ra ngoài.
Người bên ngoài vẫn chưa rời đi, Ninh Mông có chút ngượng ngùng, bất giác cúi thấp đầu để che đi khuôn mặt mộc của mình.
Thực ra cậu không hề nhìn cô, lúc Ninh Mông đi ra, cậu đang mở một cánh tủ khác, bên trong là túi xách và giày của cô.
Mãi đến lúc xỏ giày, Ninh Mông mới chợt nghĩ, lẽ nào tối qua cũng là cậu giúp cô cởi giày cởi tất?
Vừa định ngẩng lên cảm ơn, cô lại nghe thấy giọng nói thấu tình đạt lý của đối phương vang lên giải thích: "Tối qua lúc đến khách sạn đã hơn hai giờ sáng rồi. Quần áo và giày là do một nữ nhân viên khách sạn giúp chị thay. Tôi chỉ phụ trách chạy việc vặt, mang quần áo của chị đi giặt, sạc pin điện thoại giúp chị. Loay hoay xong xuôi cũng đã hơn sáu giờ, nên tôi xuống lầu lấy bữa sáng cho chị luôn."
Giải thích chi tiết đến vậy, chỉ thiếu nước vỗ ngực cam đoan mình chưa hề chạm vào người cô.
Mắt Ninh Mông sáng lên, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hoàn toàn hạ xuống.
Lời nói cứ thế buột miệng thốt ra: "Ngoan lắm, cảm ơn cưng nhé. Khi nào có dịp chị sẽ báo đáp sau."
Giọng điệu y hệt như lúc cô dỗ dành em trai mình.
Đôi mắt xinh đẹp của chàng trai khẽ nheo lại, Ninh Mông cảm thấy đó không phải là một biểu cảm vui vẻ gì cho cam, con mèo cô nuôi ngày trước mỗi lần nghe cô chê béo cũng nheo mắt y như vậy.
Cậu không thích nghe những lời này, Ninh Mông liền không dám nói nữa.
Thật kỳ lạ, cô không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng cậu trai trẻ này.
Ninh Mông cười ngây ngô, gõ gõ lên đồng hồ rồi nói: "Vậy tôi đi trước nhé?"
Đối phương thờ ơ gật đầu, dường như đang mải nghĩ chuyện khác, chỉ buông ra hai tiếng: "Ừm, tạm biệt."
Lúc đóng cửa, Ninh Mông bất giác nhìn cậu lần cuối, cậu đang đứng tựa vào bàn, cả người trông có vẻ lười biếng, hoàn toàn khác với cảm giác ban nãy.
Ninh Mông đoán, chính câu "chị" của cô đã khiến cậu thay đổi.
Ninh Mông vội vã chạy về công ty, thật ra hôm nay còn có một cuộc họp, nhưng nhìn đồng hồ thì chắc cũng đã họp xong rồi.
Cô rón rén lẻn về chỗ của mình, ghé tai hỏi A Đại ngồi bên cạnh: "Sáng nay có họp không?"
Cô bạn đang uống bột ngũ cốc bị cô dọa cho sặc một tiếng, Ninh Mông luống cuống đưa giấy ăn qua.
"Khụ… khụ… Họp rồi, cũng không có gì, chỉ phát một tài liệu trên hệ thống nội bộ thôi." A Đại trấn tĩnh lại rồi nói, song nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, cô ấy cười dâm đãng: "Tối qua quẩy tung nóc à?"
Ninh Mông đẩy cô ấy quay đi, bực bội đáp một câu: "Đồ mắt bẩn nhìn đâu cũng thấy bẩn!"
"He he."
Ninh Mông nheo mắt mở máy tính, thoăn thoắt di chuột mở trang nội bộ, sau đó thấy một tài liệu mới nhất có tên “Về việc điều chỉnh chuyên mục tạp chí Duyệt Lạc”.
Mở ra xem xong, Ninh Mông ngây người một lúc, rồi quay sang vỗ vai A Đại: "Tôi bị đuổi việc rồi à?"
A Đại ngẩn ra.
Ninh Mông khó hiểu: "Không phải, sao chuyên mục tôi đang làm lại biến mất hết rồi?"
"À cái này hả." A Đại ngồi trên ghế trượt sang, áy náy giải thích: "Tạp chí sắp cải tổ, chủ biên Lục đã đổi chuyên mục của cậu thành chuyên mục truyện tranh rồi. Sau này mỗi kỳ tạp chí sẽ đăng khoảng bảy, tám trang truyện tranh, một truyện ngắn và một truyện dài kỳ."
Đôi mắt sưng húp của Ninh Mông mở to, vẻ mặt không thể tin nổi: "Vậy là tôi phụ trách hết á? Hả?"
A Đại đẩy gọng kính, gật đầu.
Lông mày Ninh Mông xoắn tít vào nhau: "Nhưng trước giờ tôi toàn làm mảng làm đẹp thôi mà! Chưa từng đụng đến cái thứ này bao giờ, biết tìm đâu ra người biết vẽ truyện tranh chứ? Đây không phải là đang chơi khó tôi hả?"
A Đại chớp mắt, vẻ mặt đầy thông cảm.
Moẹ nó! Ninh Mông đột nhiên bừng tỉnh, lúc họp chắc chắn không ai muốn nhận cái chuyên mục này nên bọn họ mới nhân lúc cô vắng mặt mà bỏ phiếu cho cô!
Cái đám người này trước nay vẫn luôn "dân chủ" như vậy!
"À đúng rồi, chủ biên bảo cậu sửa lại thư mời cộng tác, kỳ này phải bắt đầu đăng thư mời mới. Rồi phải đăng thông báo trên cả diễn đàn chính thức và Weibo nữa."
A Đại nói một lèo rồi lập tức lủi về chỗ mình, sợ bị Ninh Mông tóm lại xử tội.
Ninh Mông cảm thấy thật mệt mỏi, nhưng đành phải chấp nhận số phận, đọc lại tài liệu một cách nghiêm túc, tận tụy sửa lại thư mời, đăng lên Weibo và diễn đàn, đồng thời tự hỏi: Ai có thể cho tôi một tá họa sĩ truyện tranh được không?
Trên Weibo tuy có rất nhiều họa sĩ, truyện ngắn có lẽ còn dễ tìm, nhưng truyện dài kỳ thì đúng là đau đầu. Những họa sĩ có chút tiếng tăm bây giờ hễ vẽ truyện dài là vội vàng xuất bản sách, hoặc đã ký hợp đồng dài hạn với các tạp chí truyện tranh chuyên nghiệp. Còn những người chưa có tên tuổi, nếu ký hợp đồng thì rủi ro lại rất lớn.
Ban đầu, các bình luận toàn là hóng chuyện, mãi đến chiều mới có người bắt đầu giới thiệu một vài họa sĩ có tiếng trên Weibo.
Có bốn bình luận được nhiều người yêu thích nhất.
Tuyệt Sắc Nhân Gian: Đến cả chuyên gia làm đẹp Quả Chanh Vàng cũng chuyển mảng rồi, xem ra kiếp này tôi không học nổi cách trang điểm nữa rồi.
Tên Khốn Nạn: Xúc Thủ Ngôn Kim, phải đề cử nữ hoàng của tôi chứ.
Tên Phải Thật Dài Chồng Mới Nhìn Thấy Em: Nữ thần ơi nhìn đây! Giới thiệu cho chị một tiểu thịt tươi nè!!! @ĐàoColin
Đào Colin: trả lời @Tên Phải Thật Dài Chồng Mới Nhìn Thấy Em: ?
Hôm nay Ninh Mông thật sự được mở mang tầm mắt, một dấu chấm hỏi thôi cũng có hơn năm trăm lượt thích.
Cô vào trang cá nhân của hai họa sĩ kia để xem.
Xúc Thủ Ngôn Kim vẽ truyện tranh thiếu nữ, có hơn hai triệu người theo dõi, đã xuất bản hai tập truyện, quả thực rất nổi tiếng.
Ninh Mông thấy địa chỉ email mời hợp tác trong phần thông tin cá nhân của cô ấy nên đã gửi một lá thư qua trước.
Người còn lại là Đào Colin, có hơn sáu triệu người theo dõi, phần giới thiệu cá nhân chỉ có vài chữ ngắn gọn: Người vẽ tranh.
Không có chứng thực, không có thông tin gì khác, càng đừng nói đến bất kỳ phương thức liên lạc nào.
Cô đành phải thử nhắn tin riêng cho người ta trước.
Ngày hôm sau, Xúc Thủ Ngôn Kim đã trả lời, để lại cho cô một số điện thoại.
Nhưng Đào Colin thì vẫn bặt vô âm tín.
Ninh Mông vào xem thì thấy tối qua cậu ấy còn đăng một bài viết mới, nhưng nhất quyết không trả lời tin nhắn của cô.
Ninh Mông tạm thời bỏ cuộc, gọi điện cho Ngôn Kim trước.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, đầu dây bên kia là một giọng nói ngọt ngào tùy ý: "A lô."
Giọng nói này làm cho Ninh Mông liên tưởng ngay đến một cô gái tóc xoăn dài mái bằng, mắt to, đôi môi thoa son dưỡng, mặc một chiếc váy màu sắc rực rỡ, giờ này có lẽ đang nằm trên ghế sofa hoặc trên giường xem truyện tranh hay TV.
"Chào bạn, xin hỏi có phải họa sĩ Ngôn Kim không ạ?" Ninh Mông lịch sự hỏi, "Tôi gọi từ ban biên tập tạp chí thời trang Duyệt Lạc, tôi là biên tập viên Ninh Mông, đã gửi email cho bạn trước đó."
"À, chào chị." Người bên kia dường như lập tức ngồi thẳng dậy, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc hơn nhiều: "Tôi là Ngôn Kim, tôi đã thấy email rồi, tôi biết tạp chí của các bạn."
Ninh Mông mỉm cười: "Cảm ơn bạn. Chuyện là thế này, tạp chí chúng tôi mới mở thêm chuyên mục truyện tranh, hiện đang rất cần bản thảo truyện dài kỳ. Ngôn Kim là một họa sĩ nổi tiếng trong nước, các tập truyện đã xuất bản đều bán rất chạy trong và ngoài nước, phong cách cũng rất hợp với tạp chí của chúng tôi. Vì vậy chúng tôi muốn mời bạn cộng tác. Nếu bạn có thời gian, chúng ta có thể gặp mặt để trao đổi chi tiết được không?"
"Vậy ạ." Cô ấy cười nhẹ, giọng điệu có chút áy náy: "Trước hết cảm ơn sự công nhận của chị, nhưng mà…"
Nghe thấy hai chữ "nhưng mà", lòng Ninh Mông chùng xuống, biết rằng chuyện này tám phần là không thành rồi.
Sau khi cúp máy, Ninh Mông đờ đẫn nhìn số điện thoại mới trên tờ giấy ghi chú một lúc.
Ngôn Kim nói rằng cô ấy đã ký hợp đồng với hai tòa soạn khác, mỗi tháng phải chạy hai bản thảo nên hơi quá sức, vì vậy đã khéo léo từ chối Ninh Mông.
Tuy nhiên, cuối cùng cô ấy lại giới thiệu một người khác.
"Người này rất có tài năng, vừa mới đi du học ở Nhật về. Truyện tranh của cậu ấy được đăng nhiều kỳ trên mạng, lượt xem lên đến mấy triệu. Mấy hôm trước vừa ký hợp đồng với một tòa soạn, tuy là người mới nhưng ngay từ kỳ đầu tiên xuất bản, truyện đã nhận được vô số lời khen ngợi. Chị có thể liên hệ thử xem."
Cô ấy đã nói như vậy.
Colin, chỉ cái tên này thôi, một cái tên trung tính khiến người ta tha hồ tưởng tượng.
Mãi đến khi cúp máy, Ninh Mông mới nhớ ra anh chàng Đào Colin trên Weibo, có lẽ là cùng một người.
Ninh Mông lại vào trang cá nhân của Đào Colin để xem, theo đường link để vào trang web đăng truyện của cậu ấy.
Dù là trên Weibo hay trên trang web, thông tin giới thiệu về cậu ấy thực sự quá ít ỏi.
Ninh Mông chỉ biết cậu vẽ truyện tranh thể loại nhiệt huyết, truyện đã được đăng hơn sáu mươi chương, lượt xem quả thực rất cao, riêng bình luận đã lên đến hơn ba trăm nghìn lượt.